"Chào anh Hình, tôi là luật sư đại diện của ngài Hứa, họ Tiêu."
Trên khuôn mặt luật sư Tiêu luôn mang một nụ cười ôn hòa, nhưng thái độ khi ngăn cản lại không hề mềm yếu chút nào: "Nếu anh có bất cứ thắc mắc gì, có thể trao đổi trực tiếp với tôi. Anh Hứa đã toàn quyền ủy thác cho tôi xử lý mọi hiểu lầm liên quan."
"Hiểu lầm?" Gương mặt Hình Diễm Thần tối sầm lại đến cực điểm, lời nói vô tình kéo theo vết thương khiến anh nhăn mặt:
"Anh ta rõ ràng là cố ý hành hung người khác, chứ chẳng phải cái gì mà gọi là hiểu lầm vớ vẩn cả."
Sắc mặt luật sư Tiêu không hề thay đổi: "Dựa theo thông tin tôi nắm được, nguồn cơn của hiểu lầm xuất phát từ việc anh đơn phương cưỡng ép hạn chế tự do cá nhân của cậu Tô Nhung. Khi anh Hứa bước vào phòng tiếp khách và thấy cảnh tượng ấy, đã hiểu nhầm rằng anh định làm hại cậu ấy, nên mới có phản ứng như vậy."
Nghe vậy, Hình Diễm Thần không những không tức mà ngược lại còn bật cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, môi mấp máy định đáp trả, nhưng chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh đã vang lên giọng nói của Sở Lam: "Luật sư Tiêu, chúng tôi không chấp nhận cách diễn giải 'hiểu lầm' mà anh vừa nêu. Sau này sẽ có người có chuyên môn tiếp tục làm việc với anh."
Như đã dự đoán trước phản ứng đó, luật sư Tiêu vẫn cười nhã nhặn, gật đầu:
"Được thôi. Đây là danh thiếp của tôi."
Không nói thêm gì nữa, anh ta hai tay đưa danh thiếp cho Sở Lam, chào cảnh sát rồi rời khỏi phòng tiếp khách, nhanh chóng đuổi theo nhóm của Hứa Cảnh Dịch.
Người trong phòng dần tản đi, chỉ còn lại Hình Diễm Thần và Sở Lam.
"Lúc nãy sao cậu không ngăn tên họ Hứa đó lại hả?!"
"Hình Diễm Thần, anh quên rồi sao?" Sở Lam đáp: "Hôm qua chúng ta chẳng phải còn đang bàn cách xử lý Hứa Cảnh Dịch à?"
"Giờ chẳng phải cơ hội đã đến rồi sao?"
*
Trong xe.
Tô Nhung nhìn bàn tay vẫn đang bị người ta nắm chặt, tâm trí dần chìm vào hồi ức.
Vừa rồi, cậu đã nhớ lại một chuyện.
Cậu cuối cùng cũng nhớ ra — năm đó Hứa Cảnh Dịch rời đi không phải vì không lý do, mà là đã xảy ra một chuyện.
Lúc ấy, cậu mới vừa lên lớp tám. Lớp có một thầy giáo trẻ mới chuyển đến — dạy Toán. Thầy rất vui tính, dạy học cũng hài hước dễ hiểu, nhiều bạn rất quý thầy.
Nhưng không hiểu sao, Tô Nhung lại không thích người này chút nào. Cậu luôn cảm thấy ánh mắt thầy nhìn mình rất kỳ quặc.
Mặc dù thầy dạy đúng môn cậu yếu, lại rất kiên nhẫn, nhưng mỗi lần muốn hỏi bài, Tô Nhung đều phải lấy hết can đảm mới dám lại gần.
Vì thầy có một thói quen rất lạ.
Thầy thích nắm tay cậu, rồi cùng cậu viết bài trên giấy nháp. Lúc ấy, thầy đứng rất sát, gần như áp hẳn cả người lên lưng cậu. Cảm giác như bị ôm chặt từ phía sau.
Cảm giác đó... thật khó diễn tả — rất đáng sợ, rất buồn nôn.
