Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 53



Cậu ta chưa từng chở ai cả, yên sau xe máy lúc nào cũng trống trơn, người khác chỉ cần chạm vào thôi cậu ta cũng khó chịu muốn chết, làm gì có chuyện để ai ngồi lên xe mình.

 

Từ trước đến nay, người duy nhất được cậu ta chở chỉ có Tô Nhung.

 

Vậy nên Tô Nhung có nói gì, đưa ra ý kiến gì, chắc chắn cậu ta cũng sẽ đồng ý thôi. Không đồng ý thì sao? Nhỡ lần sau cậu không chịu đi xe cùng cậu ta nữa thì biết làm sao?

 

Xe lại nổ máy lần nữa, Tô Nhung rõ ràng cảm nhận được lần này tốc độ xe chậm hơn hẳn, trái tim luôn thấp thỏm cuối cùng cũng dần ổn định lại. Xe chạy chậm nên tiếng nói cũng dễ nghe hơn.

 

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Cậu hỏi.

 

Lúc lên xe cũng không nói rõ sẽ đi đâu, mà hướng đi lại chẳng giống đường về trường, trái lại còn càng lúc càng rời xa trung tâm thành phố.

 

"Một nơi rất tuyệt. Anh chắc chắn sẽ thích."

 

Giọng điệu đầy thần bí, không nói rõ điểm đến, Nhạc Sâm liếc qua gương chiếu hậu, qua lớp mũ bảo hiểm nhìn Tô Nhung, dịu giọng trấn an: "Sắp tới rồi, chưa đến mười phút đâu."

 

Vậy thì thôi, lát nữa cũng sẽ biết, Tô Nhung cũng không hỏi thêm nữa.

 

Cảnh vật hai bên đường cứ thế lùi dần về sau, cho đến khi xe dừng lại ở một đê chắn sóng ven biển.

 

Khi Tô Nhung tháo mũ bảo hiểm, mùi vị mằn mặn, ẩm ướt của nước biển đã lấp đầy đầu mũi. Gió biển không ngừng thổi tới, làm mớ tóc lòa xòa trước trán cậu cũng bị thổi tung lên.

 

Vốn đã rối bời sau khi tháo mũ, mái tóc nay càng thêm hỗn loạn vì gió biển. Cậu dùng tay gạt nhẹ, ánh mắt thì hoàn toàn bị hút về phía đường chân trời nơi biển cả gặp hoàng hôn.

 

"Đẹp thật." Cậu thì thầm, bị cảnh biển chiều rực rỡ ấy mê hoặc mà không hề hay biết Nhạc Sâm đã đi đến bên cạnh, đưa tay nhận lấy mũ bảo hiểm trong tay cậu.

 

"Thế nào? Có thích không?"

 

"Đẹp lắm đúng không? Tuần trước em đi ngang qua đây, tình cờ phát hiện ra đấy."

 

Nói xong với vẻ mặt vô cùng đắc ý như một chú cún con vẫy đuôi đòi khen, Nhạc Sâm chăm chú quan sát nét mặt của Tô Nhung.

 

Xem ra là rất thích đấy. Cậu cứ nhìn mãi về phía đó, hoàn toàn không thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái...

 

Không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào, chỉ cảm thấy món "quà tặng" mà mình đem đến đã cướp đi ánh nhìn đáng lẽ thuộc về mình, trong lòng thấy... có chút chua chua...

 

"Ở đây đẹp thật đấy, em giỏi quá, sao lại phát hiện được chỗ đẹp như vậy chứ."

 

Chỉ một câu khen nhẹ ấy thôi cũng khiến cảm giác chua xót trong lòng tan biến hết, khóe môi Nhạc Sâm cong lên, hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Tình cờ đi ngang qua thấy thôi, anh từng nói là thích ngắm hoàng hôn mà."

 

Không ngờ Nhạc Sâm lại nhớ lời cậu nói lúc trước, Tô Nhung hơi sững lại: "Cái đó... em vẫn nhớ à?"

 

Không muốn để bản thân thể hiện quá rõ sự quan tâm đ ến Tô Nhung, Nhạc Sâm nghiêng đầu ho nhẹ vài tiếng, vội vàng nói: "Do em nhớ dai thôi."

 

Đúng là cậu trai trẻ chưa trải sự đời, mặt mũi mỏng như tờ giấy, rõ ràng quan tâm mà không chịu thừa nhận, ngay cả câu nói bâng quơ của người ta cũng nhớ rõ rành rành, còn không biết đang cố ra vẻ cái gì.

