Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 78



"Anh có thể đừng..." ...đừng lại gần nữa không...

 

Ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa nhà vệ sinh vốn đang đóng kín chợt bị đẩy ra.

 

Nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Tô Yến Lâm, Úy Khanh Duẫn cuối cùng cũng ý thức được — mình vừa làm gì.

 

"Các người đang làm gì vậy?"

 

Người tinh mắt chỉ cần liếc một cái là hiểu — mối quan hệ giữa hai người này tuyệt đối không đơn giản. Khoảng cách quá mức thân mật, ánh mắt né tránh, tư thế gượng gạo... tất cả như thể họ đang giấu giếm một bí mật không thể nói ra trong nhà vệ sinh.

 

Dưới cặp kính gọng mảnh, đôi mắt Tô Yến Lâm chợt lóe lên ánh lạnh. Đôi môi anh ta mím chặt, ánh nhìn cuối cùng dừng lại trên người Úy Khanh Duẫn.

 

Khuôn mặt không mang chút biểu cảm, giọng nói lạnh lẽo.

 

"Úy Khanh Duẫn, đừng nói là... cậu có ý gì với Tiểu Nhung đấy nhé."
Tô Yến Lâm không nói hết, nhưng Úy Khanh Duẫn hiểu rõ phần còn lại là gì.

 

Hắn muốn lên tiếng giải thích, nhưng giây tiếp theo đã bị lời nói của Tô Yến Lâm chặn đứng.

 

Tô Yến Lâm lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn — ánh mắt mang đầy cảnh cáo, cả người như tỏa ra áp lực vô hình. Anh ta bước tới, dang tay ôm lấy vai cậu nhóc đang hoảng hốt, giọng nói trở nên dịu dàng khác hẳn ban nãy: "Tiểu Nhung đừng sợ, chúng ta về nhà ngay bây giờ."

 

Bàn tay anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Tô Nhung như để trấn an. Ánh nhìn hướng về cậu tràn đầy dịu dàng, nhưng câu tiếp theo anh ta nói khiến cả hai người trong phòng chết sững tại chỗ.

 

Tô Yến Lâm xoay lại, nhìn Úy Khanh Duẫn chằm chằm, giọng lạnh như băng:

 

"Úy Khanh Duẫn, Tiểu Nhung không giống cậu."

 

"Em ấy không thích đàn ông!"

 

Chương 41

 

Từ lúc Tô Yến Lâm cất tiếng, cả nhà vệ sinh chìm vào một bầu không khí chết chóc đến khó thở.

 

Không biết là ba mươi giây hay ba phút đã trôi qua, bên ngoài mới vang lên tiếng động:

 

"Ủa? Cái nhà vệ sinh này sao tự dưng mở lại rồi? Nãy còn dán biển sửa chữa mà..."

 

Người bước vào vừa đẩy cửa, đã khựng lại khi bắt gặp ba người đang đứng đối đầu nhau bên trong. Ánh mắt đầy nghi hoặc lướt qua từng người một — khung cảnh này rõ ràng có gì đó sai sai.

 

Ba người đối đầu, bầu không khí căng như dây đàn.

 

Ánh mắt tò mò của người kia cứ lướt qua lại, cuối cùng dừng trên gương mặt trẻ trung, xinh xắn nhất — chính là Tô Nhung. Nhìn thấy gương mặt ấy, người kia chợt như hiểu ra điều gì đó.

 

"...Hay là, tôi quay lại sau nhé?"

 

Đến khi nhận ra mình đã lỡ lời, thì câu nói ấy đã buột khỏi miệng.

 

Người khách vô tội rơi vào tình huống "tình tay ba" bối rối đến mức không biết nên tiến hay nên lui.

 

"Không cần, anh cứ dùng đi."

 

Tô Yến Lâm mở lời trước, trên mặt lại nở nụ cười lịch thiệp như thường ngày, khẽ gật đầu với đối phương, đồng thời vỗ nhẹ lên vai Tô Nhung như ra hiệu cùng rời khỏi nơi này.

 

Trong suốt quá trình ấy, anh ta không thèm liếc nhìn Úy Khanh Duẫn lấy một lần, dứt khoát dẫn em trai rời khỏi nhà vệ sinh.

 

Nếu như trước đây Tô Yến Lâm vẫn còn giữ chút tình cảm bạn học thông thường với Úy Khanh Duẫn, thì lúc này đây — trong mắt anh, đối phương đã trở thành một kẻ nguy hiểm đang rình mò em trai mình.

 

Hơn thế nữa, với ánh mắt sắc bén của mình, anh ta đã nhanh chóng nhận ra — Úy Khanh Duẫn nhìn Tiểu Nhung không hề đơn thuần.

