Ta Từng Là Bình Phong, Nay Là Kiếp Nạn Của Các Ngươi

Chương 51



Khi Lại Nghệ mở mắt lần nữa, hắn thấy mình đang nằm trong một căn phòng tiện nghi, có giường nệm êm ái, chăn ấm áp, trên bàn còn có một lò sưởi nhỏ đang cháy bập bùng.

Ngoại trừ hai cùm xích sắt to bằng cổ tay đang quấn chặt lấy hai chân hắn, thì điều kiện giam giữ nơi đây có thể nói là cực kỳ tốt, vượt xa căn nhà tranh sập sệ hay lán trại tạm bợ của bọn họ ngoài kia.

Vết thương trên người hắn đã được băng bó cẩn thận. Cánh cửa mở ra, mùi t.h.u.ố.c thảo mộc thơm thoang thoảng khắp căn phòng.

“Ngươi nên uống t.h.u.ố.c này.”

Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Thấy Khương Yên bước vào, tay nàng bưng theo một chiếc tráp gỗ nhỏ, Lại Nghệ không khỏi sinh lòng tò mò.

“Ngươi… cũng là một y sư ư?”

“Có thể nói là thế. Ta từng học qua y dược, chỉ là chưa từng hành nghề.”

Lại Nghệ cười gằn một tiếng, giọng điệu đầy vẻ chế giễu.

“Với thủ đoạn hiểm độc đến mức này, ngươi không xứng đáng làm một y sư. Dược của ngươi, ta khinh thường không uống.”

Khương Yên chẳng hề tức giận, ngược lại, nàng ung dung ngồi xuống ghế, thong thả đáp lời.

“Ngươi biết bảo hộ người thân của ngươi, ta cũng biết bảo vệ gia đình ta. Chung quy mọi hành động của chúng ta đều xuất phát từ điểm tương đồng. Ngươi có thể ra tay tàn sát bách tính của Đại Cơ ta, cớ gì lại chỉ trích ta hãm hại tộc nhân của ngươi? Chẳng phải vô lý đến mức buồn cười sao?”

“Trước khi luận đến thân phận y sư cứu người, ta, Khương Yên này trước hết là con dân của Đại Cơ. Khi lãnh thổ bị xâm lăng, dù là ai cũng sẽ đứng lên chống trả. Vậy nên, g.i.ế.c người thì đã làm sao? Tất cả đều là kẻ thù của dân tộc, ta không thẹn với lương tâm, càng không hổ thẹn với Thiên gia. Ngươi lấy tư cách gì mà dám rủa mắng ta?”

Lại Nghệ im bặt, thực sự không tài nào tìm ra lời lẽ để phản bác.

Bởi lẽ, lý lẽ của đối phương không hề sai lệch.

Bọn họ vốn dĩ đang mưu đồ tiến vào chiếm đoạt thành trì của người khác.

Rơi vào bẫy rập, trách được ai đây? Dù gì, chính bọn ta đã là kẻ đi xâm lược trước.

“Ngươi đã nói, chúng ta đều vì người thân của mình. Vậy thì ta cũng không có lỗi! Để cha mẹ, tẩu t.ử và Tiểu Đào Hồng mỗi ngày đều có cơm canh nóng sốt, thịt cá dư dả, mỗi khi mùa đông tới sẽ có áo bông ấm áp, lúc đau ốm có t.h.u.ố.c thang đầy đủ, ta thề không ngại c.h.é.m g.i.ế.c mỗi ngày. Phàm trên đời này, mạnh được yếu thua, nếu ta không g.i.ế.c ngươi thì ắt kẻ phải c.h.ế.t chính là ta!”

Khương Yên thổi nhẹ vào tách trà đang bốc khói nghi ngút, sau đó nhấp từng ngụm nhỏ, nàng vẫn giữ thái độ điềm nhiên, mặc cho Lại Nghệ có thét gào cỡ nào.

“Năm nay tiết trời rét buốt khắc nghiệt, mùa màng thất bát, không chỉ riêng vùng biên ải phía bắc này, mà các nơi khác cũng chịu ảnh hưởng không hề nhỏ. Ngươi có hay chăng, năm ngoái ở vùng Vọng Giang từng xuất hiện mưa đá và lũ lụt, ngay sau đó dịch bệnh cũng ồ ạt kéo đến, nhân mạng c.h.ế.t như rạ, nằm la liệt ngoài đường, lương thực không còn, nhà cửa bị cuốn trôi đi cả. Tình cảnh bi t.h.ả.m như vậy, ngươi đã từng chứng kiến chưa?”

“Vùng đất trù phú màu mỡ được xưng tụng này, mà cũng gặp phải thiên tai dịch bệnh ư?” Lại Nghệ tỏ vẻ kinh ngạc.

