Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 173



Vừa cúi người định bước xuống giường, Tô Nhung liền bị người kia kéo lại.

 

"Em ngủ ở đây, anh xuống dưới."

 

Không để cho Tô Nhung có cơ hội từ chối, Hứa Cảnh Dịch vén chăn lên, trực tiếp đè cậu xuống giường, còn ân cần đắp chăn cho cậu, bàn tay lớn nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại:

 

"Ngoan nào, ngủ đi."

 

Tô Nhung thực sự đã buồn ngủ đến không chịu nổi, vừa lẩm bẩm điều gì đó, đã chìm vào giấc ngủ.

 

Cậu ôm lấy chăn, xoay người lại, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, nhanh chóng ngủ say, hoàn toàn không hề hay biết, người đàn ông kia đã đứng bên giường nhìn cậu bao lâu.

 

Rất lâu sau, Hứa Cảnh Dịch mới khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn bản thân, cười khổ một cái rồi quay người bước vào phòng tắm.

 

Trong cơn mơ màng, Tô Nhung cảm thấy mình như đang mơ mộng — mơ thấy đèn trong phòng tắm suốt cả đêm không tắt, tiếng nước chảy cũng không hề ngừng lại, thậm chí thỉnh thoảng còn xen lẫn vào đó là vài tiếng thở d ốc nặng nề của một người đàn ông...

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Khi tỉnh dậy, Tô Nhung nhìn về phía phòng tắm đã im ắng hoàn toàn, không hiểu sao lại mơ thấy đèn trong đó sáng suốt cả đêm.

 

Vừa ngáp vừa đi vào phòng tắm để rửa mặt, cậu lập tức phát hiện ra điểm kỳ lạ.

 

Tại sao đã qua cả một đêm rồi mà phòng tắm vẫn ẩm ướt như vậy?

 

Chẳng lẽ... hệ thống thông gió ở đây kém đến thế sao?

 

Dù cả phòng tắm đều ẩm đẫm hơi nước, nhưng lại không hề có mùi khó chịu, chỉ còn sót lại mùi sữa tắm thoang thoảng.

 

Vì không có nhiều kinh nghiệm, Tô Nhung cũng không nghĩ sâu xa, chỉ nhanh chóng rửa mặt chải đầu trong căn phòng tắm ẩm ướt ấy, sau đó thay quần áo rồi bước ra ngoài.

 

Lên đến tầng hai, cậu bỗng nghĩ đến điều gì đó, liền quay lại, rẽ vào mấy căn phòng bên cạnh.

 

Hôm qua khi mới đến, tất cả các phòng đều khóa chặt. Cậu không biết đêm qua Hứa Cảnh Dịch ngủ ở phòng nào.

 

Nhưng lần này không cần tìm, cửa một căn phòng đang khép hờ, từ bên trong còn truyền ra tiếng máy móc hoạt động.

 

Tò mò thò đầu vào, Tô Nhung nhìn thấy một hàng dài các thiết bị thể thao, và ở chính giữa, có một người đàn ông thân hình quen thuộc đang quay lưng về phía cậu, mặc quần tập ôm sát, để trần nửa thân trên, tập luyện nghiêm túc.

 

Lần *****ên trong đời Tô Nhung thấy loại máy tập như thế này — một tấm ván đen hình chữ nhật đặt ở giữa, hai bên là khung chữ U ngược bằng kim loại đen, phía trước còn có một màn hình nhỏ để điều chỉnh tốc độ hoạt động.

 

Theo chuyển động của máy, tấm ván bên dưới xoay vòng theo chiều kim đồng hồ một cách đều đặn, còn người đàn ông thì đứng thẳng trên đó, hai chân mở rộng, đầu gối theo nhịp mà gập nhẹ xuống — trông hệt như đang lướt sóng trên biển.

 

Phần cơ bụng săn chắc giúp anh kiểm soát hoàn hảo từng nhịp chuyển động của cơ thể, mỗi lần đưa tay vịn vào thanh chắn phía trước, cơ tay nổi rõ từng đường gân săn gọn, bờ vai rộng và đôi tay rắn chắc hiện ra rõ rệt.

 

Chưa kể đến vòng eo thon gọn đầy sức mạnh nam tính khiến người ta phải ngượng ngùng liếc nhìn rồi vội vàng quay đi.

 

Chiếc quần thể thao màu đen bó sát càng làm nổi bật đôi chân dài rắn chắc và từng thớ cơ cuồn cuộn — Tô Nhung bất giác không thể dời mắt.

 

Cậu rất ít khi nhìn thấy Hứa Cảnh Dịch ở trần như vậy, lại càng không biết rằng cơ thể người kia lại gợi cảm đến thế.

