Sự bực dọc cuộn trào trong lòng ngày càng dữ dội.
...
"Tiểu Nhung, dậy thôi."
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cậu, từ sau gáy lần xuống cổ, rồi chậm rãi xoa bóp tại đó.
Tô Nhung bất giác khẽ rên một tiếng vì dễ chịu, một tay ôm lấy chiếc chăn mềm, nhắm mắt dụi đầu vào trong chăn.
Cậu không muốn dậy.
Nhìn dáng vẻ cậu mè nheo lười biếng, Hứa Cảnh Dịch khẽ cười. Anh thuận theo động tác của Tô Nhung, tiếp tục xoa bóp từ vai cậu xuống đến vùng thắt lưng.
Dù có lớp chăn mỏng ngăn cách, nhưng hai ngón tay cái của Hứa Cảnh Dịch vẫn chuẩn xác ấn trúng hai hõm nhỏ trên eo Tô Nhung.
Chỉ dùng chút lực nhẹ thôi, thân thể mảnh khảnh của cậu đã theo phản xạ lập tức cong lên, bụng ấn sát xuống giường, ngực cũng hơi ngửa lên phía trên, giọng nói rầu rĩ mang theo chút lười biếng vang ra từ trong chăn:
"Mỏi quá..."
Giọng nói ngái ngủ khàn khàn, mềm mại kéo dài, nghe chẳng khác gì đang nũng nịu làm nũng.
Nghe vậy, động tác của Hứa Cảnh Dịch khựng lại, ánh mắt vốn điềm đạm bỗng trở nên sâu thẳm. Khi cúi người nói tiếp, giọng anh khẽ khàn:
"Còn muốn dậy không?"
"Muốn..."
Thật ra sau khi bị Hứa Cảnh Dịch xoa vài cái, Tô Nhung đã tỉnh rồi, chỉ là cậu không muốn mở mắt.
Cậu rất muốn tiếp tục ngủ, nhưng nếu thế thì tối nay sẽ khó mà ngủ lại được.
Cái cảm giác nằm trằn trọc trên giường suốt đêm thật sự rất khổ sở, hơn nữa cậu còn phải cẩn thận không gây ồn, ít nhất là không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn cùng phòng.
Bị "lôi" dậy khỏi giường, Tô Nhung dụi mắt rồi nghiêng đầu lại gần Hứa Cảnh Dịch, nhưng khi thấy đối phương đang cầm vài tập tài liệu tiếng nước ngoài, cậu liền mất hứng và quay sang nghịch điện thoại.
Thời gian hiển thị cho thấy cậu đã ngủ gần hai tiếng, thế mà động tác của Hứa Cảnh Dịch vẫn y như cũ, vẫn ngồi dựa vào đầu giường đọc tài liệu.
Tô Nhung nằm nghiêng quay mặt về phía anh, tay giơ điện thoại lên mỏi rồi liền gác nhẹ lên người đối phương.
Hứa Cảnh Dịch chỉ liếc qua hành động của cậu rồi lại quay về với đống giấy tờ, hoàn toàn không bận tâm việc mình bị biến thành cái gối ôm cho cậu tựa vào.
"Ngày mai sau khi tan học buổi sáng, em có đến nữa không?"
"Chắc là có." – Tô Nhung không chắc lắm, nhưng khả năng cao là sẽ đến.
Từ khi lên năm ba đại học, số tiết học của cậu giảm đi đáng kể. Hai môn chuyên ngành được sắp xếp tập trung vào một vài ngày, còn lại chỉ là vài tiết rải rác.
Trước đây khi không có lớp, cậu thường ở trong ký túc xá, nhưng từ khi Giang Tiền thường xuyên ở lại đó, cậu đành chạy sang chỗ Hứa Cảnh Dịch nhiều hơn.
Chỗ ở của Hứa Cảnh Dịch không xa trường cậu, lại yên tĩnh và thoải mái, hơn nữa chủ nhà còn luôn ân cần chăm sóc.
Anh chuẩn bị sẵn quần áo cho cậu, nhường giường cho cậu ngủ, còn cùng cậu trò chuyện tâm sự.
Không muốn về chút nào, thật sự không muốn rời đi.
Đang lướt điện thoại thì Tô Nhung khựng lại, cau mày khi thấy tin nhắn mới hiện lên.
Dù chỉ là một hành động rất nhỏ, nhưng cũng khiến Hứa Cảnh Dịch chú ý.
