Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 28



Mãi cho đến khi quay trở lại sảnh tiệc, Hứa Cảnh Dịch mới chịu buông Tô Nhung ra. Nhưng khi nhìn thấy vết muỗi đốt trên cổ cậu, nét cười trong mắt anh cũng nhạt đi không ít.

 

"Tiểu Nhung, tối nay về nhà với anh nhé." Anh dịu dàng nói, "Vừa nãy chẳng nói được chuyện gì cả."

 

Cảm giác ngứa ngáy trên cổ khiến Tô Nhung nhăn mặt. Cậu nhíu mày, vừa gãi vừa khẽ gật đầu đồng ý.

 

Nhưng rất nhanh sau đó, cậu lại chợt nhớ đến lời mà Úy Khanh Duẫn vừa nói lúc trước.

 

"Hay là... để hôm khác chúng ta—"

 

Lời còn chưa dứt, đã bị hành động của đối phương cắt ngang. Một bàn tay mát lạnh đặt lên cổ cậu, nhẹ nhàng xoa xoa làn da đang ửng đỏ.

 

"Không được gãi nữa đâu, sẽ rách da mất."

 

Làn da trắng trẻo mịn màng giờ đỏ lên một mảng, chỗ bị đốt đã hơi sưng và bắt đầu trầy xước.

 

Da cậu mềm quá, chỉ cần dùng lực một chút là đã trầy rồi.

 

"Tiểu Nhung từ chối anh... là vì cậu Úy sao?" Giọng Hứa Cảnh Dịch tuy vẫn dịu dàng, nhưng khi nhắc đến Úy Khanh Duẫn lại lạnh đi thấy rõ.

 

Anh không quên câu nói mà Úy Khanh Duẫn đã nói với Tô Nhung trước khi rời đi:

 

"Chỉ là bạn bè thôi, cậu ta không có tư cách can thiệp vào chuyện của anh."

 

"Đừng lo." Hứa Cảnh Dịch nhẹ nhàng nói tiếp, "Để anh nói với cậu ta. Anh tin cậu Úy không phải là người vô lý đến thế đâu."

 

"Chờ anh một chút."

 

Tô Nhung sững người nhìn theo bóng Hứa Cảnh Dịch bước về phía Úy Khanh Duẫn, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy hai người họ đối mặt nhau.

 

Vì đứng cách hơi xa nên cậu không nghe rõ họ nói gì. Chỉ thấy Úy Khanh Duẫn quay đầu liếc nhìn về phía mình một cái, sau đó gật đầu.

 

Bị ánh mắt ấy quét qua, Tô Nhung không hiểu sao rùng mình lạnh sống lưng, theo bản năng né sang một bên lại bất ngờ bị một giọng nói quen thuộc khiến cậu giật mình.

 

"Nhát gan vậy à?"

 

Thấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì hoảng sợ, ánh mắt Giang Tiền vô thức dừng lại ở vùng cổ ửng đỏ của Tô Nhung.

 

Anh ta nhíu mày nói:  "Ở đây cũng có muỗi à?"

 

Câu hỏi ấy khiến cơn ngứa tưởng chừng đã dịu đi lại ùa về. Tô Nhung lại gãi:
"Hồi nãy tôi ở ngoài ban công, nhiều muỗi lắm."

 

Rõ ràng giọng nói có phần uể oải, nhưng lọt vào tai Giang Tiền lại chẳng khác gì đang làm nũng.

 

Ánh mắt anh ta tối đi, vừa định nói đưa cậu vào phòng nghỉ để bôi thuốc, thì giọng nói êm ái quen thuộc lại vang lên:

 

"Tiểu Nhung."

 

Hứa Cảnh Dịch bước đến, khoác tay ôm lấy vai cậu, ánh mắt dừng trên người Giang Tiền.

 

Anh mỉm cười gật đầu chào, sau đó cúi đầu dịu dàng nói với cậu:

 

"Chúng ta đi được rồi."

 

"Thiếu gia Tần, tôi và Tiểu Nhung có chút việc riêng, xin lỗi phải rời khỏi buổi tiệc sớm."

 

Lời nói lịch sự, thái độ nhã nhặn, nhưng chưa chờ đối phương lên tiếng, anh đã nhẹ nhàng dắt cậu rời đi.

 

Giang Tiền đứng yên nhìn theo bóng hai người, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay Hứa Cảnh Dịch đang đặt trên vai Tô Nhung.

