Cậu nói bằng giọng trầm thấp, có chút bực dọc:
"Thầy Sở, lần sau thầy đừng đùa kiểu đó nữa."
Cậu thật sự sẽ bị dọa sợ. Vốn dĩ đã nhát gan, lại vừa trải qua chuyện bị người ta "xịt thuốc" cách đây không lâu, Tô Nhung thực sự không chịu nổi trò đùa như vậy.
Nghe vậy, Sở Lam lập tức gật đầu cam kết. Anh ta chăm chú quan sát vẻ mặt Tô Nhung, chỉ khi thấy hàng mày đang nhíu lại của cậu dần giãn ra, anh ta mới tiếp lời:
"Vậy chúng ta xuất phát thôi."
Chờ Tô Nhung gật đầu, Sở Lam mới khởi động xe, lái về phía nhà hàng đã đặt.
Tô Nhung cứ nghĩ nhà hàng chắc cũng ở gần quanh trường thôi, không ngờ Sở Lam lại đưa cậu thẳng vào trung tâm thành phố.
Ngơ ngác theo sau anh ta bước vào một phòng riêng trong nhà hàng, cậu nhìn anh ta gọi món một cách thành thạo, đợi phục vụ rời khỏi mới khẽ hỏi:
"Thầy Sở, sao thầy lại đưa em đến đây vậy?"
"Chỗ này... chắc là đắt lắm phải không ạ?"
Đây rõ ràng là một nhà hàng Âu cao cấp, ngay ở cửa đã có phục vụ mặc đồng phục đen trắng chỉn chu. Bên trong vang lên tiếng đàn piano du dương do người biểu diễn trực tiếp, không gian trầm lắng, chỉ có tiếng trò chuyện khẽ khàng. Tất cả thực khách đều mặc vest, váy dạ hội, gương mặt ai nấy đều giữ sự điềm đạm và khí chất sang trọng.
Chỉ riêng Tô Nhung là trông hoàn toàn lạc lõng – áo thun tay ngắn rộng rãi, quần thể thao thoải mái, nhìn chẳng khác nào một nhân viên làm thêm đi lạc vào khu khách quý, chuẩn bị bị quản lý nhà hàng kéo tai nhắc nhở "phải đi cửa sau".
Nghe Tô Nhung nhỏ giọng miêu tả chính mình, Sở Lam không nhịn được khẽ bật cười. Trong ánh mắt anh ta nhìn cậu là một sự thích thú đến bất ngờ.
Thật là đáng yêu, sao lại có thể tự ví mình như vậy chứ?
Chẳng lẽ cậu không biết từ lúc bước vào đây, bao nhiêu người trong nhà hàng đều dõi theo cậu sao? Không phải vì cách ăn mặc lệch pha, mà là bởi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đường nét tinh tế và đôi mắt trong veo không giấu nổi sự ngây thơ.
Không khí quý phái trang nghiêm của cả nhà hàng, chỉ trong khoảnh khắc cậu bước vào, liền bị phá vỡ hoàn toàn.
Cậu giống như một sinh vật nhỏ dễ thương, bước vào giữa một sân khấu nơi mọi người đều khoác lên vẻ ngoài xa hoa cầu kỳ — chỉ cần ánh mắt ngơ ngác và gương mặt sạch sẽ đó thôi, đã dễ dàng cuốn hết ánh nhìn về phía mình.
"Không sao đâu. Hơn nữa, thầy cũng ăn mặc rất đơn giản mà."
Sở Lam chỉ vào chiếc sơ mi màu nhã nhặn trên người, tiếp lời: "Chỉ là một nhà hàng bình thường thôi, em đừng suy nghĩ nhiều."
Thật sự là bình thường sao?
Trên bàn là hơn bốn loại dao nĩa khác nhau, ly nước bày tới tận bốn cái, chưa kể cả các loại muỗng, dĩa theo từng công dụng.
Dù ngồi trong phòng riêng đã cách biệt với ánh nhìn bên ngoài, Tô Nhung vẫn rụt rè, cẩn trọng.
Cậu nâng ly uống một ngụm nhỏ, rồi khẽ hỏi điều mình thắc mắc nhất: "Thầy Sở... sao thầy lại mời em ăn cơm vậy ạ?"
Vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ, phục vụ bưng khay bước vào mang theo các món ăn đã chuẩn bị.
Chờ đến khi phục vụ rời đi, căn phòng lại trở về sự yên tĩnh ban đầu. Tô Nhung nhìn sang Sở Lam, chờ đợi câu trả lời.
"Là để... xin lỗi em."
