Cuộc thi yêu cầu người cưỡi ngựa phải theo đúng trình tự tuyến đường đã định để vượt qua toàn bộ chướng ngại vật. Nếu vượt quá thời gian quy định, ngựa từ chối nhảy hoặc làm rơi chướng ngại, đều sẽ bị trừ điểm.
Vì không phải là một cuộc thi cưỡi ngựa chính thức nên nhiều quy tắc rườm rà đã được lược bỏ.
Theo tiếng còi hiệu lệnh của trọng tài, hai người đàn ông cưỡi ngựa lập tức phi nhanh ra khỏi vạch xuất phát.
Lúc này, cả hai vẫn đang ở thế cân bằng.
Khi thấy cả hai đã vượt qua chướng ngại *****ên một cách an toàn, Tô Nhung bất chợt cảm thấy vai mình bị một bàn tay đặt lên.
"Tô Tô nghĩ ai sẽ thắng?"
Vẫn giữ nét mặt điềm đạm nhìn ra sân đấu, trong mắt Sở Lam không có nhiều biểu cảm, nhưng phần cổ hơi căng cho thấy anh ta không thật sự bình tĩnh như vẻ ngoài.
Ít nhất thì anh ta rất để tâm đ ến câu trả lời của Tô Nhung.
"Chắc là anh Cảnh Dịch..." – Dù không rõ trình độ của Hình Diễm Thần ra sao, nhưng với Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung luôn tràn đầy tin tưởng.
"Ồ?"
"Em tin tưởng đến vậy sao?"
Sở Lam khẽ nói, giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt mờ tối nhìn về phía Hứa Cảnh Dịch: "Tôi lại thấy có lẽ hai người họ sẽ hòa."
"TôTô, nếu tôi đoán đúng, em có thể đồng ý với tôi một chuyện không?"
"Chuyện gì ạ?"
Không lập tức đáp lời, Tô Nhung đợi đến khi thấy Hứa Cảnh Dịch vượt qua một chướng ngại khác một cách trơn tru mới quay sang nhìn Sở Lam.
"Không phải chuyện gì khó xử đâu." – Sở Lam cười khẽ, rồi cúi sát lại, giọng nói thì thầm bên tai Tô Nhung.
Vì sân thi hình vòng cung, nên sau khi vượt thêm chướng ngại kế tiếp, Hứa Cảnh Dịch và Hình Diễm Thần một lần nữa lướt ngang qua trước mặt Tô Nhung và Sở Lam.
Gió cuốn cát bay, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch liếc về phía Tô Nhung. Khi thấy người đàn ông tên Sở Lam đang sát cạnh người mình thương như vậy, bàn tay đang giữ dây cương đột nhiên siết chặt lại.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của chủ nhân, bước chân của Thanh Trúc chợt trở nên hỗn loạn đôi chút. Nhân lúc ấy, Hình Diễm Thần đang bám sát phía sau lập tức vọt lên.
Mặc dù ngay sau đó Hứa Cảnh Dịch đã điều chỉnh lại trạng thái, nhưng chỉ trong vài giây ấy, cục diện trận đấu đã bị đảo lộn.
Hai người... đồng thời về đích.
Khi thấy hai người đàn ông dắt ngựa bước lại gần, khóe môi Sở Lam khẽ cong lên, anh ta nói:
"Tô Tô, tôi đoán đúng rồi."
"Vậy thứ bảy tuần sau..."
"Em sẽ đến." – Tô Nhung nhẹ giọng đáp, coi như đã đồng ý lời mời đến dự bữa tiệc mà đối phương vừa đề cập.
"Đi đâu vậy?"
Dù giọng nói vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng trong ánh mắt Hứa Cảnh Dịch đã vơi đi sự dịu dàng. Anh nhìn Sở Lam, giọng lạnh nhạt:
"Không biết vừa rồi Sở tiên sinh nói gì với Tiểu Nhung vậy?"
Tiếng cười khẽ vang lên mang theo chút khiêu khích khó phát hiện, Sở Lam không tránh ánh nhìn của anh, thản nhiên đáp:
"Đó là bí mật nhỏ của chúng tôi."
Lời vừa dứt, không khí xung quanh như đông cứng lại.
"Bí mật nhỏ à?" – Hứa Cảnh Dịch thì thầm, đưa dây cương trong tay cho nhân viên đứng cạnh rồi bước đến bên cạnh Tô Nhung, vòng tay ôm lấy cậu.
Chỉ trong tích tắc, anh đã thế chỗ của Sở Lam.