 

Mím môi, trong đầu anh ta hiện lên ánh nhìn vừa rồi của người đàn ông ấy, lạnh lẽo và đầy cảnh giác. Hai tay buông thõng bên người siết chặt lại, gân xanh nổi lên rõ rệt.

 

"Tiểu Nhung, ngẩng đầu lên nào."

 

Trong khoang xe rộng rãi, Tô Nhung ngoan ngoãn ngẩng đầu lên theo lời anh, để lộ phần cổ trắng mịn – một trong những nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người.

 

Ngón tay dính một lớp thuốc mỡ trắng sữa, chầm chậm áp lên làn da mềm mại. Dưới hơi ấm từ đầu ngón tay, thuốc dần tan ra, hóa thành lớp dầu trong suốt.

 

Anh cẩn thận bôi lên từng nốt muỗi đốt đã sưng đỏ. Cảm giác trơn mát ấy khiến Tô Nhung hơi nhột, giống như bị kim châm tê tê – vừa rát, lại vừa nóng.

 

Cậu gắng nhịn không cựa quậy, run run đưa tay ra nắm lấy bàn tay Hứa Cảnh Dịch đang bôi thuốc cho mình giọng nhỏ như muỗi kêu:

 

"Đ-được rồi... đừng bôi nữa..."

 

"Chưa được, sau gáy em vẫn còn đỏ lắm."

 

Giọng nói đã trở nên khàn khàn, Hứa Cảnh Dịch nhìn thiếu niên ngoan ngoãn tựa vào lòng mình, yết hầu khẽ chuyển động, nhẹ nhàng dụ dỗ:

 

"Quay trái một chút nữa nào."

 

Cậu làm theo, nghiêng người thêm một chút. Nhưng chính lúc ấy, Tô Nhung bỗng nhận ra khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, hơi thở dường như đang quấn lấy nhau.

 

Một cảm giác kỳ lạ bất chợt dâng lên trong lòng. Trước khi cậu kịp phản ứng, Hứa Cảnh Dịch đã chủ động lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách như thể tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác do cậu tự tưởng tượng ra.

 

Tâm trí bắt đầu ổn định lại, cũng đúng lúc Hứa Cảnh Dịch vừa bôi xong thuốc cho vết muỗi đốt trên mu bàn tay của cậu.

 

Một bàn tay to lớn xoa nhẹ đầu cậu, như đang dỗ dành một đứa trẻ bị muỗi bắt nạt.

 

"Đang nghĩ gì thế?"

 

Tô Nhung lấy lại tinh thần, nhìn ra cửa sổ xe, nơi khung cảnh bên ngoài đang vùn vụt lùi lại phía sau, rồi lí nhí hỏi:  "Chúng ta đang đi đâu vậy anh?"

 

Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng cậu vẫn nhớ rõ hướng về nhà cũ của Hứa Cảnh Dịch. Mà rõ ràng, bây giờ xe không đi theo hướng đó.

 

"Đến nơi hiện tại anh đang ở."

 

Như đọc được suy nghĩ của cậu, Hứa Cảnh Dịch dịu dàng giải thích: "Nhà cũ để trống lâu quá rồi. Bây giờ anh dọn về một căn nhà mới mua."

 

Tô Nhung gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi: "Anh định ở lại nước bao lâu?"

 

"Rất lâu." – Hứa Cảnh Dịch trả lời, "Ở lại đến khi nào Tiểu Nhung đuổi anh đi thì anh đi."

 

Tô Nhung bật cười, vỗ nhẹ lên tay anh: "Em không đuổi đâu."

 

Gặp lại Hứa Cảnh Dịch chính là bất ngờ lớn nhất trong đêm nay của cậu làm sao nỡ đuổi anh đi?

 

Hai người xa cách đã lâu, vậy mà lại chẳng có chút nào ngại ngùng hay lạ lẫm. Bầu không khí trong xe vẫn thoải mái, ấm áp cho đến khi chiếc xe dừng lại ở một tầng hầm để xe dưới lòng đất.

 

Hứa Cảnh Dịch ấn nút hạ vách ngăn trong xe, dặn dò tài xế vài câu, rồi dẫn Tô Nhung về nơi ở mới sau khi anh về nước.

 

Vì là nhà tạm mua trong lúc gấp, nên bên trong vẫn còn khá nhiều thứ chưa được sắp xếp đầy đủ.