Tô Nhung kéo tay đối phương xuống, ngẫm nghĩ một lát nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra. Dù vậy, cậu không thể phủ nhận rằng khi có người quen ngồi bên cạnh, tâm trạng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Hai người không nhắc đến chuyện kia nữa, chỉ tán gẫu linh tinh, kể cho nhau nghe những việc gần đây mỗi người đang bận rộn. Bất ngờ là cậu biết được Nhạc Sâm dự định sau khi học xong đại học sẽ đi du học, hiện tại đang ôn thi ngoại ngữ.
"Em nói với ba là giờ chuẩn bị vẫn còn sớm, nhưng ông ấy nhất quyết không tin, còn tự ý đăng ký cho em một lớp học ngoại ngữ nữa chứ."
Nhắc đến chuyện này, Nhạc Sâm có vẻ rất phiền não. Mỗi tuần ba buổi tối đều phải học, lại còn thường xuyên có bài kiểm tra nhỏ.
"Cảm giác cứ như quay lại thời cấp ba vậy. Mà khổ cái hồi cấp ba anh còn chưa từng khổ sở đến thế! Giờ học đại học rồi mà vẫn phải bị quản lý kiểu này, mệt thật."
"Haiz, ba em còn trực tiếp đăng ký cho em kỳ thi tuần sau nữa kìa. Với cái trình độ dở tệ này, không chừng thi được 0 điểm mất. Chi bằng khỏi thi luôn cho rồi!"
Nhìn Nhạc Sâm thở dài với vẻ mặt khoa trương, Tô Nhung bật cười thành tiếng.
Thấy mình bị cười, Nhạc Sâm lập tức trừng mắt với ánh nhìn như cún con, Tô Nhung hơi lúng túng giải thích: "Không phải cười nhạo em đâu, chỉ là thấy em hơi... đáng yêu một chút."
Thật ra, điều cậu muốn nói là: trông giống như một đứa trẻ con hơi bướng bỉnh nhưng lại phải miễn cưỡng nghe lời người lớn.
Những gì Nhạc Sâm nói nghe cũng chẳng giống sinh viên trưởng thành gì cho cam, mà đúng kiểu một cậu thiếu niên còn đang lớn, chưa thật sự chín chắn.
Mà cậu thiếu niên da mặt mỏng ấy — sau khi nghe Tô Nhung gọi mình "đáng yêu" — toàn thân lập tức đỏ ửng, từ cổ lan lên tận tai, đỏ bừng nổi bật rõ rệt.
"Đá... đáng yêu chỗ nào chứ..."
Khẽ lẩm bẩm, Nhạc Sâm ho nhẹ một tiếng rồi ngồi thẳng người, cố tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt không dám nhìn về phía Tô Nhung — sợ rằng chỉ cần liếc qua một cái, tai mình sẽ đỏ bừng thêm nữa.
"Ê này, bạn tên gì vậy?"
"Không phải người trong lớp bọn mình đúng không?"
Người vừa nói là một nữ sinh trong lớp Tô Nhung, tên Lưu Bối Bối, thường xuyên hoạt động sôi nổi trong nhóm lớp, tính cách có vẻ khá cởi mở. Nhưng Tô Nhung từ trước tới giờ chưa từng nói chuyện với cô.
Thấy cô gái đánh phấn mắt màu tím đậm đứng trước mặt, Nhạc Sâm vô thức nhíu mày, nhớ rằng đây là bạn cùng lớp của Tô Nhung, cậu ta đáp giọng thấp:
"Em tên là Nhạc Sâm, không phải người lớp này, đi cùng bạn thôi."
"Ồ ồ, đi cùng bạn hả?"
Lưu Bối Bối nhìn sang bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở Tô Nhung, rồi hỏi tiếp:
"Đi cùng Tô Nhung à?"
"Không, em đi với Trương Trúc Bình."
"Vậy... hay là em ngồi với chị đi? Mình nói chuyện làm quen chút nhé?"
Tô Nhung thật không ngờ Lưu Bối Bối lại mời như vậy, còn đang ngây người chưa kịp phản ứng thì đã nghe Nhạc Sâm dứt khoát từ chối: "Không, em muốn ngồi với học trưởng."
Đúng vậy, Nhạc Sâm vẫn còn rất trẻ. Nói thẳng từ chối một cô gái ngay trước mặt bao người như vậy thật sự là thiếu tinh tế.
Nhìn Lưu Bối Bối mặt hơi sầm xuống rồi lặng lẽ quay lại hàng ghế sau, Tô Nhung khẽ kéo nhẹ tay áo Nhạc Sâm, nhẹ giọng nhắc: "Lúc nãy em không nên nói như vậy."
