Nhìn bình thường thì không sao, chẳng phát hiện được điều gì khác lạ.
Nhưng một khi phát điên lên thì đúng là chẳng khác gì một kẻ điên thực thụ.
Mà cừu con nhỏ bé kia lại chính là liều thuốc duy nhất có thể chữa được cho kẻ điên đó.
Cho nên nói, làm sao có thể không giữ cho thật chặt "liều thuốc" ấy chứ?
Nếu để người khác giành mất, vậy thì Hứa Cảnh Dịch chỉ có nước đi tìm chỗ khóc thôi, đến thuốc hay trại điều dưỡng tốt đến đâu cũng vô ích.
Càng nghĩ càng thấy bất an.
Nhịn mãi không được, ông cụ Hứa vẫn mở miệng trước.
"Tiểu Nhung này..." Ông cười hiền lành, giọng nói giống hệt con sói già đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ: "Không biết ngày mai gia đình con có rảnh không? Chúng ta hẹn một bữa ăn cùng nhau nhé?"
"Ông ơi!"
Giọng Hứa Cảnh Dịch đột ngột cắt ngang lời ông cụ, anh đang định nói gì đó thì cảm thấy tay áo mình bị kéo nhẹ hai cái.
"Để... để con hỏi thử xem..."
Hứa Cảnh Dịch thoáng bất ngờ khi thấy Tô Nhung không phản đối việc ăn cơm cùng gia đình, anh sững người, một lúc lâu cũng không biết phải nói gì thêm.
"Được được, hỏi thử xem nhé, nếu gia đình rảnh thì chúng ta sắp xếp luôn."
Ông cụ vừa nói vừa hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Nhung mỗi lúc một thêm ưng ý.
Ngay cả dì Mặc ngồi cạnh cũng bất giác nở nụ cười vui mừng.
*
Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, Hứa Cảnh Dịch cuối cùng cũng có cơ hội hỏi Tô Nhung chuyện vừa rồi.
Anh ôm cậu chặt trong lòng, vừa hôn lên má cậu, vừa nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Nhung, tại sao lại đồng ý ăn cơm cùng gia đình?"
Theo hiểu biết của anh, Tô Nhung không phải kiểu người giỏi đối mặt với những tình huống kiểu này. Vậy điều gì đã khiến cậu thay đổi ý định?
Không trả lời thẳng, Tô Nhung né tránh mấy cái hôn thân mật kia, tai cậu đỏ bừng:
"Dù sao cũng là ý của người lớn... Khó mà từ chối lắm."
"Hơn nữa, em cũng cần hỏi xem gia đình có rảnh không đã."
"Không thấy gượng ép gì đâu, anh đừng lo."
Biết rõ Hứa Cảnh Dịch đang nghĩ gì, Tô Nhung ngước nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, gương mặt đỏ ửng.
"Cái đó..."
"Em muốn bàn với anh một chuyện."
Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch nhướng mày, khẽ "ừm?" một tiếng.
"Chuyện là... tối nay, có thể đừng, đừng làm được không..."
"Em lo ngày mai ăn cơm với mọi người sẽ bị nhìn ra mất..."
Càng nói, mặt Tô Nhung càng đỏ bừng, cảm nhận rõ cơ thể rắn rỏi phía sau đang áp sát vào mình, khiến cậu nói cũng không tròn câu:
"Thật, thật sự sẽ bị nhìn thấy đó..."
Không ngờ cậu lại nhắc đến chuyện này, Hứa Cảnh Dịch ngẩn ra.
Rất nhanh sau đó, anh bật cười nhẹ:
"Yên tâm đi, bảo bối, anh sẽ không để lại dấu vết đâu."
"Tối nay chỉ một lần thôi, anh hứa nhẹ nhàng, được không?"
"Tin anh thêm lần nữa nhé."
Chương 96
Trong lòng Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch là người có mức độ tín nhiệm rất cao.
Nhìn người đàn ông trước mặt cứ vừa nài nỉ vừa cam đoan, Tô Nhung không chống lại được sự dỗ dành đó, cuối cùng vẫn quyết định tin anh thêm một lần.
