Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 52



Làn da trắng lộ ra, từ hai lúm đồng tiền nhỏ xíu ở thắt lưng cho đến khe rãnh mờ mờ phía dưới, tất cả đều khiến người ta không thể rời mắt.

 

Chết tiệt, ngay cả chỗ này cũng trắng đến vậy sao!

 

Làn da mềm mại như viên kẹo sữa trắng nõn lồ lộ trước mắt, miếng vải nhỏ bé màu trắng lơ lửng như muốn rơi xuống, khiến người ta không khỏi nảy sinh một h@m muốn – muốn kéo nó xuống để xem bên trong là gì.

 

Bên trong liệu có thơm như thế không? Chắc là thơm lắm.

 

Toàn thân anh ấy đều tỏa ra hương thơm như thế, nơi ấy chắc chắn còn thơm hơn.

 

Khốn kiếp, mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ!!

 

Cổ họng khô khốc đến khó chịu, cuối cùng Nhạc Sâm cũng đưa tay ra, kéo cậu nhóc chẳng hay biết gì kia lại gần.

 

Khi cảm nhận được bàn tay nóng rực kia đang nắm chặt lấy cạp quần mình, Tô Nhung còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy giọng nói vang bên tai: "Anh ơi, quần anh tuột rồi."

 

Thật sự quá mất mặt.

 

Tô Nhung lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy mình như một con ếch nhỏ bị nước sôi luộc chín.

 

Từ đó trở đi, mọi hành động của cậu đều nghe theo sự chỉ huy.

 

"Trèo ra rìa trước đã, xem có xuống được không."

 

"Ừm."

 

Một lúc sau, từ đống chăn ga gối nệm cao ngất, một cái đầu đen nhánh thò lên. Tô Nhung ló đầu nhìn xuống một cái, rồi lập tức rụt lại, ánh mắt đầy cầu cứu nhìn sang Nhạc Sâm.

 

"Cao quá, anh không xuống được."

 

Lúc nãy cậu còn chẳng thể tự leo lên, nơi này lại không có chỗ bám để lấy đà, dù có kiễng chân hết mức cũng chỉ vừa chạm được mép nệm. Nếu không có người phía sau đẩy lên, chắc chắn cậu không thể lên được.

 

Nhớ lại chuyện lúc nãy bị người ta đỡ mông đẩy lên, mặt Tô Nhung lại thêm vài phần lúng túng.

 

Tình huống lúc này cấp bách, tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần. Để đưa được Tô Nhung lên trước, Nhạc Sâm không phân biệt nặng nhẹ mà túm mạnh hai bên eo cậu, đến lúc gần lên được thì còn dùng tay đẩy cả mông cậu lên cao.

 

Sờ lên phần eo còn hơi ê ẩm, Tô Nhung cúi đầu cắn nhẹ môi dưới, không nói gì.

 

Người này lúc nãy khỏe thật, không biết có làm đỏ da không nữa...

 

"Vậy để em xuống trước, rồi đứng dưới đỡ anh."

 

Không để ý đến biểu cảm thay đổi trên mặt Tô Nhung, Nhạc Sâm nhanh chóng nhảy xuống, dang hai tay ra, tạo tư thế như chuẩn bị đón lấy.

 

"Nhảy xuống đi."

 

Nhìn Nhạc Sâm đứng phía dưới, Tô Nhung ước lượng khoảng cách, cẩn thận thò người ra mép giường, từ từ dịch sát ra ngoài.

 

Nhạc Sâm nhìn chăm chú vào cậu với ánh mắt hồi hộp, vô thức nuốt nước bọt, "Xuống đi mà."

 

Vừa dứt lời, cậu nhóc phía trên đã nhắm mắt lại và nhảy xuống, Nhạc Sâm bước lên một bước đón lấy. Ngã vào lòng cậu ta là một thân thể mềm mại và hương thơm dễ chịu vương vấn mãi bên mũi.

 

Vừa mềm vừa thơm!

 

Thật sự thơm chết đi được, chắc chỉ có công chúa mới tự tỏa ra hương thơm như thế.

 

Hơn nữa còn từ một độ cao như vậy nhảy xuống, chẳng khác nào nàng công chúa trên hạt đậu vậy.

 

"Có bị đau ở đâu không?"

 

"Không, không có."

 

Tô Nhung lắc đầu, vẻ mặt đầy ngờ vực nhìn Nhạc Sâm. Khuôn mặt đỏ bừng, cậu ngập ngừng mấy giây rồi nói nhỏ với giọng xấu hổ: "Em để anh xuống trước đã..."

