Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 29



Nhìn quanh căn nhà có nhiều phòng như vậy nhưng chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn, Tô Nhung không kìm được mà trêu ghẹo:

 

"Anh Cảnh Dịch, sao ở đây chỉ có một cái giường thế?"

 

Cậu thấy chỗ này đúng là quá đơn sơ.

 

Hứa Cảnh Dịch cười khẽ, hơi ho một tiếng, rồi giải thích: "Vì nơi này chỉ có mình anh sống, nên chỉ chuẩn bị một chiếc giường thôi."

 

Dường như chợt nghĩ ra điều gì, giọng anh hơi do dự: "Giờ phải làm sao đây, hai người mà chỉ có một giường..."

 

"Vậy thì ngủ cùng nhau đi."

 

Không hề ngần ngại mà đề nghị ngay, Tô Nhung chẳng chút bận tâm đ ến chuyện ngủ chung với Hứa Cảnh Dịch. Dù sao hồi nhỏ cậu vẫn hay ngủ lại nhà anh, hai người vốn đã quen ngủ cùng một giường rồi.

 

"Tiểu Nhung không ngại à?"

 

"Không ạ." – Cậu vừa trả lời, vừa đi vài vòng trong phòng khách bằng đôi dép của Hứa Cảnh Dịch. Đến khi nhận ra đối phương không lên tiếng nữa, cậu mới quay đầu lại, có chút khó hiểu hỏi:

 

"Có chuyện gì sao ạ?"

 

Hứa Cảnh Dịch lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng, tiến đến gần cậu đang đứng cạnh cửa sổ sát đất.

 

"Chỉ là... anh thấy vui thôi."

 

Anh nhẹ nhàng vuốt v e chiếc áo gile đen và sơ mi tối màu trên người Tô Nhung. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh người đàn ông mặc âu phục cùng màu đứng cạnh cậu trong buổi tiệc tối nay lại hiện lên trong đầu Hứa Cảnh Dịch.

 

Nụ cười nơi khóe môi dần thu lại, anh dịu dàng nói: "Tiểu Nhung, muộn rồi, nên đi tắm rồi ngủ thôi."

 

"Em vào trước đi, anh sẽ lấy đồ cho em thay."

 

Trong lòng Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch luôn là người chu đáo. Cậu chẳng mảy may nghi ngờ việc liệu trong nhà anh có sẵn đồ vừa với mình hay không.

 

Khuôn mặt đỏ ửng, cậu kéo nhẹ vạt áo thun trắng rộng thùng thình trên người, ngượng ngùng hỏi: "Cái này có phải... ngắn quá không?"

 

Vạt áo chỉ dài tới gốc đùi, đi vài bước là lộ ra chiếc quần lót rộng quá khổ bên trong – vừa mới được thay.

 

"Không ngắn đâu."

 

Giọng anh trầm thấp, khi thấy cậu trai nhỏ với đôi chân trắng nõn ***** bước ra, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch tối đi, cổ họng cũng khô khốc hơn mấy phần.

 

"Xin lỗi, anh quên chuẩn bị đồ vừa cho em." Anh áy náy nói tiếp:
"Nhưng may là đồ đều sạch sẽ, cả quần lót cũng là mới hoàn toàn."

 

Tô Nhung ban đầu không để ý đến chuyện quần lót. Nhưng vừa nghe đến đó, mặt cậu lập tức đỏ bừng.

 

Chiếc quần này... rất to, rất rộng.

 

Chênh lệch quá nhiều.

 

Chỉ miễn cưỡng treo được trên hông, nhưng chỉ cần bước nhanh vài bước là sẽ tụt xuống. Cậu cứ phải kéo lên suốt.

 

Cậu dúi chiếc quần đùi đen trong tay trả lại, lí nhí nói:

 

"Cái quần này cũng không vừa... trả anh nè."

 

Thật ra lúc đầu Hứa Cảnh Dịch có đưa cho cậu chiếc quần đùi để ngủ, nhưng vừa mặc vào thì tụt ngay, cậu không thể giữ được cái lưng quần rộng thùng thình ấy.

 

"Được rồi."

 

Nhận lại chiếc quần từ tay cậu, Hứa Cảnh Dịch dặn một câu rồi bước vào phòng tắm – nơi hơi nước vẫn chưa tan hết.

 

"Tiểu Nhung lên giường nằm trước đi, anh ra ngay."