Anh cúi đầu hỏi khẽ:
"Anh tò mò quá, Tiểu Nhung có thể nói cho anh nghe được không?"
Chương 18
Từ nhỏ, Tô Nhung đã không có bí mật gì với Hứa Cảnh Dịch.
Dù là hồi tiểu học bài kiểm tra chỉ được 25 điểm, hay vô tình làm vỡ kính nhà hàng xóm, cậu cũng chưa từng giấu anh.
Có lẽ vì trong tiềm thức, cậu biết dù bản thân có làm sai điều gì thì Hứa Cảnh Dịch cũng sẽ luôn giúp cậu giải quyết tất cả. Thành ra, chuyện gì cậu cũng muốn kể cho anh biết.
Lâu dần, điều đó trở thành thói quen. Tô Nhung trước mặt Hứa Cảnh Dịch luôn là một quyển sách mở.
Chính vì chắc chắn như thế nên Hứa Cảnh Dịch tin rằng — Tô Nhung sẽ không bao giờ có thứ gọi là "bí mật nhỏ" với mình.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào cậu bé trong lòng, Hứa Cảnh Dịch kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, đúng như anh dự đoán.
"Bọn em chỉ là đánh cược một chút thôi."
"Nếu kết quả là hòa thì em phải đồng ý một chuyện với thầy Sở."
Tô Nhung không suy nghĩ nhiều mà kể lại toàn bộ, dù sao trước đó cậu cũng chưa từng hứa với Sở Lam rằng đó là "bí mật giữa hai người", hơn nữa, trong lòng cậu, điều đó cũng chẳng có gì gọi là bí mật cả.
"Ồ?"
Hứa Cảnh Dịch quay đầu, ánh mắt thoáng nhìn khóe môi hơi cứng đờ của Sở Lam, giọng nhẹ bẫng nhưng ẩn chứa hàm ý sâu xa:
"Vinh dự thật đấy, không ngờ tôi và ngài Hình đây lại trở thành công cụ để thầy Sở đánh cược."
"Cậu bắt em ấy đồng ý chuyện gì?"
Người hỏi là Hình Diễm Thần. Hắn ta nhìn Sở Lam bằng ánh mắt khó chịu, rồi lại lén liếc sang Tô Nhung.
"Đúng rồi," – anh ta tiếp lời, "Tôi cũng rất tò mò không biết Tiểu Nhung đã đồng ý với anh điều gì."
Sở Lam vốn không định nói, nhưng trước sự truy hỏi của cả hai, anh ta đổi ý, chậm rãi đáp:
"Tô Tô đã đồng ý sẽ làm bạn đồng hành của tôi trong buổi tiệc tuần sau."
"Buổi tiệc tuần sau?" – Hình Diễm Thần lặp lại, rồi như chợt hiểu ra – "Cậu ấy đi với cậu... thế còn tôi thì sao?"
Dù mối quan hệ giữa họ có ra sao, nhưng trên danh nghĩa vẫn phải giữ hình ảnh. Nếu để Sở Lam dẫn theo Tô Nhung, hắn ta nhất định sẽ bị các trưởng bối trong nhà chất vấn.
"Anh à?" – Sở Lam liếc nhìn hắn ta, tỏ vẻ không quan tâm – "Anh cứ tìm một người đi cùng là được."
Không muốn tiếp tục dây dưa với Hình Diễm Thần, anh ta quay sang Tô Nhung, giọng nói lại dịu dàng hẳn:
"Đến lúc đó tôi sẽ liên hệ trước với em."
"Những việc khác em không cần lo, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Lời vừa nói xong, sắc mặt của hai người đàn ông còn lại lập tức đen như đáy nồi. Đặc biệt là Hứa Cảnh Dịch, ánh mắt nhìn Sở Lam như băng giá.
Trên đường về, cả hai đều không nhắc đến chuyện vừa rồi.
"Anh Cảnh Dịch, lát nữa anh định đi đâu vậy?"
"Ừm... chắc về công ty." – Mắt nhìn thẳng về phía trước, Hứa Cảnh Dịch vừa lái xe vừa hỏi:
"Muốn ghé qua xem văn phòng mới của anh không?"
"Để lần sau nhé." – Tô Nhung lắc đầu, thì thầm:
"Em muốn về trường trước."
Hứa Cảnh Dịch thu lại ánh mắt, che giấu cảm xúc. Vẻ mặt anh vẫn dịu dàng như cũ, giọng nói thong thả: "Trường có gì hấp dẫn đến mức khiến em nôn nóng về vậy?"