7.
Ta trông thấy biển hiệu quen thuộc, liền lớn tiếng kêu lên: "Hái tỷ!"
Lữ Hái đang bận rộn trong bếp chạy ra, thấy ta thì vẻ vui mừng đoàn tụ bỗng hóa kinh ngạc. Nàng vội vàng đỡ Tô Mạn từ tay ta, dìu chúng ta vào nhà.
"A Thất, đây là sao? Sao muội lại bị thương nặng thế này? Cô nương này là ai? Hoắc Cát không phải đi đón muội rồi sao, sao hắn vẫn chưa về?"
Nỗi lo lắng trong mắt Lữ Hái dường như sắp tràn ra ngoài, nhất thời luống cuống hỏi dồn.
"Hái tỷ, tỷ mau đun ít nước nóng, lát nữa ta sẽ từ từ giải thích."
"Được được được."
Dùng pháp thuật xử lý v/ết th/ương ngoài da cho Tô Mạn xong, khi dùng linh lực kiểm tra nội thương, ta mới phát hiện kinh mạch trong cơ thể nàng đã đứt hết, linh lực không thể lưu thông, ứ đọng khắp người, khiến nàng hôn mê bất tỉnh. Ta bảo Lữ Hái đỡ nàng ngồi dậy, dẫn dắt linh lực trong cơ thể nàng thoát ra ngoài. Sắc mặt nàng hồng hào hơn một chút, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Và đôi chân bị gãy, dù đã được ta dùng pháp thuật nối lại, nhưng nếu nàng vẫn hôn mê, hai chân này cũng sẽ hoại tử trở lại. Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng:
"Tiểu thư, ta sẽ tìm cách để người tỉnh lại, cũng sẽ tu bổ kinh mạch cho người, người đợi ta thêm chút nữa được không?"
Đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt của Tô Mạn, không gì không khắc vào lòng ta.
Ta đem mọi chuyện kể hết cho Lữ Hái, nhưng không ngờ nàng không hề ngạc nhiên, chỉ cau mày.
"Những kẻ tiên môn này, đạo mạo khả ố, thật đáng ghét!"
Trên người nàng dường như toát ra một khí chất khó tả.
"Tiểu Thất, chúng ta vĩnh viễn đứng về phía muội."
"Hái tỷ, Hoắc Cát đến giờ vẫn chưa về, hắn nhất định gặp chuyện rồi. Tỷ mau dẫn Mặc Ngọc và Tô Mạn, mang theo của cải đến nơi an toàn đi, ta phải đi tìm Hoắc Cát."
Lữ Hái khẽ ho khan hai tiếng: "A Thất, ta cũng có một chuyện muốn nói với muội."
"Muội hẳn biết, hai giới nhân ma trăm năm trước vẫn luôn giữ quan hệ hòa bình, phải không? Trăm năm trước, sau khi Huyền Thương, em trai của Ma Tôn Huyền Minh, kế vị thì hai giới mới bùng nổ đại chiến?"
editor: bemeobosua
"Đúng vậy, nghe nói Huyền Minh trước khi bệnh mất đã truyền ngôi cho Huyền Thương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hoàn toàn không phải vậy!"
Lữ Hái vốn dịu dàng, trong mắt lại bùng lên lửa giận.
"Huyền Thương là kẻ xấu xa, hắn đã hạ độc gi/ết chế/t huynh trưởng ruột của mình, sửa đổi di ngôn, còn tru/y s/át phu nhân của Huyền Minh. Uổng cho A Minh tin tưởng hắn đến vậy!"
Ta sắp xếp lại mớ thông tin hỗn tạp vừa nhận được, cuối cùng không thể tin nổi nhìn Lữ Hái:
"Chẳng lẽ tỷ là phu nhân của Huyền Minh? Mặc Ngọc là con trai của Huyền Minh?"
Lữ Hái gật đầu, như nhớ ra điều gì, bất lực và buồn bã cụp mắt xuống.
"Người đó, ngốc lắm!"
