Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 55



Món ăn trên bàn mới chỉ ăn được chút ít, hình như còn một món nữa chưa kịp bưng lên, sao lại đòi về gấp như vậy?

 

Không muốn nói rằng cách đó không xa đang có một người đàn ông lớn tuổi với ánh mắt đầy cảnh giác cứ nhìn chằm chằm về phía họ, Nhạc Sâm nghĩ ngợi một chút rồi nói:
"Đột nhiên em nhớ ra tối nay có một tiết học phải lên lớp."

 

Cậu ta giơ tay xem đồng hồ, chỉ vào thời gian hiển thị trên mặt số:
"Còn chưa đến bốn mươi phút nữa là vào học. Mà thầy môn này thì hay điểm danh."

 

"À, vậy thì mau về thôi."
Nghe vậy, Tô Nhung không hề do dự, chỉ là ánh mắt lướt qua bàn đồ ăn thừa thãi mà cảm thấy thật tiếc.

 

"Anh ơi, phiền anh giúp chúng tôi gói mang về nhé."   
Tô Nhung gọi phục vụ, giọng nhẹ nhàng.

 

Thấy được vẻ tiếc nuối của Tô Nhung, Nhạc Sâm lập tức mỉm cười gọi phục vụ lại, hành động vô cùng tự nhiên: "Lãng phí quá, để em mang về cho mấy đứa bạn cùng phòng ăn."

 

Vẻ mặt như thể là người luôn quý trọng từng hạt cơm, khiến người ta có thiện cảm tức thì. Nói chuyện cũng nhẹ nhàng tự nhiên, chẳng ai nhìn ra đây là lần đầu cậu ta gói đồ ăn mang về.

 

Bình thường mỗi lần ra ngoài ăn đều là cùng mấy đứa bạn thân, toàn là thanh niên trẻ khỏe ăn khỏe như hổ, rất ít khi có chuyện thừa đồ ăn.
Hơn nữa Nhạc Sâm xưa nay cũng không phải là người thiếu ăn, nên chẳng bao giờ có chuyện phải gói đồ về.

 

Còn phải cầm hộp đồ ăn lỉnh kỉnh, sau đó đi đâu cũng bất tiện, nên lâu dần thành quen – không bao giờ gói.

 

Nhưng giờ thì khác rồi.

 

Khi thấy Tô Nhung tiếc rẻ nhìn những món ăn trên bàn, trong đầu Nhạc Sâm lập tức loé sáng một ý nghĩ: Đây là cơ hội quá tốt để thể hiện bản thân.

 



 

"Bọn họ lại còn gói mang về nữa chứ..."

 

Nhà hàng khá yên tĩnh, chỉ có tiếng vĩ cầm nhẹ nhàng vang lên cùng âm thanh dao nĩa va chạm vào đĩa.
Một câu nói với âm lượng không lớn, nhưng lại phát ra đúng lúc bản nhạc ngưng, khiến người xung quanh đều nghe thấy.

 

Người lên tiếng chính là cậu trai trẻ đang ngồi đối diện Hình Diễm Thần.

 

Có vẻ cũng nhận ra tiếng nói của mình bị nghe thấy, nhưng Lương Như Thụy lại chẳng cảm thấy có gì sai trái cả.

 

Bởi trong mắt cậu ta, đây là một nhà hàng sang trọng ven biển, khách đến đây đều ăn mặc lịch thiệp, chẳng mấy ai lại trong bộ đồ bình thường mà xách hộp đồ ăn trắng rời đi.

 

Nhìn quanh, cũng chỉ có bàn đó – hai người trẻ tuổi mặc đồ bình dân, lại còn đòi gói đồ mang về.

 

Nghĩ vậy, Lương Như Thụy khẽ nâng cằm, vuốt lại cổ áo vest trên người cho thẳng thớm, nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện ánh mắt xung quanh nhìn cậu ta có gì đó rất kỳ lạ.

 

Đó là ánh mắt không đồng tình, thậm chí có chút không thiện cảm.
Cậu ta vô thức tìm kiếm sự ủng hộ từ người quen duy nhất có mặt ở đây, nhưng đối phương – Hình Diễm Thần – lại vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt.

 

"Anh họ, sao mọi người lại nhìn em vậy?" – Lương Như Thụy lên tiếng hỏi.

 

Hình Diễm Thần chẳng nói gì, chỉ nhìn cậu ta như đang nhìn một kẻ ngốc.

 

Tên em họ này... đầu óc có vấn đề à?