“Nơi nào trên đời này mà không có tai ương? Tùy theo địa hình mà mỗi nơi lại có nỗi khổ riêng. Điều này có thể coi là thử thách mà lão Thiên gia dành cho con người vậy.”

Nói đến đây, Khương Yên ngừng lời, nàng chậm rãi đặt những lọ t.h.u.ố.c chứa trong tráp lên mặt bàn.

“Nhưng bách tính Đại Cơ chúng ta khác bọn ngươi. Chúng ta đoàn kết tìm cách vượt qua. Thiên tai khó nhọc thì dùng sức người, dịch bệnh hoành hành thì có t.h.u.ố.c men cứu chữa. Chúng ta không vì khó khăn mà rời bỏ mảnh đất chôn nhau cắt rốn, bỏ mặc quê hương để đi xâm lược xứ người. Nếu ai cũng mang tư tưởng độc chiếm như ngươi, thì làm gì còn quốc gia, làm gì còn hương thổ?”

Lại Nghệ chùng người xuống, bàn tay thô ráp siết chặt, giọng nói khô khốc khẽ vang lên.

“Ngươi nói thì nghe hay lắm, nhưng nếu tộc ta biết cách chữa bệnh, biết cách làm nông, thì cũng sẽ không phải tính đến hạ sách này.”

“Sao lại không chứ? Ngươi đã quên ta chính là y sư sao?” Khương Yên bật cười thành tiếng, trong trẻo như tiếng chuông ngân.

Lại Nghệ sầm mặt xuống, hừ lạnh một tiếng, có chút vẻ hờn dỗi.

Ngay sau đó, như chợt nghĩ ra điều gì, hắn ta liền nhích người đến mép giường, lí nhí hỏi: “Ý của ngươi là... ngươi sẽ giúp tộc ta chữa bệnh?”

“Ta tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn kẻ gặp nguy khó. Đặc biệt là Đào nương và Tiểu Đào Hồng, bọn họ đều là dân lành vô tội, sao ta có thể đành lòng nhìn họ rơi vào cảnh lầm than, diệt vong chứ? Nhưng ta đã nói, việc gì ta làm cũng phải đặt sự an nguy của con dân Đại Cơ lên hàng đầu. Nếu ta có cách cứu trợ những người trong tộc của ngươi, thì ngươi cũng phải trao cho ta một lời hứa chắc chắn.”

Lại Nghệ mím môi trầm tư hồi lâu, đoạn mới gật đầu.

Khương Yên đứng dậy, chỉ vào chén thuốc: “Hãy uống đi. Ta sẽ gọi người vào để bàn bạc với ngươi.”

Bên ngoài, Hà bổ đầu đã sớm dẫn Bành phủ doãn đến.

Nhìn thấy đôi mắt phượng cong cong tươi cười của Khương Yên, cả hai vị quan đều ngầm hiểu mọi việc đã ổn thỏa.

Sau một đêm an giấc tại phủ Dung viên ngoại, sáng sớm, Hà Triết đã gõ cửa phòng của Khương Yên để bẩm báo tình hình.

Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.

Quả nhiên, người Bắc Hoang ban đầu không hề có ý định xâm phạm thành Liễu Khê. Họ chỉ định cử những tráng đinh khỏe mạnh đi thu mua lương thực, dự trữ để vượt qua mùa đông khắc nghiệt này.

Thế nhưng, hai tháng trước, một nhóm người Đại Cơ đã tìm đến vu sư tộc của Lại Nghệ và vài bộ tộc nhỏ lân cận.

Bọn họ hứa hẹn nếu người Bắc Hoang chịu hợp lực trợ giúp công cuộc chiếm thành, họ không những cắt đất phong thưởng, mà còn hỗ trợ lương thực, thực phẩm, truyền thụ các phương pháp chăn nuôi và trồng trọt tiên tiến.

Vốn dĩ, vùng đất phương Bắc ngoài cái lạnh thấu xương ra thì còn vô cùng cằn cỗi.

Bình nguyên rộng lớn chỉ có thể dùng để chăn thả, tuyệt nhiên không thể canh tác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu muốn có một cuộc sống ấm no, thịnh vượng hơn, quả thật chỉ còn cách chiếm lấy thổ địa của Đại Cơ mà thôi.

Với sự nhúng tay thuyết phục của Vu sư, Lại Nghệ cùng những chiến binh của các bộ tộc khác cuối cùng cũng xiêu lòng, đồng ý hợp tác.

“Người Đại Cơ? Huynh có dò hỏi được danh tính kẻ chủ mưu kia không?” Khương Yên nhíu mày suy tư.

“Nghe nói là người họ Vương, đích trưởng t.ử của một vị Ngự Sử ở kinh thành.” Hà Triết không am tường lắm về các thế gia đại tộc, hơn nữa, sự việc cung biến vừa qua cũng được che giấu kỹ lưỡng, không hề tiết lộ ra ngoài.

