Cậu ta từ từ tiến lại gần, tay đang cầm chai rượu lỏng ra, "choang" một tiếng nặng nề vang lên khi chai rượu rơi xuống đất, rượu vang đỏ sẫm tràn khắp sàn nhà.
"Ôi, tôi thật là bất cẩn quá."
Lương Như Duệ cúi người nhặt nửa chiếc chai bị vỡ lên, sắc mặt không đổi mà nâng nó trong tay, lặng lẽ tiến sát về phía Tô Nhung đang tránh sang một bên.
Chỉ cần tiến thêm chút nữa, chút nữa thôi là có thể hủy hoại gương mặt đó rồi.
"Tô Nhung, cậu cho tôi—"
"Cậu định làm gì?"
Bàn tay đang giơ cao lập tức bị một bàn tay to lạnh như băng nắm chặt, lực mạnh đến mức như muốn nghiền nát cả xương cậu ta.
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, lạnh lẽo như quỷ dữ, khiến người ta sởn gai ốc.
Khi quay đầu lại, đối diện với gương mặt tuấn tú đang tối sầm lại, một luồng khí nguy hiểm dày đặc lập tức bao phủ toàn thân.
Tim như ngừng đập trong một khắc, ngay sau đó là cơn đau thấu xương truyền đến từ cổ tay, nửa chiếc chai vỡ trong tay rơi xuống đất vỡ tan hoàn toàn.
"Đau, đau quá!! Tay tôi... hức—đau quá!!!"
Tay cậu ta đã bị bẻ biến dạng, trong khoảnh khắc ấy, cậu ta nghe thấy tiếng xương gãy.
"Gãy rồi, gãy rồi!! Đau quá đi..."
Gào khóc thảm thiết, Lương Như Duệ ôm chặt lấy cổ tay đã biến dạng của mình, vừa đau đớn vừa kinh hoàng nhìn Tô Nhung được người đàn ông đó ôm chặt vào lòng.
Người đàn ông dịu dàng dỗ dành cậu thiếu niên bị hoảng sợ, ánh mắt đầy yêu thương và lo lắng, sự dịu dàng ấy lại càng khiến Lương Như Duệ rùng mình.
Không thể nào quên được ánh mắt mà người đàn ông ấy nhìn mình khi nãy — âm trầm, lạnh lẽo, tàn nhẫn, như một con ác quỷ khát máu, như thể muốn bóp nát cổ cậu ta ngay lập tức.
Không thể tin nổi người đàn ông trước mắt, nhìn ngoài thì ôn hòa, nho nhã như thế, mà mới vừa rồi lại lộ ra ánh mắt kinh khủng như vậy.
Vừa thấy đối phương liếc sang mình, Lương Như Duệ lập tức mềm chân.
"X-xin lỗi, tôi, tôi không làm gì cả..."
Vội vã phủ nhận hành vi của mình, Lương Như Duệ ôm lấy tay, luống cuống lùi về sau mấy bước, vừa định bỏ chạy khỏi phòng nghỉ thì hai vệ sĩ mặc đồ đen bước vào, lập tức khống chế cậu ta, ép quỳ xuống đất.
"Không làm gì cả?"
Hứa Cảnh Dịch cười lạnh đầy giễu cợt. Anh nhanh chóng kiểm tra xem Tô Nhung có bị thương không, sau khi xác nhận không sao, liền ôm chặt cậu hơn nữa, một tay lớn phủ lên phần sau đầu đen nhánh của cậu.
Không muốn để Tô Nhung nhìn thấy lửa giận và sự khát máu trong mắt mình, ánh nhìn của Hứa Cảnh Dịch hướng về phía Lương Như Duệ như đang nhìn một cái xác không còn hơi thở.
Anh khẽ hừ lạnh một tiếng, vừa định mở miệng thì cổ áo bị ai đó nhẹ nhàng kéo lại.
"Anh Cảnh Dịch, đừng mà..."
Giọng nói mềm mại, yếu ớt vang lên từ trong lòng, khiến ánh mắt Hứa Cảnh Dịch hơi chững lại, rồi cả người nhanh chóng khôi phục vẻ nho nhã ôn hòa thường ngày.
"Anh không làm gì đâu, giao hết cho cảnh sát xử lý, được không?"
Ngẩng đầu nhìn về góc trái phía trên nơi có chiếc camera giám sát, anh quay sang nói với người quản gia đang cố giữ bình tĩnh:
"Phiền anh gọi cảnh sát giúp tôi."