Trời ơi! Ta vốn tưởng chỉ có mình ta che giấu thân phận, không ngờ từng người trong số họ, thân phận nói ra đều khiến người ta giật mình! Nào là thiên hạ đệ nhất kiếm tu, nào là phu nhân ma tôn.
"Kẻ kế vị Ma Tôn có thể có được chí thánh chi vật của ma giới – Ma Chủng, có Ma Chủng thì thực lực ma tu sẽ tăng lên gấp trăm ngàn lần. Năm xưa, Huyền Thương moi Ma Chủng từ bụng huynh trưởng ruột của mình, sau khi nuốt vào thì thực lực tăng vọt, dã tâm bừng bừng khiến hắn không cam lòng chỉ sở hữu lãnh địa hiện tại, liền phát động ch/iến tr/anh với nhân giới yếu nhất."
"Khi ấy ta m/ang th/ai Mặc Ngọc, chỉ có thể trốn đông trốn tây, đưa đứa con duy nhất của Huyền Minh an toàn đến thế gian này. Huyền Thương không biết rằng, khi ta mới ma/ng th/ai, Huyền Minh đã trao một nửa Ma Chủng cho ta. Sau này ta khó sinh, liền nuốt Ma Chủng, bình an sinh ra Mặc Ngọc. Nửa Ma Chủng đó bây giờ ở trong cơ thể Mặc Ngọc. Mặc Ngọc kế thừa thiên phú hơn người của phụ thân, thực lực hiện tại, e rằng không kém cạnh Huyền Thương."
Ta lắc đầu: "Nhưng nếu Mặc Ngọc ra tay, mọi chuyện sẽ càng không thể rửa sạch."
Vừa nói xong, ta mới nhận ra lời mình có sự hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Ta không có ý đó."
Lữ Hái vươn tay ôm lấy ta: "Ta biết những lo ngại của muội, nhưng nếu ta nói với muội, Huyền Thương và Thanh Thiên Tông vẫn luôn có q/uan h/ệ ngầm thì sao?"
"Ý gì?"
"Hoắc Thiên Cơ năm xưa danh tiếng lẫy lừng khắp bốn bể, thậm chí còn làm bị thương Huyền Thương kiêu căng tự mãn. Huyền Thương là kẻ mắt không dung một hạt cát, hắn liền hợp tác với Thanh Thiên Tông, dùng Hoắc Thiên Cơ làm một cuộc giao dịch. Thanh Thiên Tông giúp hắn lấy mạng Hoắc Thiên Cơ, hắn giúp Thanh Thiên Tông giành được địa vị tông môn đứng đầu. Hoắc Thiên Cơ thoát ch/ết, Huyền Thương tức giận liền trút hận lên phàm nhân, Thanh Thiên Tông ngồi nhìn không can thiệp, còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hoắc Thiên Cơ. Cho nên, chưa từng có chuyện Hoắc Thiên Cơ có lỗi với ai cả, mà là những kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy trong thiên hạ, và Thanh Thiên Tông giả dối tột cùng đã có lỗi với hắn!"
"Ta không biết Hoắc Cát chính là Hoắc Thiên Cơ, nếu không ta đã sớm nói với hắn rồi. Aizz, hắn chắc hẳn rất tự trách."
"Sao lại như vậy được?"
Ta có chút khó tin, vậy những năm tháng qua ám ảnh trong tâm trí Hoắc Thiên Cơ, ngày đêm giày vò hắn, chẳng phải đã trở thành một trò cười sao?
Hắn chưa từng làm sai điều gì, nhưng vì sự phản bội của tông môn mà ngày ngày dằn vặt lương tâm, thậm chí vì thế mà mất đi một chân, không còn là thiếu niên anh tài một kiếm đoạn sơn hà vô song nữa.
Từ tuổi thanh xuân bị bỏ lỡ đến khi đầu bạc, những năm tháng hắn đ/ánh mất làm sao có thể đền bù.
"Hái tỷ, chúng ta cùng đi cứu hắn!"