Trước khi rời khỏi nhà hàng, hắn để lại một câu rồi bước thẳng ra ngoài. Nhìn trái nhìn phải một lượt, ánh mắt lập tức khóa chặt vào thiếu niên đang đứng bên vệ đường.
Tốt lắm, cái tên giả mạo kia không có ở đây.
"Đã thấy lạnh, sao không mặc thêm áo vào?"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ngay trên đỉnh đầu. Còn chưa kịp quay lại nhìn, bờ vai Tô Nhung đã bị choàng lên một chiếc áo vest nặng tay, ngay lập tức chặn lại luồng gió lạnh đang thổi tới từ hướng bờ biển.
Ngẩng đầu lên, đúng là người vừa nãy trong nhà hàng không nói một lời – Hình Diễm Thần.
Không ngờ hắn ta lại đi theo ra ngoài, Tô Nhung hơi kinh ngạc, đảo mắt nhìn ra sau lưng người kia, nhưng không thấy bóng dáng Lương Như Thụy đâu.
"Nhìn gì thế?" – Hình Diễm Thần cất tiếng, giọng không giấu được sự trầm đục. "Muốn tìm ai?"
Rõ ràng hắn đang đứng trước mặt, vậy mà cậu còn nhìn đông nhìn tây – chẳng lẽ không thể chỉ nhìn mình hắn thôi sao?
Từ lần cuối gặp trong buổi tiệc đến giờ đã nhiều ngày không thấy bóng dáng, gọi không nghe, tìm không thấy. Đáng sợ thật, nhất là cái đêm hôm ấy, Tô Nhung bị bắt mặc đồ con gái, vóc người mảnh khảnh, gầy gò yếu ớt, xinh đẹp lại đáng yêu đến lạ, lỡ như rơi vào tay kẻ xấu thì biết làm sao?
Trong cái giới này, kẻ chơi bời truỵ lạc không thiếu, những tên bi3n thái ẩn nấp trong bóng tối lại càng khó phòng. Không thể đánh đồng tất cả, nhưng ai dám chắc không có kẻ nào sẽ nổi lòng tà với Tô Nhung?
Hôm đó, Tô Nhung bị hóa trang quá mức xinh đẹp, thật sự là xinh đến mức khiến người ta nghẹt thở. Gầy gò yếu ớt, chỉ cần đẩy nhẹ là ngã, hoàn toàn không đủ sức kháng cự. Nếu bị đ è xuống mà còn phát hiện là con trai... thì càng khiến những kẻ bi3n thái phát cuồng hơn.
Làm gì có ai không mê? Một thiếu niên thích mặc váy, đúng kiểu mồi ngon trong mắt lũ bi3n thái ấy chứ!
Cuối cùng không còn cách nào khác, Hình Diễm Thần đành nhờ người của buổi tiệc đi tìm, lại nhận được tin Tô Nhung đã được bạn dẫn đi trước.
Càng nghĩ càng tức.
Rõ ràng là người do bọn họ đưa đến, vậy mà đến cuối cùng lại phải nghe người khác báo lại là "đã đi rồi".
Lúc ấy, sắc mặt Sở Lan đã đen thui, bản thân hắn cũng đầy một bụng lửa giận – chỉ hận không thể lôi cái kẻ dám tự tiện mang Tô Nhung đi ra mà đánh cho một trận.
Thấy Tô Nhung chỉ lắc đầu, không trả lời, bộ dạng ngoan ngoãn lại khiến Hình Diễm Thần càng thêm bức bối:
"Cậu hôm đó rốt cuộc đi với ai?"
Không nghĩ hắn sẽ hỏi chuyện đó, Tô Nhung hơi sững lại. Nhìn thấy sắc mặt của đối phương âm trầm, cậu khẽ đáp:
"Là một người bạn của tôi."
Nhớ đến cảnh Hứa Cảnh Dịch từng gặp Hình Diễm Thần ở trường đua ngựa, Tô Nhung không muốn nói quá nhiều. Thế nhưng hắn lại nhất quyết không buông, cứ gặng hỏi cho bằng được xem "người bạn" đó là ai.
Không còn cách nào, Tô Nhung đành bổ sung một câu:
"Là anh trai hồi nhỏ lớn lên cùng tôi."
Anh trai hồi nhỏ lớn lên cùng... chẳng phải là thanh mai trúc mã sao? Rõ ràng là nói đến cái tên họ Hứa kia.
Nói làm gì cho thân thiết!