Câu trả lời này khiến Tô Nhung có phần bất ngờ.
Lời mời ăn cơm vốn xảy ra trước cả chuyện ở bãi đỗ xe, vậy thì có điều gì cần phải xin lỗi?
Rất nhanh, Sở Lam đã giải thích:
"Sau buổi tiệc hôm đó, thầy đã suy nghĩ rất nhiều."
Anh ta chậm rãi lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào Tô Nhung, giọng nói trầm ấm, chân thành: "Tôi không nên để em hóa trang thành con gái, càng không nên để em bị lạc mất."
"Tôi thật sự xin lỗi."
Những lời ấy khiến Tô Nhung bất giác nhớ lại đêm tiệc hôm đó. Nhớ đến dáng vẻ của bản thân trong bộ váy, hai má cậu bất giác đỏ bừng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.
"Thật ra... không cần xin lỗi đâu ạ."
Cậu không thực sự ghét việc mặc đồ nữ. Trước kia từng livestream với tạo hình nữ rồi, chỉ là lần đó xuất hiện trước đám đông nên có hơi ngượng và bối rối thôi, cũng chẳng nghiêm trọng đến mức phải được xin lỗi long trọng thế này.
Còn việc bị lạc... cũng không hẳn là lỗi của thầy Sở Lam.
Dù có gặp chút phiền phức, nhưng Tô Nhung cũng không chịu tổn thương gì nặng nề. Cậu chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là khỏe lại.
Chỉ có điều, Tô Nhung đã suy nghĩ quá đơn giản.
Cậu nghĩ mình không bị tổn thương gì thực sự. Nhưng cậu không nghĩ đến một điều — nếu hôm đó người đưa cậu về không kiềm chế được, thì sẽ thế nào?
Nếu Hứa Cảnh Dịch không xuất hiện và đưa cậu đi, hậu quả hôm đó... ai gánh?
Nếu những ngày sau đó Hứa Cảnh Dịch không ở bên chăm sóc cậu từng chút một, liệu cậu có thể hồi phục nhanh như vậy không?
Phải biết rằng, loại thuốc bị xịt hôm đó là hàng kém chất lượng, hậu quả có thể rất nghiêm trọng. Chỉ nhìn biểu hiện lơ đãng và phản ứng chậm chạp của cậu mấy hôm đó là đủ thấy — thuốc đã gây ảnh hưởng đến hệ thần kinh rồi.
Chẳng qua là nhờ có Hứa Cảnh Dịch tận tâm chăm sóc nên di chứng mới được xoa dịu bớt.
Về phần Sở Lam, anh ta không hề biết chuyện Tô Nhung bị xịt thuốc, nếu biết, anh ta còn cảm thấy tội lỗi hơn nhiều.
Thấy Tô Nhung không trách mình, Sở Lam mới có thể nhẹ lòng, bắt đầu mời cậu ăn uống.
Anh ta tỉ mỉ phết bơ và phô mai lên lát bánh mì baguette, cắt thịt bò bít tết thành từng miếng nhỏ vừa ăn, để cậu dễ dàng dùng nĩa gắp lên. Đến khi thấy cậu ăn gần xong, anh ta liền gọi phục vụ chuẩn bị món tráng miệng.
Ngoài Hứa Cảnh Dịch, thì đây là lần *****ên Tô Nhung nhận được sự chăm sóc tận tình như vậy.
Nhưng sự quan tâm này lại khiến cậu có phần không được tự nhiên. Nhiều lần cậu muốn nói: "Không cần phải làm vậy đâu ạ", nhưng mỗi khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của Sở Lam, những lời ấy lại không thể thốt ra.
Thỉnh thoảng đáp lại vài câu, rồi Tô Nhung khẽ mím môi, ngập ngừng: "Thầy... à không, anh Sở Lam, em muốn... đi vệ sinh một chút."
Cách gọi vừa bị sửa trước đó khiến cậu lúng túng, tay áp lên bụng dưới, mặt có chút đỏ bừng.
"Em uống hơi nhiều nước..."
"Em đi đi."
Sở Lam nhìn theo bóng dáng cậu vội vã rời đi, buồn cười nhưng cũng thấy đáng yêu. Đợi Tô Nhung ra ngoài rồi anh ta mới nhớ — trong phòng riêng này có sẵn nhà vệ sinh mà!
Nhưng giờ có gọi lại cũng muộn rồi. Có vẻ như cậu đã nhịn một lúc lâu, lúc xin phép ra ngoài còn như đang gom hết dũng khí, đến mức đôi mắt cũng ánh lên vẻ long lanh.