Trước hết chưa nói đến việc Tô Nhung nghĩ gì về hai người bọn họ, nhưng nếu đã muốn theo đuổi cậu, thì điều kiện tiên quyết là bản thân phải ở trạng thái độc thân.
Cái gọi là "hôn ước trên giấy tờ" giữa họ chính là rào cản lớn nhất cần phải loại bỏ.
Việc cấp bách lúc này là thoát khỏi thân phận đó, còn về sau ai theo đuổi được Tô Nhung, thì phải xem bản lĩnh của từng người.
Lúc chia tay hôm qua, Sở Lam chỉ nói là đã nghĩ ra cách để giải trừ hôn ước, nhưng Hình Diễm Thần lại không ngờ đó lại là một chiêu quái đản như vậy.
Cái gì mà "bọn tôi đang yêu nhau"?!
Chuyện đó từ khi nào thế??
Rõ ràng hôm qua cả hai còn đang bàn bạc về kế hoạch theo đuổi Tô Nhung sau khi "trở lại độc thân", vậy mà giờ đây, anh lại bị một đòn phủ đầu — bị cướp trước rồi!
Thậm chí còn dẫn Tô Nhung đến trước mặt mình, tỏ ra vô cùng đắc ý như đang cố tình khoe khoang.
Làm sao mà không tức cho được?
Thật sự muốn điên lên rồi.
Cảm giác bị "đâm sau lưng" khiến Hình Diễm Thần cực kỳ phẫn nộ, suýt nữa thì buột miệng chửi ầm lên, nhưng khi ánh mắt chạm phải dáng vẻ rõ ràng bị dọa sợ của thiếu niên kia, hắn ta vẫn cố nhịn xuống.
Hắn ta nén cơn giận, hỏi:
"Tô Nhung, em nói cho tôi biết, em và Sở Lam thật sự đang yêu nhau ?"
Không ngờ Hình Diễm Thần lại hỏi thẳng mình, Tô Nhung sững người, vai bỗng cứng đờ: "Tôi...tôi..."
Sở Lam chưa từng nhắc đến kịch bản này, giờ đột nhiên bắt cậu phối hợp che giấu một lời nói dối lớn như thế, Tô Nhung thật sự không biết phải làm sao.
Cậu vốn không giỏi nói dối mà.
"Tôi... tôi với anh Sở Lam thật ra... thật ra là..."
Còn chưa nói hết câu thì đã bị Sở Lam ngắt lời: "Hình Diễm Thần, anh đừng nói kiểu đó nữa, anh làm Tô Tô sợ rồi."
Nhìn thấy bàn tay thân mật của Sở Lam đang đặt lên vai thiếu niên, Hình Diễm Thần càng thấy gai mắt, chỉ hận không thể xé toạc cái tay kia ra.
Hắn ta nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Nhung, giọng dịu hơn một chút:
"Tô Nhung, em hãy tự mình nói ra."
Lời vừa dứt, cả căn phòng tiếp khách rơi vào một sự im lặng chết chóc, như thể bị hút vào một xoáy lặng.
Dù không ngẩng đầu lên, Tô Nhung vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hai người đàn ông trong phòng đều đang chăm chăm nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời.
Cậu vừa lúng túng, vừa thấy không vui.
Với Sở Lam, cậu thấy không hài lòng.
Rõ ràng trước khi đến đây chỉ nói là cần mình đi cùng, hoàn toàn không nhắc gì đến "chiêu trò" hay "lời thoại" gì hết, khiến cậu chẳng thể lường được chuyện sẽ rẽ sang hướng này.
Mà câu nói vừa rồi của Sở Lam, với cậu mà nói, giống như một đòn giáng thẳng vào đầu.
Cảm giác bị thiếu tôn trọng, cậu thực sự rất không thích.
Nếu biết trước, cậu nhất định sẽ không đến.
Hoặc nếu nói trước kịch bản, cậu còn có thể chuẩn bị tâm lý, tập diễn, chứ đâu đến nỗi không biết phải nói dối thế nào như bây giờ.
Còn với Hình Diễm Thần, cậu cảm thấy rất mất tự nhiên.
Thân phận của cậu vốn dĩ đã quá nhạy cảm.
