"Chào cậu, tôi là Tần Thừa."
Ánh mắt vượt qua Nhạc Sâm, dừng lại nơi Tô Nhung, Tần Thừa hơi ngập ngừng rồi nhẹ giọng hỏi:
"Chúng ta... hình như đã gặp nhau trước đó rồi thì phải?"
Chương 19
Câu nói của Tần Thừa khiến Tô Nhung khựng lại, cậu không ngờ đối phương lại nhớ ra mình.
Rõ ràng hôm đó trong bữa tiệc, cậu và Tần Thừa hoàn toàn không trò chuyện với nhau. Ấn tượng của Tô Nhung về y chỉ dừng lại ở hình ảnh người đàn ông đứng trên sân khấu, bên cạnh cha Tần và Giang Tiền, công bố thân phận thật sự của Giang Tiền.
Ngoài ra, những điều cậu biết về Tần Thừa... đều đến từ giấc mơ tiên tri của mình.
"Tôi..."
"Hôm trước, cậu có đến dự tiệc ở nhà tôi phải không?"
Hai người gần như cùng lúc cất lời. Thấy Tô Nhung không phủ nhận, Tần Thừa càng chắc chắn: "Tôi nhớ cậu mà."
Y mỉm cười, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm ấy thoáng qua một tia u ám khó nhận ra. Nhớ đến biểu cảm khác lạ của Giang Tiền khi hôm đó đứng bên cạnh mình...
Chỉ là trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhưng y đã bắt được.
"Xin lỗi, đồ ăn sắp lên rồi." – Nhân viên phục vụ mang khay thức ăn đi tới – "Cẩn thận nóng ạ."
Trên khay là một chiếc nồi gang cỡ nhỏ, tuy đã đậy nắp nhưng vẫn nghe thấy tiếng xèo xèo của món ăn bên trong, rõ ràng là vừa mới nấu xong.
Tần Thừa vội nhường chỗ, lông mày hơi cau lại, sắc mặt có chút không thoải mái.
Thấy vậy, Khang Đông Đình nhanh chóng lên tiếng: "Vậy bọn tôi không làm phiền hai người ăn tối nữa, lúc khác lại nói chuyện nhé."
"Ừ." – Nhạc Sâm gật đầu nhanh chóng, liếc nhìn hai người, tuy không muốn nhưng vẫn lịch sự mời: "Hay hai người ngồi ăn cùng bọn tôi luôn?"
"Thôi, không cần đâu." – Nhìn thấy món trong nồi là món chính, Khang Đông Đình khoát tay – "Bọn tôi cũng đặt bàn rồi, đồ ăn gọi hết rồi."
"Vậy đi nhé, Tiểu Thừa."
Thấy Tần Thừa gật đầu, Khang Đông Đình mới quay người rời đi cùng. Cách nhỏ giọng, nhẹ nhàng, không giống kiểu đối xử với bạn bè bình thường cho lắm.
Không nhìn theo bóng dáng hai người rời đi nữa, Nhạc Sâm quay sang Tô Nhung, nhưng lại thấy cậu như đang mang tâm sự.
"Sao vậy?" – Cậu ta hỏi.
Tô Nhung chỉ lắc đầu mà không trả lời. Cậu không muốn chia sẻ những chuyện kỳ lạ, chẳng liên quan gì, với một người như Nhạc Sâm.
Vừa định cầm đũa lên ăn, cậu đã thấy trong bát mình xuất hiện một miếng thịt đùi gà, bên ngoài phủ lớp nước sốt thơm lừng.
"Đây là món gà hầm hạt dẻ đặc trưng của quán, anh thử xem?"
"Ừm."
Bữa tối trôi qua rất nhanh, lúc hai người rời đi thì lại tình cờ gặp lại Khang Đông Đình và Tần Thừa.
"Ồ, hai người cũng về rồi à?"
Khang Đông Đình hồ hởi khoác vai Nhạc Sâm, hỏi: "Hai người định về đâu đấy? Hôm nay A Sâm không lái xe à?"
"Hôm nay tôi không đi xe." – Quen với kiểu khoác vai thân mật của Đông Đình, Nhạc Sâm vừa trả lời vừa liếc nhìn Tô Nhung – "Bọn tôi đang tính về trường."