 

Nếu đổi lại là người đàn ông trưởng thành, vài ba câu đã đủ khiến Tô Nhung khắc sâu ấn tượng, thậm chí còn có thể thuận theo cơ hội này mà tiến thêm một bước, chứ đâu có lúng túng ho giả như cậu ta.

 

Sau đó, Nhạc Sâm dắt Tô Nhung đi dạo dọc theo bờ đê. Thấy trời dần tối, câu ta đề nghị đến nhà hàng gần đó ăn tối rồi quay về trường.

 

Tô Nhung không phản đối.

 

Khi thấy Nhạc Sâm gọi món rất trôi chảy, Tô Nhung không kìm được sự tò mò: "Em từng đến đây rồi à?"

 

Sao lại gọi món thành thạo thế, lại còn biết món nào ngon nhất?

 

Nghe vậy, tay Nhạc Sâm khựng lại, động tác rót nước cũng dừng theo: "Không có, chỉ là bạn em từng giới thiệu mấy món ngon ở đây."

 

À, thì ra là vậy.

 

Tô Nhung không nghi ngờ gì, chấp nhận lời giải thích đó, nhấp một ngụm nước chanh bên cạnh thì đột nhiên nhận ra sắc mặt Nhạc Sâm hơi kỳ lạ.

 

"Em sao thế?"

 

"À... không, không có gì." Nhạc Sâm mím môi lắc đầu, vừa nói chuyện với Tô Nhung, ánh mắt lại liên tục liếc về phía cửa sổ bên trái phía trước.

 

Cái gã đàn ông kia... sao cũng ở đây?

 

Tim cậu ta bỗng chùng xuống, toàn thân căng thẳng hẳn.

 

Xui thật, sao lại đụng phải lúc này chứ?

 

Không muốn để Tô Nhung phát hiện ra người quen đang ngồi phía sau mình không xa, Nhạc Sâm đành cố tỏ ra bình tĩnh, cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện để phân tán sự chú ý của cậu.

 

May mắn thay, đến khi đồ ăn được mang lên thì Tô Nhung vẫn chưa nhận ra Hình Diễm Thần đang ngồi phía sau, chỉ cảm thấy hôm nay Nhạc Sâm nói nhiều lạ thường, mắt thì cứ nhìn cậu chằm chằm.

 

Lạ ghê...

 

"Anh có gì dính trên mặt à?"

 

Tô Nhung đặt nĩa xuống, đưa tay sờ lên mặt, chẳng sờ thấy gì, đang định đứng dậy đi vệ sinh thì bị đối phương nắm lấy cổ tay.

 

"Đừng đi."

 

Choang! – âm thanh vang lên là do chiếc ly va vào đĩa sứ.

 

Cử động bất ngờ của Nhạc Sâm làm đổ ly nước chanh trước mặt, nước đá làm ướt đẫm khăn trải bàn màu trắng.

 

"Thưa ngài, đây là khăn giấy của ngài... bàn để tôi dọn."

 

Nhân viên phục vụ bên cạnh nhanh chóng bước tới lau dọn bàn.

 

Theo lý thì chuyện nhỏ như vậy cũng chẳng khiến ai chú ý, nhưng từ góc nhìn của Hình Diễm Thần, hắn ta lại vô tình trông thấy bóng dáng quen thuộc kia.

 

Càng nhìn càng thấy quen mắt.

 

Chương 28

 

Hình Diễm Thần nheo mắt, ánh mắt sắc bén quét qua bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc đó. Khi liếc qua người đang ngồi đối diện với thiếu niên, ánh nhìn của hắn ta cuối cùng dừng lại ở nơi Nhạc Sâm đang nắm cổ tay Tô Nhung.

 

Ánh mắt hắn lập tức trở nên nguy hiểm, toàn thân căng như dây đàn, như thể chỉ cần một cái nhích nhẹ là sẽ bật dậy ngay lập tức.

 

Hai người kia... là mối quan hệ gì?

 

Một buổi tối lãng mạn bên bờ biển?

 

"Sao thế?"

 

Một giọng nói vang lên bên tai khiến Hình Diễm Thần thu lại ánh mắt.

 

"Không có gì."

 

Hắn ta che giấu cảm xúc trên mặt, chỉ là trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ không kiên nhẫn: "Món đã mang ra hết rồi, ăn mau đi, ăn xong còn về."