Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 50



Chương 26

 

Bước chân khựng lại, vừa mới xoay người, Tô Nhung đã thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang chạy nhanh về phía cậu.

 

"Nhạc Sâm? Sao em lại ở đây?"

 

"Em còn muốn hỏi anh sao lại ở đây đấy." – Nhạc Sâm chạy chậm lại, thở hổn hển, ánh mắt liên tục liếc nhìn phía sau, thần sắc lộ vẻ vô cùng khả nghi.

 

"Anh đến thăm người bệnh." – Tô Nhung chú ý thấy sự khác thường của cậu ta, tò mò hỏi – "Em làm sao vậy? Trốn ai à..."

 

Cậu còn chưa nói hết câu thì thấy Nhạc Sâm như bị thứ gì đáng sợ đuổi đến nơi, ánh mắt căng thẳng, lập tức nắm lấy cổ tay Tô Nhung, kéo cậu chạy thẳng về phía trước.

 

Lúc này hai người đang ở hành lang tầng hai khu nội trú, người qua lại khá đông, có vài y tá hoặc người nhà đang đẩy xe lăn cho bệnh nhân. Hai người chỉ có thể luồn lách qua dòng người, mà đến khi Tô Nhung kịp phản ứng lại thì đã bị kéo đến cầu thang rồi chạy tiếp lên trên.

 

Không biết đã chạy qua bao nhiêu tầng, xung quanh dần trở nên yên ắng lạ thường, khác hoàn toàn với sự ồn ào của hành lang ban nãy.

 

Bọn họ tùy tiện chui vào một căn phòng, Tô Nhung tựa người vào cánh cửa sau lưng, thở d ốc từng nhịp, lồ ng ngực phập phồng theo nhịp tim do vừa chạy quá sức, cả người trở nên xộc xệch.

 

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy..."

 

Vừa thở vừa hỏi, Tô Nhung thấy Nhạc Sâm giơ tay ra hiệu bảo im lặng, cậu liền hạ thấp giọng, cuối cùng chỉ dám dùng ánh mắt để hỏi.

 

— Tại sao phải chạy?

 

Nhạc Sâm hiểu ý, nhưng không trả lời ngay.

 

Cậu ta chống một tay lên cánh cửa ngay cạnh vai phải Tô Nhung, nghiêng đầu áp tai nghe ngóng bên ngoài. Sau khi chắc chắn bên ngoài không còn tiếng động nào khả nghi, Nhạc Sâm mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc thả lỏng, cậu ta mới nhận ra khoảng cách giữa mình và Tô Nhung gần đến mức nào: cằm gần như đặt l3n đỉnh đầu cậu, hai tay chống sát hai bên, cả người gần như bao trùm lấy Tô Nhung.

 

Nuốt khan một cái, Nhạc Sâm liếc nhìn xung quanh căn phòng.

 

Thì ra đây là một phòng chứa đồ nhỏ, trong phòng có vài dụng cụ y tế cũ, vài chồng ga trải giường trắng chất cao chót vót.

 

Nơi này không có điều hòa, mà hai người lại vừa chạy vào, khiến nhiệt độ bên trong tăng lên rõ rệt.

 

Thể lực Nhạc Sâm hơn hẳn Tô Nhung, tuy không đến mức thở d ốc như cậu, nhưng do chạy nhiều nên máu trong người đang sôi trào, tim đập dồn dập.

 

Thân nhiệt cũng vì thế mà cao hơn bình thường, chóp mũi ươn ướt mồ hôi, hơi thở trở nên nặng nề hơn.

 

"Anh... thơm thật đấy."

 

Chính Nhạc Sâm cũng không hiểu vì sao mình lại buột miệng nói ra câu đó.

 

Cậu ta chỉ biết rằng, không cần cúi xuống cũng có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ, ngọt ngào tỏa ra từ người Tô Nhung. Trong không gian chật hẹp và nóng bức này, mùi hương ấy càng rõ ràng hơn.

 

Thực sự khiến người ta... choáng ngợp.

 

Yết hầu của cậu ta trượt lên trượt xuống liên tục, mồ hôi thấm cả lưng áo, hơi thở rối loạn.

 

"Em... nói gì vậy?" – Tô Nhung tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn Nhạc Sâm, ánh mắt vô tình va vào đôi mắt đen nhánh mang theo sắc tối của người kia.

