Mang theo trọng trách trên vai, ánh mắt Lâm Nhất Hòa nghiêm lại, tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ: "Lần này bọn mình chọn đi khu nghỉ dưỡng ven biển ở Bác Cảng, ba ngày hai đêm. Ở đó thời tiết vẫn còn ấm, chưa bắt đầu se lạnh như chỗ mình, tha hồ mà vui chơi."
"Cậu thử nghĩ mà xem, bãi biển, bóng chuyền, hải sản nướng, tuyệt vời biết bao. Bọn mình còn chuẩn bị tổ chức thêm vài hoạt động khác nữa..."
Lâm Nhất Hòa cố gắng liệt kê hết tất cả những điểm thú vị mà cậu nghĩ ra được, nói đến khô cả miệng mới nhận ra Tô Nhung hình như đang định nói gì đó.
"Thế nào? Đi cùng chứ?" Cậu nhìn Tô Nhung đầy mong chờ.
"Vậy thì... đi cùng đi."
Tưởng sẽ lại bị từ chối như mấy lần trước, Lâm Nhất Hòa còn đang định tiếp tục thuyết phục, thì ngay khi vừa mở miệng, cậu ta giật mình nhận ra mình đã nghe đúng.
"Cậu... cậu thật sự đồng ý rồi à?"
"Ừ, tớ đồng ý đi."
Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Lâm Nhất Hòa, Tô Nhung bật cười khẽ. Cậu không ngờ một lớp trưởng luôn chững chạc như vậy mà cũng có lúc phản ứng như thế.
"Tuần này tớ không có việc gì, đi chơi cũng được."
Ngừng lại một chút, cậu vẫn cảm thấy cần giải thích: "Hai lần trước là do trùng lịch thật, nên tớ mới không đi được..."
"Không sao đâu, lần này cậu đồng ý là được rồi!"
Lâm Nhất Hòa vung tay như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm hẳn ra như vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.
"Kế hoạch chuyến đi tớ sẽ gửi lên nhóm lớp trong vài hôm nữa, cậu nhớ vào xem nhé."
"À đúng rồi, cậu đang đi ăn à? Hay là đi cùng bọn tớ luôn?"
"Không, tớ định về ký túc xá luôn." Tô Nhung lắc đầu.
Nghe vậy, Lâm Nhất Hòa cũng không nói thêm gì, chỉ liên tục dặn dò cậu nhất định không được đổi ý rồi mới rời đi với nụ cười rạng rỡ.
Không hiểu sao tâm trạng của Lâm Nhất Hòa lại vui vẻ đến thế, Tô Nhung còn đang thắc mắc thì điện thoại của cậu chợt rung lên báo tin nhắn mới.
Khi thấy tên người gửi, khuôn mặt cậu bỗng đỏ bừng cả lên.
*
"Anh Cảnh... Cảnh Dịch..."
Tô Nhung cẩn thận ngồi vào trong xe của Hứa Cảnh Dịch, chưa kịp để người kia mở lời đã vội vàng nói tiếp: "Xin lỗi, lúc tan học em có chút việc nên tới muộn."
"Không sao đâu, là anh đột ngột nhắn tin cho em trước mà." Hứa Cảnh Dịch dịu dàng đáp, "Với lại cũng không phải đợi lâu, không cần phải xin lỗi."
Tô Nhung nhất thời không biết nên nói gì tiếp, trong lòng bối rối, không dám nhìn anh.
Vừa bước chân vào xe, hình ảnh nụ hôn hôm đó lập tức hiện lên trong đầu cậu.
Không hiểu sao Hứa Cảnh Dịch có thể tỏ ra bình thản đến vậy, như thể chuyện hôm đó chưa từng xảy ra...
Cậu không biết rằng chính lúc ấy, Hứa Cảnh Dịch đã nghiêng đầu nhìn qua, thấy cậu đang loay hoay cúi mặt thắt dây an toàn.
Anh đưa tay sang, nhẹ nhàng giúp cậu gài chốt an toàn.
Tiếng "tách" vang lên khe khẽ, ánh mắt anh thoáng lướt qua gương mặt đang ửng hồng của Tô Nhung.
Ánh mắt hơi sáng lên, anh thân mật xoa nhẹ đầu cậu, giọng nói tự nhiên: "Đói chưa? Anh đã đặt đồ ăn trước rồi, lát nữa ngồi xuống là có thể ăn ngay."
"Cũng... cũng chưa đói lắm..."