Cậu sợ.
Nên sau đó rất ít khi dám chủ động tìm thầy.
Nhưng thầy lại luôn gọi riêng cậu lên văn phòng sau giờ tan học. Một lần, hai lần... rồi cậu bắt đầu né tránh.
Và lần cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa, đã kể hết nỗi sợ của mình cho Hứa Cảnh Dịch.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Cậu chỉ nhớ hôm đó mình lại bị gọi vào văn phòng, bên trong chỉ có thầy. Thầy cười rất lạ, im lặng nhìn cậu run rẩy bước vào.
Lại là màn giảng bài quen thuộc sau lưng.
Hơi thở của một người đàn ông trưởng thành kề sát tai, sau lưng lại có một thứ gì đó đè lên. Một cảm giác rùng rợn không thể gọi tên lan từ xương cụt chạy dọc sống lưng khiến da gà nổi khắp người.
Cậu gần như bật khóc vì sợ.
Ngay khoảnh khắc đó — rầm — cánh cửa văn phòng bị đá tung từ bên ngoài.
Cái thân thể đang áp sát cậu bị kéo giật mạnh về sau. Tô Nhung quay đầu, chỉ thấy Hứa Cảnh Dịch mặc áo hoodie lao vào, đè thầy giáo xuống đất, rồi liên tục giáng từng cú đấm thẳng vào mặt ông ta.
Ánh mắt thiếu niên lúc đó đỏ ngầu đầy tàn bạo, máu văng tung tóe khắp nơi. Mắt cậu nhòe đi vì nước, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng chói chang xen lẫn sự tuyệt vọng kinh hoàng.
Mọi chuyện diễn ra không lâu.
Người của trường đến trước tiên, sau đó là một nhóm người mặc đồ đen. Họ vừa nhìn thấy cảnh tượng liền tái mặt, lập tức hợp sức kéo thiếu niên đang phát cuồng ra khỏi hiện trường.
Cuối cùng, cảnh sát cũng đến.
Lúc đó, Tô Nhung đã được đưa vào bệnh viện.
Tại sao cậu lại quên sạch chuyện đó?
Tô Nhung không thể lý giải được.
Hôm đó, cậu chỉ nằm viện một đêm. Khi tỉnh lại... cậu không còn nhớ gì nữa.
Từ lúc ấy, thầy giáo kia biến mất, cả trường cũng không ai nhắc lại chuyện đó, như thể chưa từng xảy ra.
Nhưng rõ ràng là có.
Rõ ràng là từng xảy ra!
Sau chuyện ấy, Hứa Cảnh Dịch rời đi. Biến mất khỏi thế giới của cậu.
Cậu, từ đó, chỉ còn lại một mình.
*
Một bàn tay siết lấy tay cậu mạnh hơn, sức nóng từ lòng bàn tay kéo Tô Nhung về thực tại.
"Tiểu Nhung, em đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Tô Nhung ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện tầm nhìn đã mờ đi từ bao giờ. Một tầng sương nước phủ lên mắt, mũi cay xè, cổ họng nghẹn lại.
"Anh Cảnh Dịch..." – Cậu hỏi, giọng khàn đặc – "Anh... sẽ lại biến mất nữa ạ?"
Âm thanh run run như có như không, tựa như cậu đang cố gắng kìm nén nước mắt. Đôi mắt ươn ướt đỏ hoe ngước lên nhìn anh, yếu đuối đến đáng thương.
Trái tim như bị bóp chặt.
Khoảnh khắc ấy, những hoang mang vì Tô Nhung không chịu nói gì bỗng tan biến. Hứa Cảnh Dịch siết chặt tay, kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Anh sẽ không biến mất."
Giọng anh cũng khản đặc, thô ráp: "Anh sẽ không rời đi nữa. Anh hứa đấy, em yên tâm."
Hương gỗ nhè nhẹ quen thuộc bao trùm lấy Tô Nhung.
Toàn thân cậu được người kia ôm chặt trong lồ ng ngực, hơi lạnh trong người cũng dần dần tan đi...