"Ưm..."
"Xin lỗi, anh không cố ý..."
"Đừng, đừng nói nữa... mau lên đi, em xin anh đấy..."
Mặt đỏ bừng vừa xấu hổ vừa luống cuống, Tô Nhung khẽ run rẩy, giọng khàn hẳn đi, ngắt lời người kia. Cậu chỉ cảm thấy cả người nóng ran như bị nhúng vào nồi nước sôi, đầu óc thì ong ong loạn cả lên.
Sao Hứa Cảnh Dịch lại có thể mặt không đổi sắc mà nói ra mấy lời kiểu đó bằng giọng bình thường như thế chứ!
"Nhanh... nhanh lên mà..." Giọng cậu đáng thương đến lạ, lại mang chút cầu khẩn, chỉ mong nhanh chóng giải quyết cho xong.
Từ đầu đến cuối cậu đều nhắm tịt mắt lại. Cậu nào dám mở ra nhìn, chỉ sợ vừa nhìn thấy sẽ càng thêm xấu hổ, lúc đó thì đúng là mất mặt chết mất.
"Xong rồi."
Cuối cùng cũng xử lý xong.
Tô Nhung len lén mở mắt ra, thấy Hứa Cảnh Dịch đang mỉm cười nhìn mình, cậu bĩu môi, nghiêng đầu lầm bầm: "Anh chậm quá đi."
Không chỉ chậm, mà cách làm cũng không xuất sắc lắm. Tuy nhìn qua có vẻ ổn hơn thật, nhưng quá trình xử lý thì chẳng vui vẻ gì.
Chậm như rùa bò vậy, từng động tác đều khiến người ta khó chịu.
Vất vả lắm mới xử lý xong một bên, lại phải tiếp tục chịu đựng bên còn lại, quả thật quá mức giày vò.
Dù rằng hành động của Hứa Cảnh Dịch rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Nhung vẫn cảm thấy có chút là lạ...
Cậu không soi gương cũng chẳng biết hiện tại mình trông quyến rũ cỡ nào.
Gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đôi mắt tròn ướt lấp lánh, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào — thật sự khiến người ta không thể rời mắt.
Hơi thở của Hứa Cảnh Dịch dần nặng nề hơn, ánh mắt cũng tối lại, bàn tay đặt bên người vô thức khẽ siết lại. Trong đầu anh vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại như lòng trắng trứng non mịn, cùng với phản ứng mẫn cảm bé nhỏ vừa rồi...
Dưới lớp vải trắng, dưới lớp giấy lót mỏng, ở nơi tận sâu bên dưới...
"Đến giờ rồi, em livestream trước đi."
"Vâng ạ..."
Giọng Tô Nhung nhỏ như muỗi kêu, còn khàn đi vì quá xấu hổ. Chỉ đến khi Hứa Cảnh Dịch rời khỏi phòng làm việc nhỏ, cậu mới như trút được gánh nặng, thở phào, ôm ngực vỗ nhẹ để trấn an.
May mà đối phương là thanh mai trúc mã của cậu, chứ nếu đổi lại là người khác... cậu thật sự xấu hổ chết mất.
Tay còn run rẩy, cậu mở máy tính, đăng nhập tài khoản livestream.
Vừa vào phòng phát sóng, màn hình đã bị những dòng bình luận "Chào buổi chiều!" tràn ngập. Cảm giác nóng rát trên mặt dần dần tản đi, Tô Nhung cong mắt mỉm cười chào lại: "Chào buổi chiều mọi người ~~"
(ID: Sơn Mộc Phong tặng Mỹ Nhân Ngư x10)
(Sơn Mộc Phong tặng Mỹ Nhân Ngư x100)
(Sơn Mộc Phong tặng Mỹ Nhân Ngư x1000)
Gần như ngay khi Tô Nhung vừa lên sóng, Sơn Mộc Phong đã xuất hiện, tặng quà liên tục như thể từ đầu đã ngồi chờ đợi.
"Cảm ơn Sơn Mộc Phong vì món quà..."
Tô Nhung khựng lại một chút, nhỏ giọng nói thêm:
"Anh tặng nhiều quá rồi, mấy cái đó... đắt lắm, đừng... đừng tặng nữa..."
Hiệu ứng Mỹ Nhân Ngư màu vàng kim tràn ngập màn hình, chiếc đuôi cá xanh ngọc lấp lánh bơi quanh rồi dừng lại ngay bên má Tô Nhung, nhẹ nhàng cúi người hôn một cái.