Không hiểu sao trong lòng như có cơn gió lạnh lướt qua, Hình Diễm Thần nghiến răng nhìn cậu bé mang gương mặt ngây thơ vô tội trước mặt. Hắn nhịn, rồi lại không nhịn được nữa – đưa tay nắm lấy cổ tay Tô Nhung.
"Cậu đi với tôi."
Thật ra chẳng có nơi nào cụ thể để đi cả, hắn chỉ muốn dẫn Tô Nhung theo bên người, mang theo là được – đi đâu cũng được, hay là về nhà hắn luôn đi, tránh cho cậu lại dính vào mấy loại người linh tinh bên ngoài.
"Không... không được..."
Hành động bất ngờ của Hình Diễm Thần khiến Tô Nhung giật mình. Cậu vừa giữ chặt áo trên vai không để rơi, vừa cố gắng rút tay khỏi tay hắn.
"Tôi đang đợi người, anh buông tay ra."
Nhưng lực tay của Hình Diễm Thần vốn không cho phép cậu thoát được. Thân hình nhẹ tênh chỉ vài chục ký, bị kéo đi liền mấy bước. Dù lực đạo của hắn không mạnh đến mức làm đau, nhưng hành động đó vẫn khiến Tô Nhung hoảng sợ.
Cái người này... bị điên rồi chắc?
Cứ như muốn bắt cậu đi bán vậy đó!
Trong lúc hoảng hốt, cậu nhìn về hướng Nhạc Sâm vừa đi lấy xe – nhưng bên đó tối om, chẳng có lấy một bóng người.
"Cậu đang đợi ai? Đợi cái tên giả mạo kia à?"
Nghe thấy Tô Nhung nói đang đợi người, sắc mặt Hình Diễm Thần càng thêm khó coi. Hắn lập tức nghĩ đến Nhạc Sâm, lòng ng ực như bị lửa thiêu.
Càng nghĩ càng giận.
Ngày trước mỗi lần Tô Nhung nhìn thấy hắn là đôi mắt lại sáng rỡ như sao, lẽo đẽo đi theo. Còn bây giờ? Chẳng những không nhìn, mà còn muốn trốn tránh, thậm chí không muốn đứng gần hắn lấy nửa bước.
Chẳng lẽ hắn là mãnh thú ăn thịt người sao?
Càng nghĩ càng không chịu nổi, Hình Diễm Thần kéo cậu đi thêm hai bước nữa. Lúc này hắn đã hoàn toàn quên mất còn bỏ lại Lương Như Duệ trong nhà hàng, trong đầu chỉ có một việc duy nhất – lôi nhóc con này lên xe mình.
Lên xe rồi thì khỏi trốn.
Khóa cửa, thắt dây an toàn, lái xe thật nhanh – Tô Nhung chắc chắn không thoát nổi. Cậu nhóc nhát gan thế, ngoan ngoãn thế, chắc chắn không dám cướp vô lăng đâu. Mà có cướp thì thôi, cùng lắm tai nạn rồi hai người ôm nhau chết chung.
Chết chung cũng tốt, chôn chung luôn – lúc đó thì mấy thể loại thanh mai trúc mã hay đàn anh đàn chị gì cũng biến hết đi cho rảnh mắt!
Có bản lĩnh thì ôm chết cùng cậu ấy luôn đi – không thì đừng có mơ chen vào.
Lúc này, Hình Diễm Thần rõ ràng đã hơi lệch lạc trong suy nghĩ – hắn không chịu nổi cái dáng vẻ lạnh nhạt của Tô Nhung, thế nên mới giận đến mức đầu óc rối tung rối mù.
Cuối cùng cũng kéo được người tới bên xe, Hình Diễm Thần thành thục mở cửa, đẩy lưng Tô Nhung về phía trước, giọng gắt gỏng:
"Mau vào đi, không phải cậu nói lạnh à?"
Hắn quay lưng lại, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên cậu trai nhỏ không nghe lời trước mặt, hoàn toàn không phát hiện phía sau có người đang tiến đến.
Một bàn tay to lớn bất ngờ vươn ra, chặn lại động tác của hắn, đồng thời kéo Tô Nhung ra khỏi vòng tay hắn.
Người đó chính là Nhạc Sâm – chẳng biết xuất hiện từ đâu.
Sắc mặt Hình Diễm Thần tối sầm, bàn tay đang nắm cổ tay Tô Nhung vô thức siết chặt hơn.