Nhưng lý do thực sự ấy thì không thể nói ra được.
Suy nghĩ một chút, Hứa Cảnh Dịch mở miệng:
"Vì sắp đến sinh nhật em rồi, anh muốn dẫn em đi chơi một chuyến."
"Surprise!"
Chương 88
Sinh nhật của Tô Nhung quả thực là vào tuần này, nên lời giải thích của Hứa Cảnh Dịch hoàn toàn hợp lý.
Mặc dù vẫn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng nhất thời không thể chỉ ra chỗ nào bất thường, Tô Nhung đành tạm gác lại nghi ngờ.
Cậu đi dạo quanh đảo cùng Hứa Cảnh Dịch, mới biết nơi này là một quần đảo nghỉ dưỡng được cấu thành từ nhiều đảo nhỏ.
Họ hiện đang ở trên một hòn đảo nằm phía Đông Nam. Tuy vị trí có phần biệt lập, nhưng đổi lại, nơi này hoàn toàn yên tĩnh, không bị người ngoài quấy rầy.
Những đảo nhỏ rải rác xung quanh có thể được thuê trọn gói để nghỉ dưỡng, các đảo kết nối với nhau bằng du thuyền, và trung tâm của khu nghỉ dưỡng là một đảo lớn nhất — nơi đó có trung tâm du khách, khu vui chơi giải trí và cả sân khấu biểu diễn.
Nghe người quản gia riêng bên cạnh giới thiệu, thấy Tô Nhung có vẻ rất hứng thú, Hứa Cảnh Dịch đề nghị:
"Chúng ta đến trung tâm đảo tham quan thử nhé?"
"Dạ được!" – Tô Nhung lập tức gật đầu, rõ ràng là rất có hứng thú, cảm thấy đi chơi như vậy còn vui hơn là ở lì một chỗ.
Tất nhiên, cậu không ngốc đến mức nói thẳng ra lý do đó, chỉ là dùng ánh mắt long lanh trông mong nhìn về phía Hứa Cảnh Dịch, truyền tải rõ ràng mong muốn được đi chơi.
"Vậy chuẩn bị thuyền đi."
Hứa Cảnh Dịch cười cưng chiều, xoa nhẹ mái tóc mềm phía sau đầu của Tô Nhung, rồi nắm lấy bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh của cậu một cách tự nhiên:
"Lát nữa đừng buông tay anh nhé, chỗ đó có thể sẽ đông người."
Tô Nhung đã quen với việc nắm tay, cậu chủ động siết chặt tay người đàn ông, khẽ dạ một tiếng ngoan ngoãn.
Không chọn tự lái thuyền, Hứa Cảnh Dịch khoác vai Tô Nhung, thấy sắc mặt cậu tái nhợt thì nhíu mày, lo lắng hỏi:
"Em ổn chứ?"
"C-cũng ổn ạ..."
Tô Nhung cũng không rõ từ khi nào bản thân bắt đầu dễ bị say sóng như vậy.
Rõ ràng lần trước rời khỏi đảo Ánh Sáng thì không sao, vậy mà lần này mới đi chưa được năm phút, dạ dày đã bắt đầu khó chịu.
Cảm giác sợ hãi vốn đã phai nhạt giờ lại nhẹ nhàng trào dâng.
Tô Nhung chợt nhớ đến lần rơi xuống biển hôm trước...
"Xin lỗi em, là anh không nghĩ chu đáo."
Giọng nói trầm thấp dịu dàng bên tai khiến tâm trạng căng thẳng của Tô Nhung dịu đi không ít.
Nhìn ánh mắt đầy thương xót và lo lắng của Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung lắc đầu, chủ động nghiêng người tựa vào vai người đàn ông:
"Không phải lỗi của anh đâu."
"Chắc là tại sáng nay em ăn hơi nhiều, chút là ổn thôi."
Sao lại có người ngoan thế này chứ?
Rõ ràng đang khó chịu, mặt trắng bệch ra, vậy mà vẫn cố gắng an ủi anh.
Trái tim Hứa Cảnh Dịch khẽ đau xót, vòng tay siết chặt cậu hơn, khẽ trấn an, đồng thời không quên dặn dò nhân viên lái thuyền:
"Làm ơn lái vững một chút."
May mắn là quãng đường không xa, chỉ khoảng năm phút sau đã cập bến trung tâm đảo.
