Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 71



Dù sao thì Tô Nhung cũng chẳng thích ở bên cạnh Úy Khanh Duẫn một chút nào, thật sự là không thích, cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Nếu không phải vẫn còn đang nợ tiền đối phương, cậu chắc chắn sẽ không chủ động qua lại gì với hắn.

 

Nói ra cũng lạ, rõ ràng cậu đã đề nghị kết thúc thỏa thuận bằng cách trả tiền, vậy mà đối phương lại thẳng thừng từ chối...

 

Chẳng lẽ là vì không chấp nhận việc trả góp?

 

... Tên tư bản kỳ quái, thật đáng ghét.

 

*

 

"Chào bạn, có thể làm phiền một chút không?"

 

Đang đứng gần cổng trường chờ xe buýt, Tô Nhung cúi đầu tìm đường trên bản đồ thì bất ngờ có một bạn học không quen biết đi tới bắt chuyện.

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

"À, mình muốn hỏi là bạn định đi đâu vậy?"

 

Cô gái đội mũ dường như cũng nhận ra câu hỏi của mình có phần đường đột, hơi ngượng ngùng chỉ về phía cô gái tóc ngắn đứng cạnh rồi cười tươi nói: "Là thế này, bọn mình định đến trung tâm thành phố, nhưng vì phải đợi xe buýt lâu quá nên định gọi xe đi chung."

 

"Muốn hỏi xem bạn có định đến trung tâm thành phố không? Bọn mình muốn đi ghép xe với bạn."

 

Trường của Tô Nhung tuy không hẳn là ở ngoại ô, xung quanh vẫn có trung tâm thương mại lớn đủ đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hàng ngày. Nhưng nếu muốn vào trung tâm thành phố thì phải ngồi xe buýt mất gần một tiếng đồng hồ.

 

Xe buýt mỗi chuyến cách nhau khoảng 40 phút, mà học sinh chờ xe thì không ít. Nếu xui xẻo không giành được chỗ, thì phải đứng suốt cả quãng đường hơn tiếng đồng hồ.

 

Cô gái chỉ về phía trạm xe buýt gần đó, vẻ mặt khổ sở: "Không hiểu sao hôm nay đông người lạ thường, bọn mình cảm giác chắc không chen lên xe được."

 

"Đúng đó bạn, hay là cùng bọn mình đi ghép xe nhé?"

 

Việc ghép xe trong trường cũng khá phổ biến, chỉ là Tô Nhung không ngờ hôm nay lại bị hai cô gái này chọn trúng, dù quanh đây còn không ít người đang đợi xe.

 

"Mình thì không có vấn đề gì, chỉ là mình đi đến khu gần đường Kiến Thành, không biết có tiện đường không."

 

"Đường Kiến Thành à, để mình xem bản đồ đã..." Cô gái lấy điện thoại ra gõ tìm, rồi mặt rạng rỡ reo lên: "Tiện đường, tiện đường lắm! Trung tâm thương mại bọn mình định tới cũng gần đó, có thể đi chung được!"

 

"Vậy được, để mình gọi xe nhé."

 

Thỏa thuận rất nhanh chóng, đến khi ba người cùng lên xe đi được một đoạn, họ mới lướt qua chiếc xe buýt đang từ từ chạy đến.

 

"May mà không đứng đó đợi, mình thấy xe đã đông lắm rồi, bọn mình chắc chắn chen không nổi đâu."

 

"Đúng đó, may mà mình đi hỏi, không thì..."

 

Vừa nói, cô gái đội mũ vừa liếc nhìn Tô Nhung đang ngồi ghế phụ im lặng, rồi nhỏ giọng nói: "Bạn học, cảm ơn bạn đã ghép xe với bọn mình nha."

 

"À, mà bạn cũng đến trung tâm thương mại đó à?"

 

"Không cần cảm ơn đâu, nếu không có các bạn thì chắc mình cũng không lên được xe." Tô Nhung cười nhẹ: "Mình không đi mua sắm đâu, chỉ đi làm chút việc gần đó thôi."

 

"Ồ ồ." Cô gái gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

 

Thấy Tô Nhung dường như đã nhắm mắt nghỉ ngơi, hai cô gái cũng không bắt chuyện nữa, chỉ thỉnh thoảng thì thầm vài câu với nhau khi nhìn vào điện thoại.

 

Chuyến xe kéo dài hơn nửa tiếng nhanh chóng kết thúc.