 

Lần *****ên trong đời, Tô Nhung cảm nhận được sự chênh lệch rõ rệt về thể hình giữa mình và người đàn ông kia.

 

Không biết từ khi nào, tay cậu đã đặt lên tay nắm cửa, một tiếng "tách" rất khẽ vang lên khiến người đang tập quay đầu lại.

 

Thấy cậu bé đứng yên ở cửa, ánh mắt ngơ ngác, Hứa Cảnh Dịch đưa tay nhấn vài nút trên màn hình, chiếc máy dừng hẳn.

 

Anh lấy chiếc khăn trắng treo bên cạnh, tùy ý lau mồ hôi bên tai, rồi bước về phía Tô Nhung.

 

Nhìn cậu nhóc chỉ cao đến ngực mình, ánh mắt anh ánh lên nụ cười:

 

"Em dậy sớm vậy à?"

 

"Ngủ, ngủ đủ rồi thì dậy thôi..."

 

Mùi mồ hôi nam tính cùng nhiệt độ nóng hừng hực xộc thẳng vào mũi, khiến Tô Nhung lắp bắp, không dám ngẩng đầu nhìn thân hình cơ bắp đối diện.

 

Cậu luống cuống cúi mắt xuống... và khi ánh nhìn vô tình dừng lại ở phần cộm lên trong chiếc quần thể thao bó sát, cậu lập tức quay đầu bỏ chạy, để lại một câu gấp gáp:

 

"Em xuống trước nha!"

 

Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé biến mất nhanh như gió, lần *****ên trong mắt Hứa Cảnh Dịch hiện lên vẻ bối rối.

 

Tô Nhung bị sao vậy...?

 

Bữa sáng diễn ra trong im lặng.
Thấy Hứa Cảnh Dịch đã thay quần áo chỉnh tề, Tô Nhung mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Dù sao... nói chuyện với Hứa Cảnh Dịch có mặc áo vẫn dễ chịu hơn nhiều.

 

Vừa nuốt một ngụm khoai tây nghiền, Tô Nhung chợt chú ý đến những giọt nước vương trên mái tóc anh.

 

"Anh Cảnh Dịch, anh vừa tắm à?"

 

Hứa Cảnh Dịch khẽ "ừ" một tiếng, vừa nhấp một ngụm cà phê, thì nghe thấy cậu nhóc bên cạnh lẩm bẩm:

 

"Nói đến tắm, tối qua em mơ một giấc mơ rất kỳ lạ..."

 

"Em mơ thấy đèn trong phòng tắm sáng cả đêm, nước cứ chảy rì rào không ngừng, còn nghe loáng thoáng tiếng thở d ốc...
Sáng nay tỉnh dậy thì thấy phòng tắm ướt nhẹp luôn, anh nói xem... có kỳ không?"

 

Nghe vậy, động tác cầm ly cà phê của Hứa Cảnh Dịch hơi khựng lại một nhịp, sau đó anh bình tĩnh lau khóe môi bằng khăn ăn, vẻ mặt vẫn duy trì sự điềm đạm như thường:

 

"Quả thật là... một giấc mơ kỳ lạ."

 

Anh trả lời ngắn gọn, giọng nói ôn hòa, gương mặt thản nhiên không hề để lộ chút manh mối nào rằng chính anh là "nguồn cơn" của cơn mộng kỳ lạ ấy.

 

Bị cậu nhóc khơi gợi ***** suốt cả buổi tối, vốn định nhanh chóng "giải quyết" trong phòng tắm một chút...
Không ngờ lại tốn nhiều thời gian như vậy.

 

Khi bước ra khỏi phòng, trời đã dần sáng — mà ngọn lửa trong người vẫn chưa lắng xuống, nên anh dứt khoát đi tập thể dục để trấn áp.

 

Khẽ ho nhẹ một tiếng, Hứa Cảnh Dịch chủ động đổi chủ đề:

 

"Đây là một hòn đảo nghỉ dưỡng, ăn sáng xong anh dẫn em đi dạo nhé?"

 

"Dạ được!"

 

Không nhận ra mình vừa bị đánh lạc hướng, Tô Nhung lập tức quên sạch giấc mơ kỳ lạ, tâm trí liền bay đến hòn đảo nghỉ dưỡng mà anh vừa nói tới.

 

"À mà hôm qua em chưa kịp hỏi — sao mình lại đột nhiên đến đây vậy ạ?"

 

Tất nhiên là để nhốt em lại trên đảo này, khiến em không thể trốn được, chỉ có thể chấp nhận tình yêu của anh...

 

Đó mới chính là lý do anh chọn nơi hẻo lánh, biệt lập và tuyệt đẹp như thế này.