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vang lên bên tai, Hứa Cảnh Dịch vừa khởi động xe, vừa trò chuyện: "Vừa rồi em bận gì vậy?"
Khi nhắc đến chuyện này, sắc đỏ trên mặt Tô Nhung dần tan đi, giọng cũng lớn hơn đôi chút.
Cậu suy nghĩ rồi ngắn gọn kể lại chuyện Lâm Nhất Hòa rủ cậu tham gia chuyến dã ngoại cuối tuần.
Nói xong, Tô Nhung lại lộ rõ vẻ bối rối.
Lúc này trong lòng cậu là một mớ cảm xúc đan xen: vừa chờ mong, lại vừa lo lắng.
Bởi vì cậu rất ít khi tiếp xúc với các bạn trong lớp, không biết khi cùng đi chơi sẽ xảy ra chuyện gì. Tính cách hướng nội và chứng sợ giao tiếp xã hội khiến cậu cảm thấy rất áp lực, không biết phải cư xử ra sao với mọi người.
Lúc nãy bị Lâm Nhất Hòa thuyết phục nên đồng ý luôn, nhưng giờ nghĩ lại thì có hơi hối hận rồi.
Ba ngày hai đêm... nghĩa là sẽ phải ngủ lại hai đêm.
Thông thường để tiết kiệm chi phí thì sẽ ở phòng đôi. Đến lúc đó cũng chẳng biết cậu sẽ ở cùng ai.
Bạn bè thân thiết thì có thể chủ động chọn ở cùng nhau, còn cậu — một người gần như không có ai thân trong lớp — liệu có ai muốn ở chung với cậu không?
Nghĩ tới cảnh sẽ phải ở cùng người lạ, Tô Nhung lại càng thêm bất an.
"Biển... ngủ hai đêm..." — Cậu thì thầm.
Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía trước, Hứa Cảnh Dịch siết chặt tay cầm vô lăng, khóe môi vốn đang mỉm cười cũng khẽ thu lại.
"Ừm, phải ngủ lại hai đêm." Tô Nhung không nhận ra sự thay đổi trong thái độ của anh, chỉ thở dài một hơi, đầu óc vẫn xoay quanh chuyến đi lớp: "Em thấy hơi lo, nhiều người chơi cùng nhau... em thật sự..."
Cậu chỉ thiếu nước nói thẳng ra là "em sợ" thôi. Cậu đúng chuẩn một người bị ám ảnh bởi xã giao.
Không biết lúc đó có thể trốn trong phòng không ra ngoài được không...
"Anh cũng thấy hơi lo..."
Hứa Cảnh Dịch nói rất khẽ, vừa hay trùng lúc Tô Nhung đang thở dài nên cậu không nghe rõ: "Anh nói gì cơ?"
"Anh nói là đáng tiếc thật." — Gương mặt Hứa Cảnh Dịch lộ ra vẻ tiếc nuối: "Vốn dĩ tuần này anh định rủ em đi chơi, không ngờ lại trùng đúng lúc này."
"Đi chơi ạ?"
Hứa Cảnh Dịch khẽ gật đầu: "Lâu rồi anh chưa ra ngoài với em. Dạo này trời bắt đầu se lạnh, anh còn định dẫn em đi tắm suối nước nóng nữa cơ."
"Đành đợi dịp khác vậy."
"Suối nước nóng sao..." Tô Nhung nghe xong thì lại càng tiếc đứt ruột. Cậu thà đi suối nước nóng với Hứa Cảnh Dịch còn hơn là đi dã ngoại với lớp. Nhưng vừa rồi cậu đã hứa chắc như đinh đóng cột với Lâm Nhất Hòa là không rút lời, nên giờ không thể nói nuốt lời được.
"Không sao đâu."
"Đi chơi với bạn bè, trò chuyện chút cũng vui mà."
Biết rõ Tô Nhung là người sợ xã giao, nên lời này lại càng khiến cậu cảm thấy áp lực hơn.
Cậu chỉ khẽ "ừm ừm" hai tiếng, môi mím lại, nhìn người bên cạnh đang chăm chú lái xe, Tô Nhung do dự một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: "Anh Cảnh Dịch, hay... hay là anh đi với em nhé?"
"Có được không... anh đi cùng em được không..."
Nỗi sợ xã hội khiến Tô Nhung quên mất nụ hôn đầy bối rối hôm trước, bởi với cậu, phải giao tiếp với nhiều người xa lạ mới là thứ thực sự khiến cậu lúng túng và hoảng loạn nhất.