 

Biết hai cô gái đi giày cao gót không tiện đi bộ, Tô Nhung đề nghị tài xế dừng xe ngay trước cổng trung tâm thương mại. Sau khi chào tạm biệt, cậu men theo chỉ dẫn của bản đồ để đến điểm hẹn của mình.

 

Nhìn tấm biển ghi "Viện phúc lợi trẻ em" ở không xa, Tô Nhung cất điện thoại vào túi.

 

Sau khi đăng ký tên tại phòng bảo vệ, cậu từ tốn bước vào nơi mà nhiều năm trước cậu từng đến chỉ một lần.

 

Giờ đang đúng vào giờ nghỉ trưa, suốt quãng đường đi vào, Tô Nhung hầu như không gặp ai.

 

Cậu dựa vào ký ức, từ từ đi sâu vào bên trong.

 

Không lâu sau, cậu phát hiện nơi đây đã thay đổi rất nhiều so với trong trí nhớ.

 

Khu vườn nhỏ từng là nơi vui chơi của bọn trẻ ngày xưa giờ đã bị xây thành những dãy nhà nhỏ. Tô Nhung đứng ngẫm nghĩ, thấy lòng dâng lên chút bùi ngùi.

 

Cậu vẫn nhớ lần *****ên mình tới đây, có mấy đứa trẻ đang tụm lại chơi đùa, còn cậu thì do đi vệ sinh xong bị lạc đường, vô tình đi lạc vào đó.

 

Lúc ấy, điều khiến cậu ấn tượng nhất không phải là trò chơi của bọn trẻ, mà là một cậu thiếu niên lớn hơn những đứa kia một chút, đang ngồi ở góc.

 

Rất rõ ràng, cậu thiếu niên ấy là người đứng đầu trong nhóm trẻ con ấy.

 

Xung quanh cậu ta có mấy đứa nhỏ vây quanh, nhưng thiếu niên không chơi cùng, mà đang cặm cụi vá một chiếc váy nhỏ màu vàng nhạt bằng kim chỉ.

 

Vì tò mò nên Tô Nhung bước lại gần, còn chưa đến nơi thì đã nghe cô bé bên cạnh hỏi: "Anh ơi, xong chưa? Vá xong chưa?"

 

"Gần xong rồi, Linh Linh đợi chút nhé."

 

Thiếu niên rất kiên nhẫn, dù bị giục nhưng vẫn mỉm cười dỗ dành cô bé sốt ruột, tay vẫn thoăn thoắt vá chiếc váy rách.

 

"Xong rồi đó, em xem thử đi."

 

Thiếu niên đưa chiếc váy nhỏ cho cô bé, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cậu bé sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng đang đứng lúng túng ở bên cạnh.

 

Ngay lập tức, cậu bé nhíu mày, cố gắng khiến giọng mình nghe trưởng thành hơn: "Cậu là ai? Sao lại đến đây?"

 

Bị hỏi đột ngột, Tô Nhung lập tức luống cuống, ánh mắt của đối phương khiến cậu sợ hãi, luống cuống giải thích rằng mình đi cùng anh trai tới đây, nhưng vừa đi vệ sinh xong thì bị lạc đường.

 

Nghe vậy, thiếu niên nhìn Tô Nhung từ đầu đến chân với vẻ nghi hoặc, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: "Tôi biết cậu, cậu đi cùng thiếu gia kia đến đúng không?"

 

Thiếu gia mà cậu ta nhắc tới chính là Hứa Cảnh Dịch, còn Tô Nhung đúng là đi cùng Hứa Cảnh Dịch tới đây.

 

"Khách khứa đều ở phòng tiếp khách phía trước, tôi đưa cậu về đó."

 

Nói rồi, cậu thiếu niên đứng dậy, ra hiệu cho Tô Nhung đi theo. Mới đi được hai bước thì nghe Tô Nhung nhỏ giọng nói: "Anh giỏi thật đấy, còn biết vá quần áo nữa."

 

Dường như không ngờ được sẽ được khen, khuôn mặt non nớt của thiếu niên bỗng ửng đỏ, tỏ ra ngượng ngùng: "Có gì mà giỏi, việc đơn giản như vậy..."

 

"Em, em sao lại đi ra một mình thế? Anh em không trông em à?"

 

Khi nãy lúc vào phòng khách giúp viện trưởng bưng trà, cậu ta đã thấy Tô Nhung được một cậu bé lớn tuổi hơn nắm tay dẫn đi, nắm suốt từ đầu đến cuối, không hề buông ra...