"Tôi nhớ trường cậu gần đây mà, hay để tôi đưa hai người về nhé?"
"Ờ..."
Nhạc Sâm ngập ngừng. Nghĩ đến việc giờ này bắt taxi không dễ, mà cậu cũng không muốn để Tô Nhung chen chúc trên chuyến xe buýt đông nghịt người.
Tuy vậy, trước khi trả lời Đông Đình, cậu ta vẫn quay sang hỏi ý kiến Tô Nhung. Sau khi chắc chắn cậu không phản đối, mới nói: "Thế thì phiền cậu nhé, Đông Đình."
"Ôi dào, phiền gì đâu."
Khang Đông Đình xua tay cười, dẫn hai người đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm trung tâm thương mại. Lúc này, Tần Thừa từ đầu vẫn im lặng cũng bước tới bên cạnh Tô Nhung.
"Đi thôi."
Y khẽ cười, cúi người ghé sát bên tai Tô Nhung nói nhỏ: "Hôm nay Đông Đình vui lắm, bọn họ lâu rồi không gặp, để họ tranh thủ ôn lại chuyện cũ một chút."
"À...ừm."
Khoảng cách đột ngột rút ngắn khiến Tô Nhung cảm thấy rất không thoải mái, cậu lặng lẽ bước lui một chút để giữ khoảng cách an toàn.
Chiếc xe mà Khang Đông Đình lái là loại sedan màu đen, tuy không rõ thương hiệu nhưng nhìn là biết không rẻ.
Đông Đình cầm lái, ghế phụ là Nhạc Sâm, còn Tô Nhung và Tần Thừa ngồi băng sau.
Trên đường đi, Khang Đông Đình vừa lái xe vừa thao thao kể đủ chuyện thời học cấp ba với Nhạc Sâm, rồi lại nói sang chuyện du học sau khi tốt nghiệp.
"Thật ra cũng đâu muốn đi. Ông già nhà tôi cứ bắt đi lấy cái bằng nước ngoài cho ra dáng, chứ không là tôi ở lại trong nước rồi."
"Bên đấy buồn chết luôn ấy. Toàn phải viết luận với báo cáo đủ kiểu, phiền muốn chết..."
"Thế cậu xoay kiểu gì?"
"Xoay sao à? Thì thuê người viết chứ sao." – Đông Đình nhún vai thản nhiên – "Trả tiền là được, chất lượng ổn lắm."
"Không sợ bị bắt à?"
"Ừ thì, có bị bắt thì tính sau. Mà tôi nghe nói là khá phiền, còn phải ra mấy cái hội đồng gì đó..."
Tô Nhung chẳng buồn để tâm mấy câu nói phiếm đó. Cậu im lặng nhìn ra ngoài cửa xe, ngẩn ngơ dõi theo từng tán cây xanh vút qua ngoài cửa kính.
"Cậu là Tô Nhung đúng không?"
Tiếng nói của Tần Thừa vang lên bên tai khiến Tô Nhung giật mình, quay đầu lại nhìn anh, rồi khẽ gật đầu.
Thấy cậu phản ứng, Tần Thừa lại hỏi: "Thế... cậu có quen anh trai tôi sao?"
Câu hỏi mang giọng điệu đầy thân thiết, hệt như thể người "anh trai" ấy vốn là ruột thịt thân thiết từ lâu dù thực chất, người đó chỉ mới được nhà họ Tần công nhận gần đây.
"Anh tôi tên là Tần Tiền, à... trước đây hình như gọi là Giang Tiền ấy." – Y vừa nói vừa chăm chú quan sát từng biểu cảm thoáng qua trên gương mặt Tô Nhung.
"Anh Giang rất nổi ở trường tôi, nhiều người biết lắm." – Tô Nhung nhỏ giọng đáp, khéo léo tránh né trọng tâm, không hề nhắc đến chuyện đối phương là bạn cùng phòng của mình.
"À, ra vậy." – Tần Thừa gật đầu như đã hiểu, trong mắt ánh lên một tia ngạc nhiên.
"Vậy... cậu với anh tôi thân không?"
"Cũng... cũng bình thường." – Tô Nhung cụp mắt xuống, né tránh ánh nhìn của y– "Anh ấy năm nay học năm tư, thường không có ở trường, nên cũng không hay gặp."