Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 60



Tắt điện thoại, Tô Nhung ôm chăn quay người sang một bên, từ từ nhắm mắt lại.

 

Tuy rằng vừa rồi cả đường đi đều đã ngủ rồi, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy buồn ngủ lạ thường.

 

Chắc là do cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục...

 

Không biết Nhạc Sâm có kịp quay về đi học không...

 

Hy vọng Nhạc Sâm và Hình Diễm Thần sau đó không đánh nhau...

 

Dòng suy nghĩ dần dần tan biến, Tô Nhung nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong căn phòng ký túc tối đen như mực, chỉ còn lại tiếng hô hấp đều đều của cậu vang lên, khiến cả gian phòng yên ắng đến lạ.

 

Sáng hôm sau.

 

Có lẽ vì tối qua ngủ ngon, nên sau khi tỉnh dậy, Tô Nhung cảm thấy cực kỳ tỉnh táo. Cậu không nằm nướng, mà vươn vai một cái rồi dậy rửa mặt đánh răng.

 

Lịch học buổi sáng kéo dài từ tám giờ đến tận mười hai giờ mười lăm. Hết tiết *****ên, Tô Nhung ôm sách vở chuyển sang phòng học tiết hai.

 

Phòng học lúc này rất ồn ào, Tô Nhung cũng không đến muộn lắm, tùy tiện tìm một chỗ trống ở hàng ghế cuối để ngồi xuống.

 

Thời gian nghỉ giữa hai tiết chỉ có mười phút, mà từ phòng học trước đi đến đây đã mất gần bảy tám phút rồi. Cậu lướt điện thoại được vài cái thì cũng đến giờ vào học.

 

Vừa cất điện thoại vào túi, giảng viên tiết hai đã bước vào phòng.

 

Cậu còn chưa kịp ngẩng đầu lên, xung quanh đã rộ lên những tiếng bàn tán, âm thanh hỗn tạp, nội dung tuy lộn xộn nhưng đều xoay quanh vị giáo sư vừa bước vào.

 

Tò mò nhìn về phía bục giảng, khi trông thấy Sở Lam, Tô Nhung lập tức ngỡ rằng mình vào nhầm lớp, liền vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra lại lịch học.

 

"Tôi không nhìn nhầm chứ? Thật sự là Giáo sư Sở đó à?"

 

"Sao lại quay lại dạy lớp mình vậy?"

 

"Có ai nhận được thông báo chưa? Không có ai luôn hả?"

 

"Trời ơi, để tôi kể bạn nghe! Tôi canh tiết của Giáo sư Sở biết bao lần mà lần nào lớp cũng kín chỗ, đến chỗ đứng sau còn không có..."

 

"Tôi cũng vậy! Mấy lần rồi đều không chen nổi vào lớp!"

 

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn. Sở Lam vẫn ung dung chiếu slide bài giảng lên màn hình, sau đó quay người lại viết tên mình lên bảng.

 

Vỗ nhẹ mặt bàn trước mặt, anh mỉm cười:

 

"Mọi người yên lặng nào."

 

Giọng anh ta rất dịu dàng, âm lượng không lớn nhưng lại đủ để khiến cả giảng đường gần hai trăm người im bặt.

 

Thấy lớp học ổn định lại, Sở Lam gật đầu hài lòng, ánh mắt quét một vòng quanh lớp như đang tìm ai đó.

 

"Chào các em, tôi tên là Sở Lam. Vì giáo viên phụ trách môn này của các em bị ốm, nên từ hôm nay tôi sẽ thay cô ấy giảng dạy."

 

Vừa dứt lời, lớp học vốn đang yên ắng lại rộ lên lần nữa. Lần này âm thanh còn lớn hơn lúc nãy, bởi vì ai nấy đều hết sức kinh ngạc — nhưng nhiều hơn là vui sướng.

 

Ở ngôi trường này, ai mà không biết Sở Lam chứ? Một vị giáo sư tài giỏi mà trường tốn bao công sức mời về, lại còn chỉ dạy bán thời gian.

 

Chỉ riêng việc anh ta đảm nhiệm vai trò giảng viên thỉnh giảng đã khiến tỉ lệ tuyển sinh của trường tăng lên rõ rệt, nhất là hệ cao học và nghiên cứu sinh — chính nhờ có anh ta mà trường lọt top những đại học hot nhất hiện nay.

