"...Vâng."
Người nói hơi khựng lại khi nghe lời của Hình Diễm Thần, nhưng chỉ thoáng chốc, nhìn bàn ăn đầy những món ngon trước mắt, người kia nhanh chóng lấy lại nụ cười: "Anh Thần, anh còn nhớ em thích ăn hàu sống cơ à?"
Nghe vậy, động tác của Hình Diễm Thần khựng lại, ánh mắt liếc qua tấm bảng ở cửa tiệm ghi dòng chữ quảng cáo: "Món đề cử hôm nay của bếp trưởng – hàu sống vịnh Na Uy."
Hắn ta không nói gì, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Hắn đi ăn bên ngoài vốn dĩ luôn chọn món được đề cử hoặc món nổi tiếng của nhà hàng, sao có thể nhớ ai thích ăn gì – nhất là một người họ hàng xa, mấy năm chẳng gặp như thế này.
Hình Diễm Thần không hề có chút để tâm nào tới đối phương. Nếu không phải do mẹ hắn cố ý dặn phải đưa người này đi ăn, đi chơi cho biết đó biết đây, hắn nhất định chẳng rảnh mà ra ngoài.
Phiền chết đi được.
Đã phiền lại còn bực.
Vốn tâm trạng đã không tốt, giờ lại thấy Tô Nhung đang ăn tối với cái gã bạn trai giả tạo kia, cảm xúc trong lòng càng trở nên tồi tệ.
Ánh mắt hắn ta không ngừng liếc về phía Tô Nhung, như mang theo bản án ngầm theo dõi từng cử động của cậu.
Giống như một ông chồng đang âm thầm rình xem vợ nhỏ của mình bên ngoài có lén lút qua lại với người đàn ông nào khác không, chỉ cần có một chút thân mật thôi, trong đầu liền vang lên chuông báo động nguy hiểm.
Sự mất tập trung của Hình Diễm Thần nhanh chóng khiến người đối diện để ý. Thấy biểu cảm của hắn ta, Lương Như Thụy hơi động tâm.
"Anh họ, sao anh không ăn gì vậy?"
Đồ ăn vẫn còn nguyên, chỉ cầm mỗi ly rượu sâm panh nhấp từng ngụm, ánh mắt tuy kín đáo nhưng Lương Như Thụy vẫn bắt được ánh nhìn của Hình Diễm Thần cứ dán về một hướng.
Rốt cuộc là cái gì mà thu hút anh ấy đến thế?
Nhìn theo ánh mắt Hình Diễm Thần, chỉ thấy một người thiếu niên trẻ tuổi ngồi ở bàn bên kia, trông như đang đi cùng ai đó, vì đối diện vẫn còn đặt bộ đồ ăn đã dùng qua.
"Anh họ, người đó quen với anh sao?"
Cậu ta tò mò hỏi, không ngờ sắc mặt Hình Diễm Thần lập tức thay đổi, hiện rõ vẻ không hài lòng.
"Không quen."
Chỉ lạnh lùng ném ra hai chữ, Hình Diễm Thần liền thu lại ánh mắt khi thấy Tô Nhung đứng dậy đi vệ sinh. Nhưng rồi ngay sau đó, ánh mắt hắn ta vô tình chạm phải ánh nhìn của Nhạc Sâm.
Chỉ cần một cái liếc mắt là có thể thấy rõ sự địch ý trong mắt Nhạc Sâm.
Cơn giận bỗng chốc bốc lên, Hình Diễm Thần lạnh lùng nhìn lại, một lát sau mới nhấc ly rượu lên uống một ngụm, cố kìm nén lửa giận trong lòng.
Rõ ràng người đáng giận phải là hắn ta mới đúng.
Thế mà cái tên giả mạo kia lại dám trợn mắt với hắn?
Lương Như Thụy cũng không dám nói gì thêm. Lúc này tâm trạng của Hình Diễm Thần rõ ràng đang rất tệ, cậu ta không muốn thêm dầu vào lửa.
Nghĩ một lúc, cậu ta đổi chủ đề: "Anh họ, em nghe dì nói dạo này anh ít đến trường đua ngựa."
"Mai anh rảnh không? Hay là chúng ta cùng—"
Câu nói còn chưa dứt đã bị ánh mắt lạnh lùng kia chặn lại. Nhìn theo ánh mắt Hình Diễm Thần, lần này Lương Như Thụy rốt cuộc cũng nhận ra người quen.
