Ta Ở Tu Tiên Giới Mở Quán Cơm Ba Đồng

Chương 9



9.



 

Lại là một cuộc xét xử giả dối khác, khi ta và Lữ Hái đưa Mặc Ngọc đến hiện trường, đại hội vừa mới bắt đầu.

Ta bay vút lên đài ngắt lời họ, ném Lưu ảnh thạch lên không trung, hình ảnh cuộc đối thoại giữa Vô Cực Chân Nhân và Huyền Thương hiện rõ mồn một trên đó.

"Các ngươi hãy xem cho rõ, vị chưởng môn đạo cốt tiên phong trong lòng các ngươi rốt cuộc là hạng người gì!"

"Lớn mật!"

Vô Cực Chân Nhân trợn mắt nhìn ta, bay vút tới tấn công. Ta đ/ập n/át chiếc vòng ngọc Mặc Ngọc đưa ta, linh lực cuồn cuộn tràn vào cơ thể, nhất thời Vô Cực Chân Nhân không thể bắt được ta.

"Các ngươi còn muốn ở lại cái tông môn đã th/ối ná/t đến tận gốc rễ này sao? Mục đích ban đầu khi các ngươi bước vào con đường tu tiên là để tà/n h/ại đồng bào của mình ư?"

Ta khản cả giọng hét lên, muốn đ/ánh thức lương tri của họ.

"Tiểu Thất tỷ tỷ, bọn họ đều trúng Khôi lỗi thuật."

 

Mặc Ngọc truyền âm đến, ta mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Kẻ ích kỷ như Vô Cực Chân Nhân, sẽ làm mọi việc kín kẽ không chừa kẽ hở.

"Nếu ngươi đã biết bí mật, vậy thì hãy cùng bí mật này, ch/ết tại Thanh Thiên Tông đi!"

Vô Cực Chân Nhân cười lạnh, rút kiếm ở hông ra.

"Tiểu Thất tỷ tỷ, cẩn thận!"

Mặc Ngọc bay tới, đỡ thay ta một đòn.

Lúc này nó đã mở mắt, nhưng đôi mắt đó không giống người thường, mà là một khoảng hỗn độn sâu không thấy đáy.

Vô Cực Chân Nhân bị đẩy lùi vài mét, hắn nheo mắt đánh giá Mặc Ngọc.

"Huyền Thương, đây là người nhà ngươi đúng không?"

"Ha ha ha ha ha ha—"

 

Từ trên trời vọng xuống một tràng cười lớn, Huyền Thương bay vút tới.

"Thì ra một nửa Ma chủng còn lại, ở chỗ ngươi."

Hắn l.i.ế.m môi, ánh mắt tham lam nhìn Mặc Ngọc: "Giế/t ngươi, ta sẽ trở nên mạnh hơn nữa!"

Lữ Hái thực lực thấp, để tránh nàng bị thương, chúng ta bảo nàng tạm thời ẩn nấp.

"Chính ngươi, đã hại ch/ết cha ta!"

Trên người Mặc Ngọc bùng phát d/ao động ma khí dữ dội, ngay cả bầu trời cũng theo đó mà tối sầm lại.

"Hừ, lão tử ngươi ta còn gi/ết được, tiểu oa nhi như ngươi ta càng gi/ết được."

 

Thấy Mặc Ngọc bị Huyền Thương quấn lấy, Vô Cực Chân Nhân cười nhạo ta.

"Giờ ai có thể giúp ngươi? Chịu ch/ết đi!"

Từ chân trời xa xăm vọng lại một tiếng đàn, tiếng đàn này dường như vượt không gian thời gian mà đến, xa xăm mà trống rỗng, bước chân Vô Cực Chân Nhân bỗng khựng lại.

"Tiểu Thất, chúng ta đến muộn rồi."

Hai luồng sáng hóa thành hình người chắn trước mặt ta, áo quần bay phấp phới.

Nam nhân thổi sáo, nữ nhân gảy đàn, đúng là một đôi thần tiên quyến lữ.

Thấy ta vẻ mặt đầy nghi hoặc, họ nhìn nhau cười rồi biến thành hai lão nhân.

"Giang nãi nãi, Hồ gia gia!"

 

Được rồi, hai người này nhìn qua cũng không phải người bình thường.

Vô Cực Chân Nhân nghiến răng: "Mặc kệ hôm nay các ngươi đến bao nhiêu người, đến bao nhiêu cũng phải c/hết ở đây!"

Hắn lấy ra chiếc chuông nhỏ, khẽ lay động, các đệ tử tông môn bị hạ Khôi lỗi thuật liền xông về phía chúng ta.

Giang nãi nãi cười lạnh một tiếng: "Ai nói chỉ có chúng ta đến?"

Mây m/ù tan đi, vô số tu sĩ điều khiển các pháp khí khác nhau bay tới, phía sau họ là một vùng ánh sáng rực rỡ màu vàng.

"Đệ tử Tiêu Dao Tông nghe lệnh, vì nhân giới ta, trừ ác!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tuân lệnh!"

