Cậu chỉ tay ra cửa, giọng nói run rẩy vì sợ hãi, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Vợ anh... không phải tôi! Vợ anh... đang ở ngoài kia..."
Nhưng còn chưa nói hết câu, tay cậu đã bị người ta siết chặt, lực mạnh đến mức khiến Tô Nhung đỏ hoe cả mắt.
Hình Diễm Thần kéo mạnh cậu đến trước mặt mình, gương mặt tối sầm, hắn ta bóp cằm Tô Nhung đầy cứng rắn, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tô Nhung có thể đang ở bên người đàn ông khác, ngọn lửa tức giận trong lòng hắn ta liền bùng cháy không thể kiềm nén: "Cậu ta muốn quay lại độc thân? Sau đó thì sao? Sau đó muốn ở bên em?"
"Tô Nhung, em đừng có mơ!"
Hơi thở lạnh lẽo phả thẳng lên mặt, Tô Nhung nhắm chặt mắt, không dám nhìn hắn ta, hàng mi ướt đẫm chẳng biết từ lúc nào đã dính lại thành từng chùm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Mở mắt ra nhìn tôi!"
Áp lực nơi cằm càng lúc càng lớn, Tô Nhung nhíu mày, đôi mắt ươn ướt ngẩng lên nhìn anh, môi run run bị cắn chặt, tựa như chỉ cần thêm một câu nữa thôi là cậu sẽ bật khóc.
Rốt cuộc là cậu đã dính phải vận xui gì thế này?
Cậu chỉ muốn quay về, không muốn đối mặt với Hình Diễm Thần thêm một giây nào nữa.
Đúng lúc ấy — "Rầm!" — cửa phòng tiếp khách bị ai đó đẩy mạnh.
"Thưa ngài! Không thể vào trong được!"
Thư ký trẻ khi nãy dẫn Tô Nhung vào vội vàng chắn trước một người đàn ông, cố gắng ngăn không cho anh xông vào.
"Tránh ra."
Chỉ hai từ lạnh như băng được phun ra, Hứa Cảnh Dịch không thèm liếc nhìn thư ký lấy một lần, ánh mắt anh dán chặt vào hai người đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, gương mặt âm trầm đến cực điểm.
"Thư ký Trương, cô ra ngoài trước đi."
"Anh Hứa, tôi không nhớ hôm nay có hẹn gặp anh."
Hình Diễm Thần cau mày nhìn người vừa đột ngột xông vào, thân người hơi dịch sang, cố tình che khuất tầm nhìn của đối phương.
Không ngờ hành động ấy lại như châm lửa vào thùng thuốc nổ của Hứa Cảnh Dịch.
Anh sải bước đến gần, lúc tới nơi mới thấy thiếu niên đang bị người ta siết chặt cằm, khuôn mặt nhăn nhó, đôi mắt đỏ hoe đầy uất ức.
Trong mắt anh lập tức nổi lên một luồng sát khí, con ngươi đen như mực, khóe môi cong lên đầy lạnh lẽo, giọng cảnh cáo: "Thả Tiểu Nhung ra."
Nghe vậy, Hình Diễm Thần nhếch môi cười khẩy, nhướn mày nói: "Nếu tôi không thả thì sao?"
Mọi chuyện diễn ra gần như trong chớp mắt.
Hứa Cảnh Dịch vung nắm đấm mạnh như trời giáng vào mặt Hình Diễm Thần, khiến khóe miệng hắn ta lập tức rỉ máu.
Cái siết trên người Tô Nhung lập tức biến mất, cơ thể cậu chao đảo một chút, chưa kịp phản ứng thì đã bị Hứa Cảnh Dịch kéo ra sau lưng bảo vệ.
Mà cú đấm đó chỉ là khởi đầu.
Trước mắt Tô Nhung, Hình Diễm Thần bị Hứa Cảnh Dịch đ è xuống đất đánh túi bụi. Trong đầu cậu bỗng hiện lên một hình ảnh cũ kỹ mơ hồ — một thiếu niên mặc áo hoodie xám, nổi điên đè một người đàn ông đeo kính xuống, ra tay không chút lưu tình, máu đỏ tươi thấm đầy trên tay cậu ta...
