Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 61



"Được rồi, buổi học hôm nay đến đây là kết thúc."

 

"Tan học."

 

Bốn mươi phút trôi qua trong chớp mắt.
Sau khi tuyên bố kết thúc tiết học, Sở Lam cúi đầu thu dọn những thứ trên bàn giảng. Quanh bục giảng lúc này có mấy sinh viên lượn lờ, rõ ràng là muốn lại gần nhưng lại chẳng ai dám bước tới.

 

Anh ta vờ như không nhìn thấy bọn họ. Nhưng đúng lúc Tô Nhung đang rón rén tìm cách chuồn đi, anh ta lên tiếng gọi kịp thời:

 

"Tô Tô."

 

Giọng nói của Sở Lam không lớn, nhưng những sinh viên xung quanh lại nghe rất rõ — nhất là mấy người đang đứng chần chừ bên cạnh bục giảng. Khi họ còn đang đoán "Tô Tô" là ai, thì một cậu trai gầy gò, đang cúi đầu, lặng lẽ bước tới trước mặt Sở Lam.

 

"Thầy Sở..."

 

Sở Lam không trả lời cậu ngay, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, rồi nhìn sang mấy sinh viên vẫn chưa rời đi kia, mỉm cười hỏi: "Các em còn việc gì không?"

 

"Dạ... không, tụi em không có gì ạ."

 

Hiếm khi có cơ hội được trò chuyện riêng với Sở Lam, nhưng không hiểu sao họ lại cảm thấy bầu không khí có chút... là lạ. Dù ngoài mặt thì anh ta hỏi rất lịch sự, nhưng bên trong lại như đang đuổi khéo họ vậy.

 

Không dám nghĩ tiếp, mấy sinh viên ấy vội vã nói lời tạm biệt rồi nhanh chân rời đi, không để lại chút bóng dáng.

 

Vì sau đó là giờ nghỉ trưa nên lớp học cũng nhanh chóng vắng tanh. Chỉ còn lại hai người trong phòng, không ai đến quấy rầy.

 

"Tô Tô, trưa nay cùng thầy đi ăn nhé?"

 

Ánh mắt anh ta đặt hoàn toàn lên người Tô Nhung, bước lên trước mặt cậu, ánh nhìn như có như không dừng lại trên gương mặt bị mái tóc che đi một nửa kia.

 

"Em..."

 

Thấy cậu có vẻ muốn từ chối, ánh mắt Sở Lam tối xuống, ngắt lời:

 

"Em có việc gì vào buổi trưa sao?"

 

"Không... không có."

 

"Vậy cùng đi ăn với thầy được không?"

 

"Thầy mời."

 

Lời lẽ dịu dàng như đang năn nỉ dỗ dành, lại xuất phát từ vị giáo sư nổi tiếng nhất trường — điều này nếu là với người khác, chắc chắn sẽ khiến ai nấy ghen tị đỏ mắt.
Nhưng ở đây, ngược lại, chính Sở Lam lại là người chủ động mời Tô Nhung ăn.

 

"Vâng ạ."

 

Không thể từ chối.
Tô Nhung biết, cậu không có lý do gì đủ hợp lý để từ chối Sở Lam.

 

Không rõ vì sao thầy lại bất ngờ rủ mình đi ăn trưa, Tô Nhung chỉ biết lặng lẽ đi theo sau. Nhưng rõ ràng cậu cảm nhận được — bất kỳ ai đi ngang qua cũng đều dừng lại nhìn hai người họ.

 

Mọi người trong trường đều biết Sở Lam luôn hành động một mình, dù nổi tiếng đến mấy cũng không ai dám lại gần.
Thế mà hôm nay, lại có một cậu sinh viên đi bên cạnh?

 

Sự hiếm lạ ấy sao có thể không khiến người khác tò mò được?

 

Mang theo ánh mắt dõi theo của bao người, Tô Nhung lặng lẽ theo Sở Lam xuống bãi đỗ xe ngầm. Khi thấy thầy vòng ra mở cửa xe cho mình, cậu sững lại, do dự nhìn.

 

"Lên xe đi."

 

Nhìn thấy cậu cuối cùng cũng chịu nhìn mình, Sở Lam cười dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại hơn: "Nhà hàng thầy đặt hơi xa trường, đi xe thì tiện hơn."

 

"Dạ, vâng."