 

Thấy Hình Diễm Thần không trả lời, Lương Như Thụy bắt đầu thấy mất mặt, nhưng không dám thể hiện, đành đem sự khó chịu dồn lên người khác – là Tô Nhung.

 

Giả vờ như mới nhìn thấy, cậu ta cất giọng:
"Ê, Nhung Nhung, là cậu đó hả?"

 

Lúc đó Tô Nhung đang đứng cạnh Nhạc Sâm, vừa trò chuyện vừa đợi phục vụ đóng gói món ăn. Nghe có người gọi tên mình, cậu quay đầu lại, phát hiện là Lương Như Thụy, mà đối diện cậu ta lại là... Hình Diễm Thần.

 

Ánh mắt chạm nhau, Tô Nhung hoảng hốt cúi đầu né tránh ánh nhìn như thiêu đốt của Hình Diễm Thần, lí nhí đáp: "Trùng hợp thật... Mọi người cũng tới đây ăn à?"

 

Gặp lại Hình Diễm Thần ở nơi thế này khiến cậu bối rối đến khó xử.

 

Mấy hôm trước còn bị người ta bắt mặc váy đi tiệc, bị cưỡng ép uống thuốc gì đó, rồi ngất lịm phải vào viện cả đêm... nghĩ đến là lại xấu hổ.

 

Có lẽ động tác né tránh quá rõ ràng, không chỉ khiến Hình Diễm Thần cau mày khó chịu, mà còn khiến Lương Như Thụy càng thêm xác nhận suy đoán của mình.

 

Cậu ta đoán đúng rồi – Tô Nhung quả thật lén theo dõi họ, và vì sợ bị phát hiện nên mới vội vàng bỏ đi như vậy.

 

Lương Như Thụy nhìn cậu với ánh mắt đầy khinh thường, rồi nhanh chóng thu lại, giả vờ vô tội cười: "Nhung Nhung, cậu cố tình đến để 'tình cờ gặp' bọn tớ đấy à?"

 

Chương 29

 

Cả nhà hàng im phăng phắc, chỉ có tiếng Lương Như Thụy vang lên không ngớt.

 

"Nếu cậu muốn ăn cùng bọn tớ thì nói một tiếng thôi, có ai không cho cậu đi cùng đâu."
Cậu ta che miệng cười nhẹ, giọng đầy vẻ thân thiết: "Dù gì thì cũng là bạn thân mà."
"Lâu rồi không gặp, đáng lẽ nên tụ tập một bữa..."

 

Chưa kịp nói hết, thì một thanh niên đứng cạnh Tô Nhung – từ đầu đến giờ vẫn im lặng – bỗng nắm lấy tay Tô Nhung, chẳng thèm liếc lấy một cái, kéo cậu rời khỏi nhà hàng, thái độ chẳng thèm nể mặt ai.

 

"Này!"

 

Lương Như Thụy bật ra một tiếng gọi, âm lượng cao hơn bình thường, ngay lập tức bị phục vụ trong nhà hàng nhắc nhở:
"Xin đừng ồn ào."

 

Mặt Lương Như Thụy tái xanh rồi đỏ bừng, cắn răng nhìn hai người đang rời đi, lại quay đầu sang nhìn Hình Diễm Thần vẫn ngồi im từ nãy đến giờ, rồi bỗng lên giọng trách móc: "Anh họ, họ thật là vô lễ quá!"

 

... Phải, họ vô lễ. Còn cậu thì có có duyên lắm nhỉ?

 

Cả nhà hàng chỉ có mỗi Lương Như Thụy là nói oang oang, còn cố tình nói móc nói méo người khác.
Không gặp vài năm, cậu ta làm sao lại trở thành kiểu người như vậy?

 

Hình Diễm Thần khẽ nhíu mày, nhớ lại hồi nhỏ Lương Như Thụy ngoan ngoãn theo sau lưng mình, chẳng dám trái lời. Giờ thì... chắc là đi du học lâu quá nên bị "tẩy não" rồi, thành ra chẳng còn hiểu lễ nghĩa gì nữa.

 

Hắn đứng dậy, liếc mắt nhìn Lương Như Thụy, giọng trầm xuống:
"Đúng là không có lễ phép. Để anh đi nói chuyện với họ một chút."

 

Nói xong cũng chẳng buồn để ý đến Lương Như Thụy đang ngồi đực ra đó, nhanh chóng chỉnh lại trang phục, quay sang bảo phục vụ lấy chiếc áo khoác âu phục để ở quầy giữ đồ.

 

Hắn ta không mặc, chỉ khoác hờ lên cánh tay.

 

"Em ở đây chờ anh."