 

Bàn tay to phủ trên eo vẫn nóng hầm hập, hơi nóng xuyên qua lớp áo len truyền vào tận da thịt, hai tay đang đặt trên vai Nhạc Sâm không khỏi khẽ siết lại.

 

Cứ ôm như thế này mãi, thật sự rất kỳ lạ.

 

Hơn nữa... chẳng lẽ cậu ta không thấy mỏi sao?

 

Nghe đến đó, Nhạc Sâm như bừng tỉnh, miễn cưỡng buông cậu nhóc trong lòng ra, ánh mắt sâu thẳm đen láy vẫn chăm chú dõi theo mắt Tô Nhung, bị đuôi mắt đỏ ửng kia làm cho không sao dứt nổi ánh nhìn.

 

Chỉ ôm một cái mà mắt đã đỏ lên sao? Có bắt nạt gì anh ấy đâu mà...

 

Tô Nhung không biết Nhạc Sâm đang nghĩ gì. Cậu cúi đầu chỉnh lại quần áo, khẽ hỏi: "Giờ mình có thể ra ngoài được chưa?"

 

Không hiểu sao lại tránh ánh mắt của Tô Nhung, Nhạc Sâm khẽ ho một tiếng, nghiêng đầu lấy điện thoại trong túi ra, nói: "Được rồi, xe của bạn em tới rồi."

 

"Đi với em nhé."

 

Hả?

 

Tô Nhung chẳng hiểu sao lại lén lút theo Nhạc Sâm trốn khỏi bệnh viện như thế.

 

Hai tay cậu vòng chặt lấy eo sau của Nhạc Sâm, cố gắng ghé sát vào tai cậu ta nói nhỏ: "Em đi chậm chút đi mà."

 

"Gì cơ?"

 

"Anh nói là, em...." – cậu chưa kịp nói hết đã phải dừng lại, ngưng thở.

 

Gió tạt vào mặt quá mạnh, lại thêm hai người đều đội mũ bảo hiểm nên chẳng thể nghe rõ được gì.

 

Cái ôm của Tô Nhung lại siết chặt thêm vài phần. Khoảng cách giữa hai người vốn còn có chút trống, giờ thì hoàn toàn áp sát vào nhau. Qua lớp mũ bảo hiểm, Tô Nhung tựa đầu vào giữa lưng Nhạc Sâm.

 

Để chắn gió.

 

Đây là lần *****ên cậu ngồi xe phân khối lớn, không ngờ lại nhanh và k1ch thích đến vậy.

 

Không biết bao lâu sau, xe dừng lại trước vạch trắng ở ngã tư. Người đàn ông điều khiển chiếc mô tô đen đưa tay phủ lên đôi tay nhỏ đang ôm chặt lấy eo mình, nghiêng đầu nhìn ra phía sau, giọng nói nghèn nghẹn vọng qua mũ bảo hiểm: "Anh ơi, đừng sợ."

 

Không sợ mới lạ!

 

Chạy nhanh như thế, Tô Nhung không thốt nên lời, chỉ thấy hai tay mình run rẩy. Cảm giác được xe dừng lại, cậu không nhịn được mà đấm một cái vào lưng cậu ta.

 

Giống như đang trêu chọc cô bạn gái nhỏ, cố tình chọc giận người ta, rồi lại mặt dày đi dỗ dành.

 

Nhạc Sâm cũng chẳng rõ bản thân đang nghĩ cái gì. Chỉ cảm thấy cú đấm kia như móng mèo cào nhẹ vào tim, ngứa ngáy đến khó chịu, không hề nhíu mày, còn khó mà che giấu được nụ cười trên khóe môi.

 

"Lát nữa em chạy chậm lại."

 

Tô Nhung chẳng mấy tin tưởng vào lời hứa của cậu ta, trong lòng luôn xếp độ tin cậy của Nhạc Sâm vào mức thấp, "Nói là phải giữ lời đó."

 

"Chắc chắn."

 

Giữ lời, sao có thể không giữ được.

 

Thân thể mềm mại thơm tho ấy đang áp sát vào lưng cậu ta, tay vẫn ôm chặt lấy eo, cứ như cậu ta là kỵ sĩ bảo vệ cho cậu vậy. Dù chỉ là qua lớp áo, Nhạc Sâm cũng cảm thấy lần lái xe này là kỷ niệm khó quên nhất trong đời mình.

 

Chỉ thêm một người ngồi sau thôi mà, vậy mà đầu óc Nhạc Sâm đã loạn hết cả lên, tinh thần cũng rối tung cả rồi.