 

Tô Nhung ngoan ngoãn gật đầu rồi bước lên xe. Khi Sở Lam ngồi vào ghế lái, khởi động xe, khóa cửa, chỉnh điều hòa và âm lượng nhạc xong, xe lại... không chạy.

 

Cậu quay sang nhìn thầy, khẽ hỏi:

 

"Thầy Sở, chúng ta đang đợi ai ạ?"

 

Sở Lam lắc đầu, rồi nhìn về phía Tô Nhung, nhưng những gì anh ta nói sau đó khiến cậu run rẩy: "Tô Tô, trong bãi đỗ xe này gần như chẳng có ai."

 

"Nếu bây giờ thầy đè em ra làm chút chuyện... chắc cũng chẳng ai phát hiện ra đâu."

 

Chương 32

 

"Thầy chỉ đùa thôi."

 

Câu nói vừa rồi khiến Tô Nhung tái mặt, tim đập loạn lên, trong đầu lập tức nhớ lại bản tin sáng nay cậu lướt qua.

 

Hai ngày trước, ở một trung tâm thương mại cách trường không xa, có một vụ sàm sỡ bất thành xảy ra ngay tại bãi đỗ xe ngầm.

 

Tin tức nói rằng khoảng gần mười giờ đêm, bảo vệ đang tuần tra nghe thấy tiếng cãi vã trong bãi xe. Lần theo âm thanh, họ phát hiện một thanh niên đang bị người khác cưỡng ép trong xe. May mà cửa xe chưa khóa, bảo vệ lập tức can thiệp và báo công an đưa người đi.

 

Theo phản xạ, Tô Nhung liếc nhìn cửa xe đã khóa chặt. Cậu vô thức siết chặt vạt áo, nhìn Sở Lam với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa lo sợ.

 

"Thầy..."

 

Lời còn chưa nói hết, Sở Lam đã bật cười, nhưng khi thấy gương mặt cậu trắng bệch vì sợ, ánh mắt anh thoáng ngỡ ngàng, nụ cười tắt lịm, thay bằng sự hối lỗi.

 

"Tô Tô, xin lỗi... thật sự xin lỗi. Thầy chỉ đùa một chút thôi."

 

Khi bước vào bãi xe nãy giờ, chẳng hiểu sao anh ta lại nhớ đến bản tin ấy. Thấy Tô Nhung lặng lẽ đi theo mà không nói lời nào, anh ta bỗng nổi lên chút tâm tư muốn trêu chọc.

 

Trong lòng anh ta có chút tức giận. Tức vì sau đêm hôm đó, Tô Nhung hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

 

Tức vì lúc tan học cậu còn muốn lén lút chuồn đi.
Tức hơn nữa là từ lúc ra khỏi lớp đến giờ, Tô Nhung cứ giữ khoảng cách với anh ta như thể đang cố né tránh.

 

Dù đã đồng ý đi ăn với anh ta, nhưng cả đường chỉ thấy cậu đi phía trước, anh ta đành theo sau. Mỗi lần muốn bắt chuyện, chỉ thấy nét mặt cậu như chẳng muốn giao tiếp gì cả.

 

Thật sự đến cả đi bên cạnh tôi, em cũng không muốn sao...?

 

Đến lời cũng chẳng buồn nói, cứ như đang cố né tránh tôi vậy...

 

Cảm giác như có một tấm ngăn cách giữa hai người, khiến anh ta dù đứng ngay cạnh cậu, vẫn thấy xa cách vô cùng.

 

Vậy nên, khi thấy Tô Nhung ngoan ngoãn lên xe, anh ta mới không kìm được mà buông lời trêu chọc, ai ngờ lại thật sự dọa cậu sợ đến thế.

 

Lúc này, mọi suy nghĩ khác đều bị gạt sang một bên. Sở Lam chỉ một lòng hối lỗi, dịu giọng dỗ dành mãi không thôi.

 

Nhìn thấy sự áy náy hiện rõ trong mắt Sở Lam, cảm nhận được giọng nói đầy chân thành kia, Tô Nhung cũng hiểu rằng đối phương đúng là chỉ lỡ miệng đùa quá trớn mà thôi.

 

Cậu cúi đầu, nhẹ cắn môi dưới, mãi đến khi Sở Lam xin lỗi đến lần thứ năm, Tô Nhung mới khẽ đáp lời...