 

Chóp mũi gần như chạm vào cằm đối phương, Tô Nhung giật mình nhận ra khoảng cách của hai người quá mức thân mật, theo phản xạ liền nép người sát vào cánh cửa sau lưng, cố gắng kéo giãn khoảng cách, đồng thời giơ tay chắn trước ngực như thể muốn đẩy đối phương ra.

 

Dù vậy, khoảng cách giữa hai người vẫn gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau đan xen trong cùng một không gian nhỏ hẹp. Hơi thở nóng rực đặc trưng của một sinh viên trai tráng cứ thế phả thẳng vào Tô Nhung.

 

"Em..." – Tô Nhung khẽ nói, nhíu mày – "Tránh ra một chút đi."

 

Đứng gần quá. Đầu bị tay người ta chặn lại không nói, đến cả chân cũng dán vào nhau. Hơi nóng từ người đối phương xuyên qua lớp quần mỏng, truyền đến rõ rệt.

 

Nóng đến mức mồ hôi cũng toát ra rồi...

 

Tô Nhung cúi đầu, trên gương mặt xinh xắn hiện lên vẻ bối rối rõ rệt.

 

Giống như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, Nhạc Sâm lập tức lùi về sau nửa bước, rốt cuộc cũng mở ra một khoảng cách nhỏ. Thế nhưng hai tay vẫn chống hai bên thân thể Tô Nhung, như thể đã bị dán keo chặt, không thể dứt ra.

 

Giọng cậu ta thấp xuống: "Xin lỗi, vừa nãy em đang trốn người."

 

Dù Nhạc Sâm không nói, Tô Nhung cũng nhìn ra được là cậu ta đang chạy trốn. Nhưng điều khiến cậu khó hiểu là vì sao lại kéo mình theo.

 

Tô Nhung trừng mắt nhìn Nhạc Sâm, lông mày nhíu chặt, đôi môi nhỏ mím lại tỏ vẻ bất mãn.

 

Như đoán được ý trong mắt cậu, Nhạc Sâm ngập ngừng, rồi giải thích:
"Vừa rồi tình huống khẩn cấp quá, tớ vô thức kéo anh chạy theo luôn."

 

"Xin lỗi nhé, học trưởng."

 

Cậu học trò ngoan ngoãn trước mắt thành khẩn xin lỗi hoàn toàn khác với cái tên ban nãy còn như kẻ si mê nói "người anh thơm quá".

 

Nhìn vẻ mặt thành khẩn ấy, Tô Nhung cũng gần như tin rằng mình đã nghe nhầm.

 

Giờ cậu chỉ tò mò: rốt cuộc là ai mà Nhạc Sâm phải chạy trốn?

 

"Là ông nội em muốn bắt em về." – Chẳng mất thời gian do dự, Nhạc Sâm thẳng thắn nói hết – "Lúc đầu lừa em nói là đến thăm bệnh, ai ngờ muốn nhân cơ hội đó để ép em đi xem mắt."

 

"Nhưng em đã trốn thoát rồi."

 

Nói đến đây, cậu ta còn cười khoái chí: "Em á, nhất định không đi xem mắt đâu."

 

"Xem mắt á?" – Tô Nhung không khỏi ngẩn người – "Em mới học năm hai thôi mà, đã cần phải...?"

 

Dù lớn lên trong nhà họ Tô, nhưng Tô Nhung vốn không hiểu rõ về giới thượng lưu – nơi mà chuyện hôn sự thường được lên kế hoạch từ sớm, chỉ để có thể liên kết với gia tộc quyền thế hơn.

 

Nhà họ Nhạc tuy không cần dựa vào hôn nhân để trèo cao, nhưng lại không thể ngăn người khác cố bám víu lấy.

 

Khó khăn lắm mới tạo được mối liên kết với nhà họ Nhạc, bên kia tất nhiên sẽ tìm đủ mọi cách để thúc đẩy chuyện này. Dù không thành công, thì được làm quen cũng đã là cơ hội tốt. Vừa hay, ông cụ nhà họ Nhạc lại đang nợ một phần nhân tình, thế là mới nảy ra ý định cho Nhạc Sâm đi gặp mặt một lần cho phải phép.