Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 32



Hai người ngồi rất sát, gần như dính vào nhau.

 

Tay cầm ly cà phê khẽ siết lại, sắc mặt Sở Lam tối đi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Hứa Cảnh Dịch một chốc.

 

Người đàn ông đột ngột xuất hiện này, thật chướng mắt.

 

Tầm nhìn bị che khuất. Khi thấy Hình Diễm Thần tiến lại gần hai người, thái dương của Sở Lam khẽ giật, cảm thấy đầu hơi nhức.

 

Hình Diễm Thần đối với anh ta cũng là một rắc rối. Sở Lam hiểu rất rõ đối phương chỉ muốn mượn thế lực nhà họ Sở để củng cố quyền lực sau khi vừa tiếp quản nhà họ Hình. Nếu không vì ông nội ép buộc, anh ta vốn chẳng bao giờ muốn dính dáng đến Hình Diễm Thần.

 

Tất nhiên, trước đó họ cũng đã thỏa thuận rõ ràng: đôi bên đặt ra ba điều kiện, không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Nhờ mối quan hệ này, Sở Lam cũng tiện tay cắt đứt vài đối tượng dây dưa không dứt, tính ra thì đôi bên đều có lợi.

 

Nhưng kể từ khoảnh khắc gặp được Tô Nhung, mối quan hệ đó đã trở thành vấn đề khó xử.

 

Giữa nhà họ Sở và họ Hình có quá nhiều lợi ích đan xen, không thể cứ thế nói kết thúc là kết thúc. Phải có thời gian để thu xếp ổn thỏa. May mắn thay, Hình Diễm Thần cũng có ý muốn kết thúc, nên khi anh ta chủ động đề xuất, đối phương đã đồng ý rất dứt khoát.

 

Dù không hiểu vì sao Hình Diễm Thần lại đồng ý nhanh đến vậy, nhưng chuyện thuận theo ý mình thì cứ để thế.

 

Sở Lam nhấp thêm một ngụm cà phê, hương đậm lan tỏa trong khoang miệng. Anh ta chậm rãi nuốt xuống thì lại thấy tầm nhìn một lần nữa bị Hình Diễm Thần chắn ngang khi đứng trước Tô Nhung.

 

Lông mày khẽ nhíu, khóe môi mím chặt, biểu lộ rõ sự không hài lòng.

 

Khoan đã — cái tên ngốc đó định làm gì?

 

Tô Nhung thử kéo dây cương, phát hiện mình có thể điều khiển được hướng đi của Thanh Trúc, hai mắt cong cong vui mừng quay đầu lại nói với người đàn ông phía sau:

 

"Anh Cảnh Dịch, em có thể tự điều khiển Thanh Trúc rồi!"

 

Dù phấn khích, giọng cậu vẫn giữ ở mức nhỏ nhẹ, sợ làm ngựa giật mình.

 

Hứa Cảnh Dịch bật cười khẽ, ánh mắt tràn đầy dịu dàng khen ngợi:

 

"Tiểu Nhung giỏi thật."

 

"Đi thôi, mình thử sang đường đua bên trái nhé."

 

Bàn tay to lớn đặt tự nhiên lên mu bàn tay Tô Nhung, anh điều chỉnh dây cương dẫn ngựa tiến về phía đường đua. Nhưng vừa mới tới gần, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người cùng một con ngựa.

 

Cũng chẳng thể nói là "đột nhiên", vì Hình Diễm Thần từ nãy đã cưỡi ngựa quanh quẩn gần đó, chỉ là giờ mới chính thức lại gần.

 

"Ngài Hình, có chuyện gì sao?"

 

Đôi mắt đen sâu thẳm thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn và chán ghét, nhưng Hứa Cảnh Dịch nhanh chóng giấu đi, hơi nghiêng người về phía trước.

 

Với thân hình cao lớn của mình, anh dễ dàng bao trọn Tô Nhung trong vòng tay, cúi đầu nói khẽ, môi gần như lướt qua vành tai cậu:

 

"Tiểu Nhung, đừng kéo dây chặt quá, Thanh Trúc sẽ đau."

 

"V–vâng ạ."

 

Tô Nhung hoảng hốt đáp lại, không dám nói là do cậu thấy Hình Diễm Thần đi đến mới căng thẳng siết chặt dây cương.

 

Cậu cụp mắt, không dám nhìn đối phương, cả người vô thức dựa sát vào lòng Hứa Cảnh Dịch.