 

Một tia tức giận trào lên trong lòng.

 

Tên khốn này, dám có ý với em trai anh?!

 

Cơn giận trong lòng mãi đến khi họ rời khỏi nhà hàng cũng chưa hề dịu xuống. Đứng chờ xe ở sảnh ngoài, Tô Yến Lâm nghiêm túc dặn dò Tô Nhung:

 

"Úy Khanh Duẫn không phải người tốt. Đừng bao giờ lại gần hắn nữa."

 

Tô Nhung lúc này vẫn còn mơ hồ.

 

Nghe anh trai nói vậy, cậu hơi sững người rồi ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng... lại thầm đồng ý với nhận định ấy.

 

Úy Khanh Duẫn đúng là chẳng tốt đẹp gì cả.
Nếu hắn là người tốt, thì sao lại đi tìm người đóng giả người khác?

 

Những mảnh suy nghĩ rối rắm trong đầu cậu cuối cùng cũng kết nối lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

 

Cậu đã hiểu.

 

Bạch nguyệt quang trong lòng Úy Khanh Duẫn — chính là Tô Yến Lâm.

 

Không ngờ, cậu lại là... người thay thế cho chính anh họ mình.

 

Biết được sự thật này, cảm giác *****ên trong lòng Tô Nhung không phải đau đớn, mà là... ngộ ra tất cả.

 

Thì ra từ đầu đến cuối, cậu chỉ là cái bóng của Tô Yến Lâm.

 

Từ nhỏ, cậu và anh họ đã có nét giống nhau, nhất là lúc còn bé — ra ngoài ai cũng tưởng hai người là anh em sinh đôi.

 

Và Úy Khanh Duẫn — mỗi lần vẽ cậu, đều là dáng vẻ một đứa trẻ. Mà cái hình ảnh trẻ con ấy, giờ nghĩ lại, rõ ràng là... Tô Yến Lâm lúc nhỏ.

 

Nhưng, tại sao hắn lại cứ mãi vẽ đi vẽ lại hình ảnh của Tô Yến Lâm thuở bé?

 

Khi đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ ấy, cậu bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vang lên từ phía sau.

 

Úy Khanh Duẫn đã đuổi theo ra ngoài.

 

"Yến Lâm, cậu hiểu lầm rồi."

 

"Tôi với Tiểu Nhung không phải..."

 

Hắn chưa kịp nói hết, đã bị Tô Yến Lâm cắt ngang bằng một tiếng hừ lạnh. Cái nhìn đầy đề phòng lẫn địch ý khiến Úy Khanh Duẫn hơi cau mày.

 

Hắn thật sự không có ý gì khác — chỉ đơn giản là không muốn bị hiểu lầm.

 

Hắn đối với Tô Nhung thật sự không có gì...

 

...Hoặc là... hắn nghĩ là không có.

 

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Tô Nhung, môi hơi mấp máy định nói điều gì đó, nhưng... lại không thốt nên lời.

 

Từ cổ họng đến tim, có thứ gì đó như bị bóc tách ra — cảm giác rất lạ.

 

Đúng lúc đó, tiếng còi xe vang lên. Ai nấy đều cho rằng tài xế đã đánh xe tới, nhưng khi cửa kính xe từ từ hạ xuống — gương mặt hiện ra lại khiến mọi người sửng sốt.

 

"Hứa Cảnh Dịch?"

 

Tô Yến Lâm nheo mắt, nhíu mày: "Sao cậu lại ở đây?"

 

"Tiểu Nhung."
Không quan tâm đ ến ánh nhìn cảnh giác của Tô Yến Lâm, Hứa Cảnh Dịch chỉ tập trung vào cậu nhóc đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh, giọng nói dịu dàng: "Lên xe đi, anh đưa em về."

 

"Anh Cảnh Dịch, sao anh lại tới đây?" – Tô Nhung ngạc nhiên hỏi.

 

"Đi ngang qua tình cờ thấy em thôi." – Hứa Cảnh Dịch mỉm cười, rồi như chợt phát hiện Tô Yến Lâm đứng cạnh Tô Nhung, liền quay sang chào hỏi:

 

"Yến Lâm, lâu rồi không gặp. Không ngờ lại gặp cậu ở đây."

 

Giả vờ khéo thật.

 

Tô Yến Lâm khẽ cười lạnh, giọng mỉa mai: "Đúng là trùng hợp ghê. Đế đô rộng lớn thế này, hàng ngàn nhà hàng, vậy mà cậu lại 'tình cờ' gặp bọn tôi ở đây."