Mãi đến khi máu trên mặt Hình Diễm Thần chảy ra nhiều hơn, Tô Nhung mới sực tỉnh, hoảng hốt lao tới ôm lấy cánh tay Hứa Cảnh Dịch.
"Anh Cảnh... Cảnh Dịch, đừng đánh nữa!"
Giọng cậu run run, mang theo sự sợ hãi rõ rệt, nhưng vẫn cố gắng hết sức giữ chặt lấy anh, muốn ngăn anh lại.
Thế nhưng lực của cậu quá yếu, không thể ngăn nổi Hứa Cảnh Dịch đang như hóa điên, lao vào đánh tới tấp. Dù Hình Diễm Thần sau đó đã phản công, nhưng vẫn bị lép vế hơn một bậc.
Chẳng bao lâu, cửa phòng tiếp khách lại bị mở ra.
Sở Lam vừa nghe điện thoại xong trở lại, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền biến sắc, lao tới như bay.
Chương 46
Về sau mọi chuyện được giải quyết thế nào, ngay cả Tô Nhung cũng không rõ.
Cậu chỉ biết hai người đang vật lộn nhau cuối cùng bị kéo ra, trong phòng tiếp khách rộng lớn xuất hiện rất nhiều người — có người mặc đồng phục đen, có người mang huy hiệu cảnh sát, còn có cả mấy người đàn ông mặc vest, nhìn qua chính là luật sư.
Tay Tô Nhung bị ai đó nắm chặt, mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay dính dính — cậu biết đó là máu, nhưng không rõ là của ai.
Trên mặt cả Hứa Cảnh Dịch lẫn Hình Diễm Thần đều đầy vết thương, chỉ là nhìn kỹ thì Hình Diễm Thần thảm hơn hẳn.
Hứa Cảnh Dịch thật sự đã ra tay không nương tình.
Nhận ra điều đó, Tô Nhung bỗng rùng mình, muốn rút tay ra khỏi tay anh.
"Tiểu Nhung."
Chỉ một động tác nhỏ thôi cũng bị phát hiện, bàn tay nhỏ lập tức bị siết chặt, không cho cậu trốn chạy.
"Anh Cảnh Dịch ... anh muốn uống nước không? Em đi lấy cho anh..."
"Không cần đâu."
Anh nhìn cậu thật sâu, ánh mắt đã bình lặng trở lại, sát khí trong mắt tự lúc nào đã được giấu đi. Giọng nói trầm ổn mà mang theo sự áy náy rõ rệt: "Em bị dọa rồi đúng không?"
"Xin lỗi."
Anh khẽ nói lời xin lỗi, thái độ chân thành, nhưng lại không hề liếc nhìn Hình Diễm Thần lấy một lần.
Hình Diễm Thần nhìn người đối diện đang giả vờ đạo mạo, môi giật giật như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Sở Lam ấn miếng gạc vào vết thương rất mạnh.
"Á! Cậu làm gì vậy?!"
Nhìn Sở Lam, anh chỉ thấy đối phương mặt lạnh như tiền:
"Giữ im lặng đi. Ở đây nhiều người, đừng gây chuyện."
Bực bội hừ một tiếng, nhưng Hình Diễm Thần cuối cùng cũng không nói gì thêm.
"Anh Hình, tình hình cơ bản chúng tôi đã nắm được. Sau khi điều tra kỹ, chúng tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng."
Viên cảnh sát mặc đồng phục trông rất lão luyện, xử lý tình huống vô cùng bình tĩnh.
Khi thấy Hứa Cảnh Dịch định dẫn Tô Nhung rời đi, sắc mặt Hình Diễm Thần càng thêm u ám, hắn ta nhướng mày hỏi ngược lại: "Còn cần điều tra thêm? Rõ ràng là cố ý gây thương tích mà."
Anh đứng bật dậy, gọi với theo:
"Hứa Cảnh Dịch, đứng lại cho tôi!"
Nhưng đối phương không hề dừng bước, trái lại còn dịu dàng xoa đầu thiếu niên bên cạnh, an ủi:
"Đừng để ý. Chúng ta đi thôi."
Bị phớt lờ trắng trợn, Hình Diễm Thần tức đến mức muốn xông lên cản lại, nhưng một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng bước ra chặn trước mặt anh, giơ tay ngăn anh lại.