6.
Lại một trận linh lực cuồn cuộn cùng cuồng phong ập tới, một bóng người xuất hiện giữa không trung. Chờ bụi mù tan đi, mới thấy rõ người đến.
Hắn nom trạc tuổi Hoắc Cát, nhưng lại đoan trang và sạch sẽ hơn hẳn. Trên trường bào màu lam được chế tác đặc biệt, thêu dệt những đồ đằng và hoa văn huyền bí, linh lực từng lớp từng lớp lưu chuyển trên sợi tơ, đủ thấy y phục này cũng là một bảo vật phi phàm.
"Trời ơi, đó không phải trưởng lão nội môn Thanh Thiên Tông Từ Thanh Sơn sao?"
"Ngươi nói chính là Từ Thanh Sơn đứng đầu bảng kiếm tu đó ư?"
"Đúng vậy, ta không thể nhận lầm được, trận đại hội ở Trung Tâm Thành, ta đã xem từ đầu đến cuối! Từ Thanh Sơn một người một kiếm, vô địch đó ư? Theo ta thấy, danh xưng kiếm tu đệ nhất thời xưa còn không xứng bằng hắn!"
"Thanh Thiên Tông? Chẳng lẽ là siêu tông môn chỉ đứng sau Tiêu Dao Tông?"
"Sao hắn lại đến đây?"
"Ngươi không biết ư, hắn là cữu cữu (cậu) của Tôn thượng, nay Tôn thượng gặp nạn, hắn đương nhiên phải ra tay tương trợ."
......
Cữu cữu ư?
Ta tỉ mỉ đánh giá Từ Thanh Sơn, đồ đằng (họa tiết) trên bảo kiếm cài ở hông hắn, dường như có chút quen thuộc.
"Hoắc Thiên Cơ, đã lâu không gặp."
Từ Thanh Sơn khẽ nhón chân, từ từ hạ xuống, ngay trước mặt hắn là Hoắc Cát, hai người cứ thế thẳng thắn đối đầu.
Bàn tay Hoắc Cát đang nắm chuôi kiếm khẽ cứng lại, chậm rãi nhìn về phía người tới.
"Sư đệ?"
Từ Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng: "Sư đệ? Kể từ khi ngươi lâm trận bỏ trốn khiến vạn ngàn phàm nhân gặp nạn, Thanh Sơn Tông đã không còn người như ngươi!"
"Xin lỗi, ta cũng không ngờ hắn lại đi làm hại người vô tội, nhưng khi đó tình báo có sai sót, ma đầu đang ở đỉnh phong, ta căn bản không phải đối thủ của hắn."
"Hoắc Thiên Cơ, dù thế nào ngươi hại ch/ết nhiều người là sự thật! Ngươi nay thành một tên qu/è mà còn có mặt mũi trở về, thậm chí che chở cho hai ma nữ, ta giờ đây nghi ngờ thuở trước có phải ngươi đã cấu kết với ma đầu rồi không!"
Lời đối thoại của hai người lọt vào tai, ta và các đệ tử dưới đài cùng đứng sững tại chỗ.
Hoắc Thiên Cơ, đó là thiên hạ đệ nhất kiếm tu ẩn mình chốn giang hồ thuở trước, tám tuổi chấp kiếm, mười tám tuổi đã vấn đỉnh kiếm đạo.
Thiếu niên đang hăng hái, tung hoành giang hồ trừ ác dương thiện, giành được sự ca ngợi của thiên hạ. Khi ấy giang hồ lưu truyền một câu nói, nơi nào có bất công bất nghĩa, nơi đó có Hoắc Thiên Cơ.
Lúc danh tiếng đang lên cao, hắn thậm chí còn được mệnh danh là tu sĩ duy nhất từ trước đến nay có khả năng đối đầu với Ma Tôn.
Hắn từng là hy vọng của toàn thiên hạ, nhưng gánh vác kỳ vọng nặng nề ấy, hắn lại lâm trận bỏ trốn trong trận chiến ché/m gi/ết ma đầu.
Kể từ đó, người ta đ/ập n/át tượng của hắn, vấy bẩn danh tiếng của hắn, tự tay phá hủy tòa tháp cao xây dựng cho hắn, rồi dùng những viên gạch vỡ vụn từng viên từng viên ném về phía hắn.
Cái danh "Thiên hạ đệ nhất", trở thành thanh kiếm sắc bén nhất đâ/m vào hắn.
Hoắc Cát, đúng hơn là Hoắc Thiên Cơ cười khổ một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên kiên định hơn.
"Bất luận ngươi nhìn ta thế nào, hôm nay ta cố tình phải đưa họ đi."
Hắn giơ kiếm lên, nâng tay ban cho chúng ta một trận pháp phòng ngự.