Đây là hiệu ứng mới ra gần đây, giá một con Mỹ Nhân Ngư không hề rẻ. Vậy mà Sơn Mộc Phong tặng liền một lúc cả ngàn con, khiến phần bình luận rần rần lên không dứt.
[Sơn Mộc Phong: Không đắt đâu, không sao cả.]
[Sơn Mộc Phong: Tô Tô, anh muốn nghe em hát.]
Dòng bình luận của Sơn Mộc Phong không hề bị chìm, ngược lại còn lấp lánh nổi bật trên màn hình, ai nhìn vào cũng biết đó là đại gia top 1 của kênh.
"Ừm, em sẽ hát ngay bây giờ."
"Em mới học một bài, hy vọng anh Sơn Mộc Phong sẽ thích ạ."
Vừa nói, Tô Nhung vừa mở phần nhạc đệm, bắt đầu cất giọng.
Khi hát, cậu cực kỳ nhập tâm. Mỗi lần đến đoạn cao trào, cậu lại vô thức nhắm mắt lại, chẳng hề hay biết phòng livestream nhỏ bé đã có thêm nhiều khán giả lạ ghé xem.
Trên màn hình, cậu thiếu niên nhỏ nhắn đang say sưa thể hiện ca khúc.
Đôi mi dài cụp xuống khi nhắm mắt, gương mặt trắng trẻo mịn màng dưới ánh đèn tím dịu nhẹ trông càng thêm thu hút và xinh xắn.
Cậu hơi hé đôi môi hồng hào, hát vào chiếc micro đen. Mỗi lúc hát đến cao trào, đôi môi lại hé rộng thêm, lộ ra chiếc lưỡi mềm nhỏ — khiến người ta chỉ muốn đưa tay kéo nhẹ ra, rồi hôn thật sâu.
Ngay phòng bên cạnh, chủ nhân ngôi nhà cũng đang lần *****ên mở livestream của cậu lên xem.
Nhìn bạn nhỏ đang mải mê hát, Hứa Cảnh Dịch khẽ mỉm cười. Giọng hát trong veo truyền ra từ điện thoại khiến hắn chẳng thể rời tai.
Vừa nghe, anh vừa thao tác tặng quà — mạnh tay đến nỗi chỉ chưa đầy ba phút đã chiếm luôn vị trí đại ca top 1 trong phòng của Tô Tô.
Ngay lúc ấy, một ID lạ chưa từng thấy cũng bắt đầu xuất hiện, liên tục tặng quà như muốn tranh giành ngôi đầu với Hứa Cảnh Dịch.
*
"Cái phần mềm chết tiệt này đúng là khó dùng mà."
Không nhịn được, Hình Diễm Thần bật ra một tiếng "tsk", rồi quay sang phàn nàn với Sở Lam: "Sao mỗi lần tặng chỉ cho gửi 1000 cái? Quá giới hạn? Thật là rác rưởi."
Sở Lam mặt không biểu cảm nhìn hắn ta, giọng nhạt nhẽo: "Vậy tức là cậu mò sang nhà tôi chỉ để nhờ tôi dạy cách tặng quà livestream à?"
Hình Diễm Thần tay vẫn không ngừng thao tác, chẳng buồn ngẩng đầu: "Cũng không hẳn chỉ vì chuyện đó."
"Chúng ta cần bàn lại chuyện làm sao để giải quyết Hứa Cảnh Dịch."
Nói đến đây, cuối cùng anh ta ngước mắt nhìn Sở Lam: "Cậu cũng vậy mà, thời gian gần đây chẳng phải đều bị hắn phá bĩnh hết sao?"
Câu nói vừa dứt, chỉ thấy ánh mắt Sở Lam chợt trầm xuống, như thể nhớ ra điều gì đó khiến môi mím chặt đầy khó chịu.
Một lúc sau, anh ta mới trầm giọng nói: "Ừ. Đúng là cần bàn lại cho rõ."
Chương 43
Thời gian gần đây, cả Hình Diễm Thần lẫn Sở Lam đều liên tục gặp rắc rối vì Hứa Cảnh Dịch.
Lịch trình của cả hai đột nhiên bị chồng chéo, lúc nào cũng bận tối mặt, không còn cơ hội nào để tiếp cận Tô Nhung.