Trước kia từng theo đuổi hắn ta điên cuồng, giờ lại quay sang "cặp kè" với vị hôn phu của hắn ta — chỉ nghe thôi cũng thấy quá sức chấn động.
Bị gán mác "tiểu tam chen chân, thay lòng đổi dạ".
Nhưng sự thật là — cậu không hề như vậy!
Cậu chẳng biết gì cả, tại sao lại bị chụp mũ như thế này?
Hai tên công này thật quá đáng!
Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Tô Nhung tức đến phát run, nhưng những gì thể hiện ra ngoài lại khiến người ta hiểu lầm.
Cậu cúi đầu, dáng vẻ đáng thương, cơ thể gầy yếu run rẩy dưới ánh mắt chất vấn, gương mặt tái nhợt, miệng mấp máy nhưng không thể nói nên lời — thật sự đáng thương đến đau lòng.
Nhìn thấy Tô Nhung như vậy, Sở Lam cảm thấy đau xót.
Anh ta bắt đầu hối hận — đáng lẽ không nên lấy cậu ra làm cái cớ, càng không nên để cậu phải đối diện với cảnh này.
Khuôn mặt anh ta trở nên nghiêm túc, định mở miệng hóa giải tình hình, thì điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên.
Anh ta liếc qua màn hình, thấy người gọi đến, liền từ chối. Nhưng bên kia lại gọi tới lần nữa.
Sau hai lần liên tiếp, anh ta nhíu mày bắt máy: "Cô Lý, có chuyện gì vậy ạ?"
"Xin lỗi, tôi đang bận một chút, để tôi gọi lại sau..."
Chân mày nhíu thành hình chữ xuyên, nghe điện thoại một lúc, Sở Lam liếc nhìn hai người còn lại trong phòng, rồi lấy tay che micro, thấp giọng nói với Tô Nhung:
"Xin lỗi em, anh ra ngoài nghe máy một lát."
Nhìn bóng anh ta rời khỏi phòng khách, Tô Nhung liền bị Hình Diễm Thần bước đến chắn ngang tầm nhìn. Gương mặt người đàn ông ngày càng tối sầm lại khiến cậu thoáng run người.
Không còn Sở Lam ở đây, Hình Diễm Thần lập tức thoải mái hơn nhiều.
Giọng hắn ta bình thản nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc và lo lắng: "Tô Nhung, nói cho tôi biết đây không phải là thật."
"Sở Lam đang nói dối đúng không?"
Vấn đề này hôm nay nhất định phải có lời giải đáp. Hắn ta không thể bỏ qua.
Nhận ra điều đó, Tô Nhung nuốt nước bọt, cân nhắc kỹ rồi quyết định giúp Sở Lam.
Cậu không quên được gương mặt đầy khó xử của Sở Lam tối hôm qua, nên lựa lời nói tránh đi: "Anh Sở Lam chỉ là muốn hai người có thể trở lại tự do, không ràng buộc nhau nữa."
Cậu nghĩ Hình Diễm Thần nghe vậy sẽ hiểu, ai ngờ đối phương lại bật cười lạnh.
Tô Nhung ngẩng đầu, chợt nhận ra đôi mắt Hình Diễm Thần đã đỏ hoe từ khi nào.
Một luồng áp lực như bão tố ập tới, ngay khoảnh khắc ấy, Tô Nhung cảm thấy hắn ta thực sự đáng sợ — giống như một con mãnh thú sắp mất kiểm soát.
Cậu hoảng hốt bật dậy, muốn chạy ra ngoài, nhưng đã bị ngăn lại ngay lập tức.
Thân hình cao lớn của người đàn ông chắn phía trước, cằm anh căng chặt, đôi mắt cụp xuống, nhìn cậu chằm chằm không buông.
Ánh mắt ấy không giống đang nhìn tình địch, mà giống hệt như nhìn người yêu ngoại tình.
Ý nghĩ đó khiến Tô Nhung sững sờ, toàn thân lập tức hoảng loạn, lùi liền ba bước.
Thấy đối phương càng bước càng gần như muốn "bắt sống" mình, cậu gắng gượng giữ bình tĩnh, giọng nhỏ run rẩy: "Hình Diễm Thần... anh đừng lại gần tôi..."