Anh điềm tĩnh hỏi: "Sao thế?"
"Không... không có gì." – Vừa trả lời, Tô Nhung vừa nhanh chóng gõ vài dòng – "Thầy Sở nhắn là buổi tiệc tổ chức tối nay, bảo em lát nữa đến gặp thầy ấy."
"Vậy à."
Không nhận ra giọng Hứa Cảnh Dịch sau câu trả lời kia có chút lạnh đi, Tô Nhung vẫn cúi đầu chăm chú trả lời tin nhắn.
Miệng còn vô thức "ừm ừm" vài tiếng, vừa định ngồi dậy thì bỗng phát hiện xương bả vai bị Hứa Cảnh Dịch ấn xuống.
Cơ thể vừa nhổm lên liền bị đẩy ngược lại xuống giường, dán chặt vào người đàn ông bên cạnh.
Cảm giác chóng mặt ập tới, lúc mở mắt ra, Tô Nhung đã bị Hứa Cảnh Dịch đ è xuống giường. Thân hình cao lớn của người đàn ông phủ trùm lấy cậu, khuôn mặt điển trai tiến sát lại gần, môi mỏng kề sát tai cậu:
"Anh tự nhiên thấy buồn ngủ quá. Tiểu Nhung, em ngủ thêm với anh một lát được không?"
Chất giọng khàn khàn đầy từ tính vang vào tai, hơi thở ấm áp ẩm ướt phả vào vành tai nhạy cảm khiến Tô Nhung rụt cổ lại.
"Hửm ?"
Không biết vì sao, cậu bỗng cảm thấy Hứa Cảnh Dịch có chút gì đó... xa lạ, cứ như không còn là anh nữa.
Tô Nhung gượng ép đè nén cảm giác kỳ lạ ấy, tự tin dựa vào sự hiểu biết của mình dành cho người bạn thanh mai trúc mã. Cậu giơ tay vỗ nhẹ ngực đối phương, mím môi: "Anh đè trúng em rồi."
"Đè chỗ nào?"
Không ngờ đối phương lại hỏi thế, Tô Nhung sững lại, mặt lập tức đỏ bừng. Cậu cau mày trừng người đàn ông mặt dày kia.
"Anh... đè lên chân em..." – Giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Thật ra đâu chỉ có chân, nhưng để cậu nói thẳng ra thì... chẳng có gan ấy.
Mặt đỏ bừng, Tô Nhung quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn anh. Ánh mắt vô thức rơi xuống sàn gỗ bên cạnh giường rơi vãi đầy tài liệu.
"Tài liệu của anh rơi hết xuống sàn rồi kìa."
"Không sao cả."
Cả người vẫn đè lên người cậu, Hứa Cảnh Dịch cằm đặt trên đỉnh đầu Tô Nhung, giọng nói pha chút mỏi mệt:
"Cho anh ôm em thêm chút nữa nhé?"
Giọng nói đã trở về với sự dịu dàng quen thuộc, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa một khát khao khó nhận ra.
"Ừm... vậy ngủ thêm nửa tiếng thôi nhé."
"Chỉ được nửa tiếng thôi đó..."
Câu nói vừa dứt, Tô Nhung liền cảm nhận hơi thở của người trên mình dần đều đặn. Khi ngẩng đầu nhìn, đôi mắt anh đã khép lại, hàng mày vẫn mang vẻ mệt mỏi rõ rệt.
Không nỡ đánh thức, cậu chỉ khẽ dịch người một chút, rồi cứ thế để mặc đối phương ôm mình mà ngủ tiếp.
Không chỉ ngủ thêm nửa tiếng.
Khi nhìn thấy thời gian không thể kéo dài thêm nữa, Tô Nhung mới rón rén nhích người ra khỏi vòng tay người đàn ông.
Cậu làm mọi động tác đều nhẹ nhàng hết mức, sợ làm phiền giấc ngủ của Hứa Cảnh Dịch.
Xỏ dép bước ra ngoài, mãi đến khi đã rời khỏi căn hộ của anh, Tô Nhung mới dám thở phào một hơi thật dài.
Cậu cẩn thận đến thế, nhưng không hề biết ngay khoảnh khắc cậu rời khỏi phòng, người đàn ông trên giường đã mở mắt, đôi mắt trong veo, tỉnh táo đến đáng sợ không hề có dấu vết của một giấc ngủ.