Ít ra cũng phải uyển chuyển hơn một chút. Trên xe còn có bạn cùng lớp khác, làm người ta mất mặt trước đám đông là không hay.
"Em..."
Nhạc Sâm lúc này mới nhận ra mình đã quá lời. Chẳng qua là nhất thời buột miệng nói ra suy nghĩ thật lòng thôi.
Cậu ta chỉ muốn thể hiện rõ rằng trong mắt cậu ta chỉ có Tô Nhung, không hề muốn thân thiết với ai khác.
"Vậy để em xin lỗi chị ấy."
Tranh thủ lúc xe chưa khởi hành, Nhạc Sâm vội vàng đi đến chỗ Lưu Bối Bối xin lỗi, sau đó quay lại với vẻ mặt hơi khó chịu.
"Gì vậy?" — Tô Nhung hỏi.
"Không có gì đâu."
Thì cũng chỉ là... bị bắt add WeChat thôi. Khá phiền, nhưng đành chịu, ai bảo vừa rồi mình lỡ làm cô ấy mất mặt.
*
Chiếc xe mất hơn ba tiếng đồng hồ để đến nơi — dừng trước cổng một khách sạn nghỉ dưỡng ven biển.
Trong suốt chuyến đi, Tô Nhung chỉ trò chuyện với Nhạc Sâm một lúc ở đoạn đầu, sau đó cả hai vô thức ngủ gật.
Khi chuẩn bị xuống xe, Tô Nhung để ý thấy vẻ mặt Nhạc Sâm có chút kỳ lạ.
Đáng chết, sao lại vô dụng thế chứ!
Hiếm khi được ngồi cạnh Tô Nhung suốt hơn ba tiếng đồng hồ, thế mà lại ngủ mất tiêu!
Nhạc Sâm hối hận vì tối qua quá kích động, thành ra hôm nay ngủ suốt cả đoạn đường. Trong lòng thầm hạ quyết tâm: lúc quay về nhất định phải tranh thủ từng phút.
Theo thứ tự, hành khách ở xe trước xuống trước, xe sau xuống sau. Đến lượt Tô Nhung và Nhạc Sâm bước xuống thì Lâm Nhất Hòa đang phát thẻ phòng.
"Cái này là của cậu, còn cái thẻ kia là của bạn cậu, lát nữa cậu đưa lại cho bạn ấy nhé."
Vừa đưa thẻ phòng cho Tô Nhung, lớp trưởng vừa bảo cậu ký tên vào danh sách: "Sau khi nhận phòng thì có thể về phòng nghỉ ngơi sắp xếp hành lý. Lát nữa mình sẽ gửi lịch hoạt động vào nhóm, ai hứng thú thì tham gia."
"Tối nay bọn mình tổ chức tiệc BBQ ngoài trời, có đốt lửa trại nữa, rất vui đấy."
"Ừm." — Tô Nhung gật đầu, quay sang nhìn Nhạc Sâm thì thấy cậu ta đang bị Trương Trúc Bình kéo đi nói chuyện riêng.
Nghĩ một lát, cậu quyết định về phòng trước.
Trên xe uống khá nhiều nước, Tô Nhung nín nhịn suốt đoạn đường, giờ được "giải thoát" nên thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi trên sofa trong phòng, Tô Nhung nhắn tin báo với Hứa Cảnh Dịch rằng cậu đã đến nơi, đợi anh phản hồi xong mới mở nhóm lớp ra xem thông tin.
Nhóm lớp đã bị spam tin nhắn, giữa một rừng tin nhắn, cuối cùng Tô Nhung cũng tìm thấy bản kế hoạch hoạt động do Lâm Nhất Hòa gửi.
Ban ngày là hoạt động tự do, nhưng lớp cũng có tổ chức vài chương trình như: bóng chuyền bãi biển, kéo co trên cát, đi cano trên biển, chiều tối có thể đi bắt ngao, bắt ốc.
Vì xung quanh là khu du lịch nên mọi người cũng có thể đi bộ khám phá, chụp ảnh check-in các điểm nổi bật.
Tối 7 giờ, cả nhóm sẽ tụ họp dưới gió biển để tổ chức đốt lửa trại.
Hoạt động nào cũng hấp dẫn, nhưng với người hướng nội như Tô Nhung, cậu lại hứng thú với việc đi dạo quanh khu vực hơn.
Nghĩ rồi, cậu quyết định ra ngoài đi một vòng trước, chụp vài tấm ảnh phong cảnh gửi cho Hứa Cảnh Dịch xem, dụ anh tới nhanh hơn một chút.
Dù ban đầu hai người đã nói sẽ cùng xuất phát, nhưng sáng nay cậu nhận được tin nhắn từ anh bảo rằng có sự cố bất ngờ, nên phải đến trễ một chút.