Nhưng sau này cậu mới nhận ra, lời của Hứa Cảnh Dịch... không phải cái nào cũng đáng tin cả.
Ví như lời hứa đêm qua — đúng là anh không để lại dấu vết mới thật, nhưng động tác thì chẳng nhẹ tay chút nào, thậm chí còn mạnh hơn cả trước đó.
Tô Nhung cắn chặt khăn trải giường, cố nuốt những tiếng rên khe khẽ sắp bật ra, cậu cựa nhẹ vai vì đau, nhưng lại bị một lực mạnh từ phía sau ép xuống, khiến cơ thể vô thức co lại.
"Nhẹ một chút..."
Khi bị ấn vào chỗ đau nhức nhất, Tô Nhung cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật ra tiếng rên, quay đầu nhìn người đàn ông đang xoa bóp cho mình bằng ánh mắt ngấn nước, miệng phụng phịu: "Anh đang làm đau em đó."
"Xin lỗi, bảo bối."
Hứa Cảnh Dịch cúi người, đặt một nụ hôn lên mái tóc đen của cậu, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt v e vành tai nhỏ, rồi môi trượt xuống má, giọng nói mềm mỏng:
"Anh sẽ nhẹ hơn, được không?"
"Có lẽ là do tư thế tối qua giữ lâu quá, lại thêm sau đó... có thể làm căng cơ mất rồi. Để anh xoa bóp thêm chút nữa, nếu vẫn còn đau, chiều anh đưa em đi bác sĩ nhé?"
Dứt lời, cậu bé im lặng không đáp.
Cậu quay mặt đi, như đang giận dỗi, nhưng hai vành tai thì đỏ ửng chẳng giấu được.
Tô Nhung thật sự không nghe nổi mấy lời của Hứa Cảnh Dịch nữa.
Trước đây cậu chưa từng nhận ra người đàn ông này có thể nói mấy chuyện đó rõ ràng rành mạch đến thế. Bây giờ thì biết rồi — biết đến mức cậu xấu hổ muốn chui xuống đất.
Làm sao có thể nói mấy chuyện như vậy trắng trợn thế chứ?
Gì mà tư thế tối qua giữ lâu quá!
Không phải do anh cứ kéo hai chân cậu ra đến không thể khép lại được hay sao? Rồi lại còn bắt cậu... ôm lấy...
Nói thì nghe hợp lý đấy, nhưng sao lại nghe cứ thấy sai sai? Giống như tất cả đều là lỗi của cậu, không liên quan gì đến anh vậy.
Rõ ràng là lỗi của anh mà!
Càng nghĩ càng thấy không cam tâm, Tô Nhung bặm môi, hai má phồng phồng lên như con cá nhỏ giận dữ.
Một lúc lâu sau, cậu mới cố nén sự uất ức mà buột miệng:
"Đều tại anh hết đó!"
"Đúng đúng, đều là lỗi của anh."
Tay không ngừng xoa bóp, nhưng Hứa Cảnh Dịch nhận lỗi rất nhanh.
Vừa cẩn thận bóp chân cho Tô Nhung, anh vừa nhỏ giọng năn nỉ:
"Bảo bối tha lỗi cho anh nhé?"
"Anh sai rồi."
Giọng nói đầy thành ý nhận lỗi. Dù có phải lỗi của mình hay không, chỉ cần Tô Nhung không hài lòng, Hứa Cảnh Dịch lập tức nhận sai hết về mình, chỉ sợ chậm một giây thôi cậu sẽ giận mà không thèm để ý đến anh nữa.
Cứ như một người đàn ông sợ vợ vậy.
Đùa chứ, nếu vợ giận, thì tối nay sẽ chẳng có bảo bối thơm mềm nằm cạnh ôm ngủ đâu.
Không những mất vợ nhỏ mềm mại, mà còn có thể không được ngủ cùng giường nữa cơ.
Mà không có vợ bên cạnh, thì anh đúng là chẳng làm nổi gì cả — tinh thần uể oải, đầu đau, việc gì cũng hỏng hết.
Vì vậy... phải ngoan ngoãn dỗ dành cho bằng được mới yên tâm.
Tất nhiên rồi — ngoài lý do đó, còn một lý do nữa...