 

Không muốn cứ trơ chân mà đi lại trong nhà, Tô Nhung rót một ly nước rồi vào phòng ngủ.

 

Không chút phòng bị, cậu nhảy phịch lên giường lớn, nghiêng người ôm lấy chăn mềm. Tấm chăn lụa mát lạnh khiến cậu vô thức cọ nhẹ gò má vào đó.

 

Khi Hứa Cảnh Dịch bước vào, thứ đập vào mắt anh là hình ảnh cậu trai nhỏ đang nghiêng mình trên giường. Chiếc áo thun vốn đã ngắn, qua động tác của cậu lại càng bị kéo lên cao, lộ ra vòng eo trắng nõn cùng hai hõm lưng nhỏ xinh.

 

Đôi chân trắng thon dài đang kẹp lấy chăn. Phần da ở đùi trắng đến mức lóa mắt, mông nhỏ cong cong chỉ được che chắn bởi chiếc quần lót rộng thùng thình.

 

Yết hầu anh khẽ chuyển động, cổ họng khô khốc, anh cầm lấy khăn tắm sạch, trực tiếp kéo cậu trai đang vùi mình trong chăn dậy.

 

"Sao không sấy tóc?"

 

Anh lau sơ mái tóc ướt của Tô Nhung, rồi lấy máy sấy ra từ tủ. Sau một hồi chăm sóc, anh mới hài lòng đặt cậu trai đang lim dim buồn ngủ xuống giường.

 

Đèn phòng ngủ tắt.

 

Trên chiếc giường rộng rãi, hai người cùng nằm.

 

Hứa Cảnh Dịch nhắm mắt, yên lặng nằm phía bên kia giường, giữa hai người vẫn giữ một khoảng cách.

 

Nhiệt độ trong phòng dần hạ xuống vì điều hòa. Cậu trai nhỏ đang ngủ say vô thức cựa mình, rồi dần dần dịch người về phía có hơi ấm.

 

Hứa Cảnh Dịch mở mắt không hề thấy buồn ngủ chút nào.

 

Thấy cậu trai nhỏ chui hẳn vào lòng mình, anh khẽ cong môi cười, vòng tay lớn ôm chặt cậu vào lòng.

 

Đôi mắt đã quen với bóng tối chầm chậm quét qua gương mặt mềm mại ấy. Anh đưa tay lên vuốt v e gương mặt xinh xắn và non nớt ấy.

 

Bỗng bàn tay anh dừng lại.

 

Hình ảnh hai người đàn ông từng tiếp xúc riêng với Tô Nhung trong buổi tiệc lần lượt hiện ra trong đầu. Ánh mắt Hứa Cảnh Dịch dần tối lại, khí tức trở nên lạnh lẽo đến rợn người.

 

Bên cạnh Tiểu Nhung... dường như có không ít người đang lượn quanh...

 

Chương 16

 

Tô Nhung ngủ một giấc rất ngon.

 

Dù nhiệt độ trong phòng có hơi thấp, nhưng chăn thì ấm áp, đệm mềm êm ái, vỏ chăn lại mịn mượt, so với ký túc xá đúng là một trời một vực.

 

Cậu dụi mắt ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng trống không, rồi lại ôm lấy chăn ngã người xuống giường.

 

"Cạch" một tiếng khẽ vang lên, cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn ông cao lớn, mặc đồ ngủ màu ấm bước vào.

 

Một bàn tay lớn xoa xoa mái tóc đen lù xù nhô ra khỏi chăn, giọng Hứa Cảnh Dịch dịu dàng vang lên:

 

"Tiểu Nhung, dậy thôi."

 

Giọng anh rất nhẹ, như làn gió đầu xuân mát rượi và thoáng đãng, nghe vào lòng như tan ra.

 

"Bữa sáng anh chuẩn bị xong rồi. Không dậy là nguội mất đấy."

 

Anh vừa nói vừa kéo cậu trai vẫn còn cuộn trong chăn ngồi dậy, vỗ nhẹ lưng cậu: "Muốn anh bế đi rửa mặt không?"

 

"Em tự đi được."

 

Tô Nhung lắc đầu, chậm rãi bước xuống giường. Cậu hoàn toàn quên mất trên người mình chỉ mặc mỗi chiếc áo thun ngắn tay, cúi người tìm đôi dép bị cậu đá vào gầm giường đêm qua.