"Dạ-vâng ạ."
Thấy quản gia chạy ra ngoài, mùi rượu nồng nặc trong phòng khiến anh nhíu mày, quay sang dặn hai vệ sĩ:
"Trông chừng hắn. Đợi cảnh sát tới."
"Rõ!"
Không nấn ná thêm, Hứa Cảnh Dịch lập tức bế Tô Nhung lên, bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ.
*
Đợi đến khi người đàn ông đó rời khỏi, Lương Như Duệ, người nãy giờ không dám thở mạnh, cuối cùng cũng có thể hít vào một hơi.
Cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội ở tay, cậu ta định động đậy một chút, lại bị vệ sĩ giữ chặt, lạnh giọng cảnh cáo:
"Đừng nhúc nhích."
Cậu ta vừa định mở miệng, thì câu nói tiếp theo của người vệ sĩ khiến sắc mặt tái nhợt đi trong chớp mắt.
"Cậu nên cảm ơn ông chủ của chúng tôi đã chọn cách gọi cảnh sát."
"Phải biết rằng, đây là vùng biển quốc tế, muốn giết một người... đơn giản vô cùng."
"Chậc, trách thì trách cậu đã động đến người không nên động."
Chương 89
"Tiểu Nhung, bảo bối, em không sao chứ?"
Gương mặt cậu được nhẹ nhàng vuốt v e, Tô Nhung nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của Hứa Cảnh Dịch, rồi khẽ lắc đầu:
"Em không sao."
Giọng cậu hơi khàn, rõ ràng là bị hành động khi nãy của Lương Như Duệ làm cho sợ hãi.
Thật ra, ngay từ khi Lương Như Duệ đẩy cậu vào phòng, cậu đã cảnh giác rồi.
Chỉ là không ngờ đối phương lại thực sự làm ra hành động như vậy.
Tô Nhung đã rất hoảng, nhưng cậu không phải là người bị dọa cho đứng yên bất động.
Ngay khi Lương Như Duệ đập vỡ chai rượu xuống đất, Tô Nhung đã lập tức lùi về phía bên cạnh.
Thấy đối phương từng bước tiến sát, cậu cũng liên tục lùi lại, vừa định lên tiếng ngăn cản thì lại thấy cánh cửa phòng đang khép hờ sau lưng Lương Như Duệ bị đẩy ra.
Người bước vào là Hứa Cảnh Dịch.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, trái tim cậu lập tức bình ổn lại.
Trong tiềm thức, chỉ cần có Hứa Cảnh Dịch ở đây, thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Quả nhiên, khi Lương Như Duệ vừa giơ cao nửa chai rượu vỡ kia, người đàn ông cao lớn với gương mặt u ám đã lập tức ra tay, tóm gọn lấy bàn tay sắp làm điều ác ấy, chặn đứng mọi chuyện trước khi quá muộn.
Được ôm vào lòng, tảng đá đè nặng trong lòng Tô Nhung cuối cùng cũng được đặt xuống.
Bàn tay lớn ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cậu như trấn an, giọng nói trầm ấm dịu dàng vang bên tai khiến cậu chẳng kiềm được mà càng rúc sâu vào lòng anh.
Nghe Hứa Cảnh Dịch sắp xếp mọi chuyện, nhớ đến tiếng gào thét kinh hoàng của Lương Như Duệ khi bị bắt lúc nãy, Tô Nhung lại cảm thấy bất an, không khỏi kéo nhẹ vạt áo của anh.
Được đưa ra khỏi căn phòng nồng mùi rượu, chạm mắt với người kia, Tô Nhung nhẹ nhàng dựa vào.
Vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, cậu dụi mặt vào hõm cổ anh, hương thơm gỗ quen thuộc khiến cậu thấy dễ chịu vô cùng.
"Em chỉ muốn ôm anh một chút thôi."
Tô Nhung chỉ muốn ôm anh, nhưng lại không biết hành động nhỏ bé đó đã khiến trái tim Hứa Cảnh Dịch mềm nhũn ra.
Giống như một con thú nhỏ bị thương đang tìm kiếm chốn an toàn, tin tưởng mà nép vào lòng anh, muốn có một chút vỗ về.
Trái tim anh càng thêm dịu lại.
Bàn tay lớn khẽ xoa mái tóc đen của cậu, trong mắt anh lại thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo khi nhớ đến người vừa mới định tổn thương Tô Nhung...