 

Phải biết rằng, Sở Lam là một thiên tài đích thực. Từ nhỏ đã thể hiện chỉ số IQ vượt trội, vừa học vượt cấp, vừa hoàn thành luận án tiến sĩ khi mới mười lăm tuổi, rồi lao đầu vào nghiên cứu khoa học.

 

Dù không rõ vì sao Sở Lam đột ngột về nước, cũng không biết vì lý do gì anh ta lại nhận lời giảng dạy ở trường, nhưng không thể phủ nhận — anh ta đã đem lại rất nhiều lợi ích to lớn.

 

Tất nhiên, ngoài tài năng, gương mặt trẻ trung, nhã nhặn của anh ta cũng là một trong những lý do khiến anh ta luôn được sinh viên yêu thích. Những người có thể chen chân vào lớp học của anh đều là số ta hiếm.

 

Vậy mà giờ, anh ta lại là người thay thế dạy lớp này cả học kỳ?

 

"Thầy Sở ơi, vậy học kỳ này thầy sẽ dạy tụi em luôn ạ?"

 

"Cô Lý có quay lại không ạ?"

 

Lớp học bắt đầu trở nên xôn xao, nhưng Sở Lam vẫn điềm tĩnh giữ trật tự:

 

"Chờ cô Lý khỏe lại thì sẽ quay lại, nhưng cụ thể lúc nào thì tôi không rõ. Mọi việc còn phải theo sắp xếp của nhà trường."

 

Dứt lời, anh ta không lãng phí thêm thời gian mà bắt đầu ngay vào bài giảng:

 

"Tiết hôm nay chúng ta sẽ học chương ba, mọi người mở sách ra..."

 

Trong khi Sở Lam giảng bài, đầu óc Tô Nhung cứ lơ mơ, không thể nào tập trung hoàn toàn được.

 

Lý do rất đơn giản — vì cậu luôn có cảm giác ánh mắt của Sở Lam cứ dừng lại nơi cậu.

 

Là ảo giác sao...?

 

Dù gì lớp học cũng có tận bốn lớp gộp lại, gần hai trăm sinh viên. Từ bục giảng nhìn xuống chẳng khác nào một biển người, Sở Lam làm sao có thể nhận ra cậu giữa đám đông ấy?

 

Huống hồ gì vị trí của cậu lại nằm trong góc sát tường, mấy bạn ngồi phía trước ai cũng cao to, che gần hết thân người cậu, chỉ lộ mỗi... đỉnh đầu.

 

Chỉ bằng cái đỉnh đầu thì làm sao nhận ra được chứ?

 

Dù tự trấn an bản thân là mình nghĩ quá lên, nhưng Tô Nhung vẫn vô thức rụt người lại, rồi lén lút ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng.

 

Trùng hợp thay, ánh mắt cậu lại bắt gặp đúng ánh nhìn của Sở Lam.

 

Gặp ánh mắt kia, Tô Nhung vội vàng cúi đầu xuống. Nhưng trên gương mặt điềm tĩnh của Sở Lam, khóe mắt lại dâng lên một tầng ý cười dịu dàng.

 

Thật ra anh ta cũng không ngờ hôm nay mình đi dạy thay lại gặp ngay lớp của Tô Nhung. Ban đầu anh ta chỉ định dạy một buổi cho có lệ, nhưng bây giờ... anh ta bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc dạy cả kỳ này.

 

Chỉ cần lên tiếng với trường, việc anh ta có dạy hay không hoàn toàn là do anh ta quyết định.

 

Không ngờ lại tình cờ gặp được cậu bé đã trốn tránh mình suốt mấy ngày nay — tâm trạng Sở Lam lập tức trở nên tốt đẹp vô cùng.

 

Kể từ đêm hôm đó, anh ta đã nhiều lần liên lạc nhưng Tô Nhung đều không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy.

 

Sau khi quay lại trường, thông qua giáo vụ anh mới biết Tô Nhung xin nghỉ mấy ngày.

 

Không còn cách nào khác, anh ta đành chờ đến khi Tô Nhung xuất hiện trở lại.

 

Vì vậy, lần gặp gỡ hôm nay, đối với anh ta mà nói, chính là niềm vui bất ngờ.