Chẳng phải là Tô Nhung sao? Cậu ta sao lại ở đây?
Lương Như Thụy nhìn Tô Nhung đầy nghi hoặc, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, ánh mắt nhanh chóng liếc sang Hình Diễm Thần, cứ như vừa phát hiện được bí mật động trời.
Thì ra là thế!
Miệng thì nói với cậu ta rằng mình đã hết tình cảm với Hình Diễm Thần, không muốn theo đuổi nữa. Vậy mà giờ lại lén lút đi theo tới tận đây.
Quá giả tạo!
Cậu ta biết ngay là Tô Nhung không dễ dàng từ bỏ như thế.
Ánh mắt nhìn về phía Tô Nhung lộ rõ vẻ khinh thường, Lương Như Thụy khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Không biết Tô Nhung bằng cách nào lần ra nơi này, rõ ràng cậu ta không tiết lộ một chữ về chuyện mình ăn tối riêng với Hình Diễm Thần, vậy mà cậu lại tìm tới tận đây.
Thật khiến người ta thấy phiền.
Nhíu mày nhìn Tô Nhung, ánh mắt Lương Như Thụy đầy bất mãn, lại liếc sang gương mặt đen kịt của Hình Diễm Thần, cuối cùng cũng ngộ ra.
Thì ra là vì thấy Tô Nhung nên sắc mặt anh họ mới tệ đến vậy.
Nghĩ như vậy lại thấy vui trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình thường, cúi đầu giấu cảm xúc, rồi như vô tình nhắc đến: "Anh họ, người kia hình như là Tô Nhung thì phải."
"Sao cậu ta lại có mặt ở đây nhỉ?" – Cậu ta còn cố tình buông thêm một câu –
"Lạ thật đó, rõ ràng em không hề nói với cậu ta chuyện mình đến đây ăn với anh, sao lại tình cờ đến vậy chứ?"
Cứ như thế này cũng trùng hợp quá rồi.
Lương Như Thụy không hề thấy lời mình nói có gì mùi mẫn hay thâm ý, ngược lại còn mong chờ phản ứng của Hình Diễm Thần sau khi nghe xong.
Chẳng ngờ chỉ đổi lại một cái liếc mắt sâu thẳm từ đối phương, trong ánh nhìn đã tràn đầy sự chán ghét.
Hình Diễm Thần khẽ tặc lưỡi, chỉ cần nghe Lương Như Thụy gọi một tiếng "anh họ" là thấy ngứa tai, huống chi nội dung thì lại càng khiến hắn ta không vui.
"Anh làm sao mà biết được?" – Giọng cực kỳ khó chịu.
Hắn ta làm sao biết được vì sao Tô Nhung lại đi ăn tối dưới ánh nến với cái tên giả mạo kia chứ?
Thử nghĩ mà xem, biển cả, hoàng hôn, nến thơm, món ngon — thứ nào cũng là chiêu trò kinh điển của một buổi hẹn hò.
Lại nhìn tên giả kia đối xử ân cần với Tô Nhung, nhìn cũng biết tất cả đều do Nhạc Sâm sắp đặt tỉ mỉ.
Chỉ có bọn thanh niên mới lớn mới ưa mấy trò lãng mạn sến súa thế này. Đàn ông trưởng thành thì không bao giờ dùng mấy chiêu trẻ con đó để hẹn hò.
Không nhịn được khẽ cười khẩy một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Sâm càng thêm gay gắt, tràn đầy khinh thường.
Phía bên kia, Nhạc Sâm cũng chẳng có mấy thiện cảm với Hình Diễm Thần.
Đã đi ăn với người khác mà ánh mắt vẫn cứ liên tục liếc sang Tô Nhung.
Tưởng cậu ta không thấy sao?
Ngón tay siết chặt lấy dao nĩa, Nhạc Sâm thả lỏng môi, ghé sát Tô Nhung nói nhỏ: "Hay là chúng ta về nhé?"
Miếng bánh ngon của mình lại cứ bị chó ngoài rình rập nhìn chằm chằm, thật chẳng dễ chịu chút nào.
Nghe vậy Tô Nhung hơi ngẩn ra, sau khi nuốt miếng mực đang ăn dở, ***** giọng hỏi: "Sao tự dưng lại muốn về vậy?"