"Hừ, cố chấp không chịu hiểu!"
Từ Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, hai người hóa thành hai luồng sáng quấn quýt vào nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiếm khí tung hoành, phong vân biến động.
Giữa ban ngày đột nhiên lóe lên một trận sét, bầu trời theo đó mà tối sầm lại.
Những tia sét lướt qua dường như có cảm ứng, quấn quanh hai người, nhất thời, hai bọn họ cứ ngươi tới ta lui bất phân thắng bại.
"Không hổ là hai đời kiếm tu đệ nhất, vậy mà đều đạt đến cảnh giới Thiên nhân hợp nhất!"
"Hoắc Thiên Cơ qu/è một chân mà còn có thể ngang tài ngang sức với Từ Thanh Sơn, thật lợi hại."
"Lợi hại cái q/uỷ gì! Hắn năm xưa lâm trận bỏ trốn, hại bao nhiêu người, hắn không xứng làm cái thiên hạ đệ nhất này!"
"Trước đây đúng là nhìn lầm hắn, mười năm nay hắn sống tiêu d.a.o tự tại, ma đầu không biết t/àn s/át bao nhiêu người!"
"Đúng đó đúng đó! Từ kiếm tôn cố lên, gi/ết ch/ết kẻ bội bạc này đi!"
"Uổng cho mọi người tin tưởng hắn đến vậy, cho rằng hắn có thể gi/ết ma đầu, kết quả cũng chỉ là một kẻ sợ ch/ết."
......
editor: bemeobosua
Ta dụi dụi đôi mắt bị gió cát làm mờ, không động đậy nhìn chằm chằm hai người đang giao chiến trên bầu trời.
Từ Thanh Sơn từng nhát kiếm đều nhắm thẳng vào yếu huyệt của Hoắc Thiên Cơ, ra tay độc ác dứt khoát như thể đối diện hắn là kẻ thù có huyết hải thâm thù.
Mà Hoắc Thiên Cơ, rõ ràng mũi kiếm sắp đâ/m vào huyết nhục của Từ Thanh Sơn, lại chuyển thành chuôi kiếm, không để lại trên người hắn một vế/t thươ/ng nào.
Ta không biết vì sao Hoắc Cát lại trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm tu Hoắc Thiên Cơ, cũng không biết rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ta có thể thấy, những năm tháng dưới núi, Hoắc Thiên Cơ thực sự đã suy sụp.
Cũng phải, từng là thiên hạ đệ nhất danh tiếng lẫy lừng, không chỉ qu/è một chân, lại còn mang trên lưng tội danh phụ lòng thiên hạ.
Hắn không còn là thiếu niên hiệp khách hào sảng năm xưa, mà trở thành một tên ă/n m/ày bị người người ghét bỏ.
Và chỉ trong một tấc đất của quán cơm, hắn mới có thể tìm thấy một chút an ủi, ở đó, hắn chỉ làm chính mình.
Không biết đã qua bao lâu, màn sương mù do gió cát xoáy lên đột nhiên tan biến, trên bầu trời, mũi kiếm của Hoắc Thiên Cơ chĩa thẳng vào n.g.ự.c Từ Thanh Sơn, chỉ cần nhích thêm vài tấc, thanh thần binh lợi khí sắc bén như bùn này có thể triệt để ch/ém g/iết Từ Thanh Sơn.
Kiếm trong tay hắn không biết từ lúc nào đã bị Hoắc Thiên Cơ đo/ạt mất, huyệt vị cũng bị phong bế không thể nhúc nhích nửa phần, giờ phút này đang nghiến răng nghiến lợi đầy vẻ không cam tâm.
Có thể thấy, trận đấu này, rốt cuộc là Hoắc Thiên Cơ đã chiếm thượng phong.
"Xin lỗi sư đệ, ta không muốn ra tay với ngươi, nhưng nàng là người rất quan trọng đối với ta, ta phải đưa nàng đi."
Hoắc Thiên Cơ vừa nói, vừa từ từ hạ xuống, giải xiềng xích trên người ta và Tô Mạn.
Ta vội vàng đỡ Tô Mạn đang hôn mê bất tỉnh, nhìn gần hơn, những v/ết thư/ơng kia càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Hoắc Thiên Cơ vươn tay giải trừ pháp thuật Kỳ Cảnh đã giáng xuống ta:
"Tiểu Thất, ngươi mau đưa nàng rời đi trước, ở đây có ta chặn lại."
Ta ngẩng đầu nhìn thấy đám người đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi với chúng ta, với thực lực hiện tại của chúng ta, ở lại có lẽ chỉ là kéo chân.
"Hoắc Cát, sống sót trở về."
Ta nuốt lệ nhìn hắn lần cuối, rồi cõng Tô Mạn chạy xuống núi.