 

Mùi hương gỗ lạnh quen thuộc, cùng hơi thở dịu dàng từ người đàn ông khiến Tô Nhung cảm thấy an toàn và thoải mái.

 

Ánh mắt Hình Diễm Thần tối sầm khi nhìn hai người đang thân mật, lông mày anh ta nhíu chặt — cảm giác khó chịu dâng lên tột độ.

 

Anh ta mở miệng:
"Chúng ta thi một trận chứ?"

 

Rõ ràng đã qua cái tuổi hiếu thắng bốc đồng, nhưng khi thấy người mình không ưa, hắn ta lại muốn ganh đua mọi thứ — chỉ cần được thắng, chỉ cần được thể hiện trước người trong lòng.

 

"Thi gì?" – Hứa Cảnh Dịch hỏi.

 

"Đua vượt chướng ngại."

 

"Được."

 

Không ngờ đối phương lại đồng ý nhanh như vậy, Hình Diễm Thần sững lại một chút, khoé môi nhếch lên:

 

"Đã thi thì phải có cá cược chứ?"

 

"Đương nhiên. Anh muốn cược gì?"

 

Hắn ta khẽ liếc nhìn Tô Nhung vẫn cúi gằm đầu rồi tiến sát Hứa Cảnh Dịch, khẽ nói một câu:

 

"Người thua không được phép xuất hiện trước mặt Tô Nhung nữa."

 

Đôi mắt lạnh lẽo như băng của Hứa Cảnh Dịch trở nên âm trầm, môi mím chặt, đường viền quai hàm căng ra. Giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh như cắt:
"Được."

 

Vì giọng Hình Diễm Thần nói quá nhỏ nên Tô Nhung nghe không rõ, cậu khẽ ngẩng đầu lên nhìn, nhưng khi chạm phải ánh mắt đối phương thì lại vội lảng tránh.

 

— Tch.

 

Thật sự xem hắn ta như mãnh thú vậy sao?

 

Thấy phản ứng đó của cậu, Hình Diễm Thần nghiến răng, lập tức ra hiệu cho nhân viên chuẩn bị sân thi đấu.

 

Là câu lạc bộ cưỡi ngựa chuyên nghiệp nên nhân viên nhanh chóng làm theo yêu cầu, bày sẵn sân đua vượt chướng ngại theo tiêu chuẩn.

 

Tô Nhung đứng bên ngoài hàng rào, gương mặt căng thẳng, ánh mắt dõi theo người đàn ông đang cưỡi con ngựa nâu đen.

 

"Tô Nhung."

 

Giọng nói của Sở Lam vang lên bên cạnh, khiến Tô Nhung giật mình, vô thức lùi nửa bước rồi mới gật đầu chào:

 

"Chào thầy Sở."

 

Sở Lam chỉ khẽ ừ một tiếng, nhưng không bỏ qua động tác lùi lại của cậu. Ánh mắt anh ta hơi nheo lại, đổi giọng hỏi:

 

"Sau này, tôi có thể gọi em là Tô Tô được không?"

 

Dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Tô Nhung cũng không tiện từ chối thẳng mặt, chỉ đành gật đầu:

 

"Dạ, tất nhiên là được ạ."

 

Không dám đối diện ánh mắt Sở Lam, cậu lại quay sang nhìn Hứa Cảnh Dịch, lặng lẽ thở phào.

 

Bị dọa hết hồn...

 

Sở Lam đi không một tiếng động, cứ như đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu vậy.

 

"Tô Tô..." – Sở Lam thì thầm tên cậu, ánh mắt dõi theo hai người đàn ông đang cưỡi ngựa phía trước, giả vờ hỏi một cách vô tình:

 

"Em hay cùng bạn bè đến đây chơi à?"

 

Câu hỏi dùng từ "bạn bè" thay vì "thanh mai trúc mã", ánh mắt khi nhìn Hứa Cảnh Dịch cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

 

Tô Nhung lắc đầu:
"Hôm nay là lần *****ên em đến sân cưỡi này."

 

Sở Lam gật gù tỏ vẻ hiểu, hỏi thêm vài câu nữa thì trận đấu giữa hai người đàn ông cũng bắt đầu.

 

Sân đua được trải sợi tổng hợp chuyên dụng, trên đường đua bày khá nhiều chướng ngại — mỗi khúc gỗ cao khoảng một mét, khoảng cách không đều, tạo độ khó cực cao. Người thi không chỉ phải kiểm soát tốt ngựa, mà còn phải phán đoán chính xác khoảng cách nhảy. Nếu không cẩn thận, ngựa và người đều có thể lật nhào.