Vừa bước chân lên bờ, Tô Nhung đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
"Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi chơi tiếp, được không?"
Thấy ánh mắt dịu dàng đầy quan tâm của người kia, Tô Nhung ngại từ chối, đành gật đầu:
"Vâng, nghe anh vậy."
"Mời hai vị theo tôi."
Người quản gia riêng tinh ý nghe xong liền chủ động dẫn đường:
"Chúng tôi đã chuẩn bị phòng nghỉ riêng, bên trong có phục vụ trà chiều."
Phòng nghỉ cách bến tàu không xa, họ ngồi lên xe điện nhỏ, chỉ mất ba phút là đến nơi
"Trà đã được chuẩn bị sẵn. Nếu hai vị cần thêm gì, xin cứ gọi tôi, tôi sẽ đợi ở ngoài."
Nhân viên cúi chào lễ phép rồi rời khỏi phòng.
Tô Nhung nhẹ kéo tay áo Hứa Cảnh Dịch, khẽ thì thầm:
"Chỗ này phục vụ tốt ghê."
Thấy cậu cẩn thận như sợ bị nghe thấy, Hứa Cảnh Dịch mỉm cười, chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Anh không nói rằng lý do thật sự là bọn họ đã bao trọn cả đảo, nên tất nhiên mới có quản gia riêng và dịch vụ cao cấp thế này.
Anh cầm tách trà nóng trên bàn, kiểm tra thấy nhiệt độ vừa phải rồi mới đưa cho Tô Nhung:
"Uống chút trà nóng nhé, em có muốn ăn bánh không?"
Trà nóng trôi vào dạ dày, cơ thể cậu nhanh chóng cảm thấy ấm áp dễ chịu hơn.
"Em chưa ăn đâu, uống nước trước đã."
Tô Nhung khẽ lắc đầu, uống từng ngụm nhỏ:
"Chút nữa em ăn sau."
"Được."
Thấy vậy, Hứa Cảnh Dịch không ép, chỉ ngồi cạnh trò chuyện với cậu vài câu.
Lúc này điện thoại trong túi vang lên — là một cuộc gọi công việc, không cần tránh mặt.
Tuy nhiên, đầu dây bên kia khá ồn, giọng nói vang dội khiến Tô Nhung hơi nhíu mày.
Nhìn thấy phản ứng của cậu, Hứa Cảnh Dịch lập tức đứng dậy, ra hiệu tay, thấy Tô Nhung gật đầu thì mới yên tâm rời khỏi phòng.
Phòng nhỏ cách âm rất tốt, cửa vừa đóng lại là hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng động nào.
Vừa hay có thể nghỉ ngơi yên tĩnh một lúc.
Sau vài ngụm trà, Tô Nhung đã thấy khoẻ hơn hẳn.
Ánh mắt cậu dừng lại trên những chiếc bánh nhỏ xinh xắn bày trên bàn, bụng bắt đầu thấy đói.
Cậu lấy nĩa bạc nhỏ, cẩn thận chọn một miếng bánh, vừa định ăn thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Ai vậy?
Nghĩ là Hứa Cảnh Dịch quay lại, Tô Nhung mở cửa — nhưng người đứng trước mặt lại là một gương mặt hoàn toàn không ngờ tới.
Tính ra thì cũng đã hơn nửa năm không gặp.
Thấy hơi lạ khi đối phương xuất hiện ở đây, Tô Nhung khẽ cau mày rồi mở lời:
"Như Duệ? Sao cậu lại ở đây?"
Người đến là Lương Như Duệ, họ hàng xa của Kình Diễn Thần.
Trước kia từng gặp một lần ở nhà hàng cạnh biển khi đi với Nhạc Sâm, nhưng lúc đó chỉ kịp chạm mặt rồi rời đi, sau đó Tô Nhung không còn gặp lại cậu ta nữa.
Lần này lại tình cờ gặp nhau ở đây, quả thật khiến người ta bất ngờ.
Lương Như Duệ cũng tỏ ra sửng sốt không kém.
Lần đó gặp Tô Nhung ở nhà hàng, vốn dĩ còn định buông vài lời mỉa mai, nhưng Hình Diễm Thần lại đi theo Tô Nhung ra ngoài, khiến ánh mắt của các thực khách khác nhìn về phía cậu đầy khó chịu.