......

 

"Tiêu Dao Tông? Sao có thể?"

Vô Cực Chân Nhân trợn tròn mắt, hắn kéo Từ Thanh Sơn định bỏ chạy.

Từ Thanh Sơn lại không cam lòng nhìn Hoắc Thiên Cơ đang thất thần trên đài: "Sư tôn..."

Vô Cực Chân Nhân tát hắn một cái: "Ngươi còn muốn sống không?"

Hai người đang định rời đi, lại bị Giang nãi nãi và Hồ gia gia chặn đường. Hồ gia gia cong môi cười: 

"Định đi đâu vậy?"

Cuộc chiến nhanh chóng phân định thắng bại, các đệ tử Tiêu Dao Tông ra tay giữ lại cho các đệ tử Thanh Thiên Tông bị thao túng, chỉ đánh ngất họ.

 

Nhưng Huyền Thương, Vô Cực Chân Nhân, Từ Thanh Sơn thì không may mắn như vậy, mấy người đều mình đầy thương tích.

Ngay khi Hồ gia gia định giáng đòn cuối cùng lên Vô Cực Chân Nhân, hắn ta bỗng kêu lên một tiếng:

"Đá ơi!"

Hoắc Thiên Cơ bỗng nhiên tỉnh táo lại, không còn là trạng thái hồn vía lên mây nữa.

"Đá ơi, ngươi cầu xin bọn họ, tha cho ông nội một mạng, ông nội biết lỗi rồi, ông nội sẽ không bao giờ nữa!"

Biết cái ch/ết sắp đến, hắn vứt bỏ tất cả tôn nghiêm của một chưởng môn.

 

Hoắc Thiên Cơ bỗng nhớ lại, khi còn nhỏ luyện kiếm, hắn không cẩn thận dùng kiếm khí làm mình thành đầu trọc, buồn bã không thôi.

Khi ấy Vô Cực Chân Nhân đã là trưởng lão tông môn, nhưng vẫn để an ủi hắn, tự mình cũng cạo trọc đầu.

Một già một trẻ ngồi trên đỉnh Bạch Vân Phong, Vô Cực Chân Nhân ôm hắn chậm rãi nói: 

"Đừng khóc, đừng khóc, ngươi là tiểu đầu trọc, ta là lão đầu trọc..."

Khi đó Vô Cực Chân Nhân ở Thanh Thiên Tông không mấy nổi tiếng, Bạch Vân Phong chỉ có một mình hắn đệ tử.

 

Mùa đông ở Bạch Vân Phong rất lạnh, hai người không thể luyện kiếm, Vô Cực Chân Nhân liền kể chuyện cho hắn nghe.

Kể về hiệp khách giang hồ, kể về hành hiệp trượng nghĩa, kể về sự tự do là quý giá nhất, kể về danh lợi đều là phù vân...

Cả hai đều không cha không mẹ, Bạch Vân Phong cũng trở thành nhà của họ.

À đúng rồi, Đá!

 

Vì sao hắn lại gọi là Đá, lần đầu gặp, Hoắc Thiên Cơ bé tí, từ lồng của bọn buôn nô lệ vươn tay kéo vạt áo Vô Cực Chân Nhân.

Khi đó Vô Cực Chân Nhân nghèo rớt mồng tơi, bán đi di vật của cha mẹ – một khối ngọc bội, mua về Hoắc Thiên Cơ.

Hoắc Thiên Cơ để không quên ân tình của Vô Cực Chân Nhân đối với mình, tự đặt tên là Ngọc Thạch. Vô Cực Chân Nhân nghe xong, cởi giày đuổi theo đòi đ/ánh hắn.

"Ngọc gì mà ngọc, đó là một cục đá thôi, có gì quý hơn con người đâu!"

Cuối cùng Hoắc Thiên Cơ sợ đến khóc ré lên, Vô Cực Chân Nhân ôm hắn đau đầu.

"Vậy thì ta gọi là Đá!"

 

Hoắc Thiên Cơ nức nở, còn nấc cụt.

"Được rồi! Tiểu tổ tông, ngươi đừng khóc nữa!"

......

Là khi nào mọi thứ thay đổi? Dường như là sau khi Vô Cực Chân Nhân ngồi lên vị trí chưởng môn, ông ta không cần mình nữa.

Hay nói cách khác, ông ta không cần một kẻ không vâng lời như mình nữa.

......

Ý thức quay trở lại, Hoắc Thiên Cơ nhìn Vô Cực Chân Nhân đang phủ phục dưới đất như một con chó, hắn không oán hận ông ta đã đối xử với mình như thế nào, nhưng ông ta đã hại quá nhiều người, mình có quyền gì thay họ tha thứ.

 

Hắn khó khăn nhích từng bước, dùng bóng lưng đưa ra một câu trả lời cho mọi người.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ phía sau, hắn nghĩ, những ngày tốt đẹp đó, sẽ không trở lại nữa.