Nhưng Khương Yên lại rõ như lòng bàn tay. Kẻ này chắc chắn là Vương Thụy, nhi t.ử duy nhất còn sót lại của Vương Thiệu, vì đang nhậm chức ở ngoài kinh nên mới có cơ hội đào tẩu trước khi án tru di cửu tộc hạ xuống.

Khương Yên mím môi, đảo mắt nhìn quanh một lượt, đoạn hạ giọng thì thầm: “Không hay là Bành phủ doãn và Hà bổ đầu đã có phương sách đối phó với kẻ chủ mưu này chưa?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Hiện tại chưa thể dò rõ quân lực của địch, chi bằng chúng ta chỉ có thể chờ đợi viện binh từ Lương Châu.” Hà Triết lắc đầu thở dài.

“Tiểu nữ có một diệu kế, xin thỉnh Hà bổ đầu chuyển lời lại với Bành phủ doãn xem xét.”

Đôi mắt Hà Triết ánh lên vẻ tin tưởng, lại phảng phất chút nuông chiều trìu mến: “Khương cô nương cứ việc trình bày.”

“Trước tiên, hãy dặn Lại Nghệ chớ 'đánh rắn động cỏ'. E rằng bên phía Vương Thụy vẫn còn dư đảng phiến loạn do phụ thân hắn để lại. Tạm thời, cứ bảo Lại Nghệ giữ thái độ hành xử bình thường. Về phần người nhà hắn, tiểu nữ sẽ dốc hết tâm lực cứu chữa, bảo hắn không cần bận lòng lo lắng.”

“Phải, Bành đại nhân cũng có ý kiến tương đồng. Ngài ấy đã hứa hẹn với Lại Nghệ sẽ chăm sóc chu toàn cho những người trong căn nhà đó. Nếu trận chiến này thành công, không chỉ t.h.u.ố.c men, lương thực được cung cấp đầy đủ cho họ quay về quê hương, mà còn có thể thiết lập mối giao hảo bền vững giữa thành Liễu Khê và người Bắc Hoang.”

Nếu được như vậy thì quả là lưỡng toàn kỳ mỹ. Da lông của các loại thú quý hiếm ở vùng núi phương Bắc vừa dày dặn, vừa chắc chắn, chỉ có người Bắc Hoang với tài năng săn bắt tuyệt đỉnh mới có thể cung ứng. Nếu hai bên có thể tương trợ nhau trong việc lưu thông hàng hóa, đây chính là lợi ích song phương, tuyệt không có hại.

Nói là làm, sáng hôm sau, Khương Yên cùng Đại Tráng và Tiểu Đinh cõng mấy sọt d.ư.ợ.c liệu đi đến nhà Đào nương, gương mặt rạng rỡ niềm vui.

“Thật là may mắn quá, Đào tỷ. Hay tin trong nhà có người bị bệnh, Bành phủ doãn đã đích thân đến phủ Dung viên ngoại mở kho thuốc. Mọi người không cần phải lo lắng nữa đâu.”

“Thật sao? Có t.h.u.ố.c rồi ư?” Đào nương vội vã chạy ra, trên tay vẫn bế Tiểu Đào Hồng đang hơi sốt.

Khương Yên ân cần đón đứa bé vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc tơ mềm mại: “Yên tâm đi, có muội ở đây, sẽ không có chuyện gì đáng ngại đâu.”

Đã có kinh nghiệm dày dặn từ việc chăm sóc bệnh nhân trong đợt ôn dịch ở Vọng Giang, Khương Yên nhanh chóng bắt tay vào sắp xếp, dọn dẹp khu vực nghỉ ngơi của bệnh nhân.

Cúm mùa vốn không phải bệnh hiểm nghèo dẫn đến t.ử vong. Vài ngày trước, họ cũng đã uống t.h.u.ố.c cầm cự. Bởi vậy, Khương Yên không khó khăn gì để bắt mạch, chẩn đoán bệnh tình. Những chén t.h.u.ố.c sắc đen ngòm liên tục được đưa đến tay người bệnh.

“Muội là y sư sao?” Đào nương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ thốt lên.

“Muội chỉ có học qua y thuật, nhưng chưa từng treo biển hành nghề.”

Đào nương gật đầu, trong lòng càng thêm trân trọng đối phương gấp bội.

Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.

Phía sân sau, Lại Nghệ cùng các chiến binh đã quay trở về. Vết thương trên người họ đã được băng bó cẩn thận, song may mắn không hề nghiêm trọng.

Hắn ta khoanh tay đứng đó, nửa thân hình vĩ đại cao như cột nhà đang khuỵu gối dựa vào cánh cửa gỗ mục sắp đổ.

Đôi mắt xám chăm chú dõi theo bóng lưng nhỏ bé đang bận rộn giữa nhà.

Nữ nhân Bắc Hoang lớn lên giữa núi tuyết, bầu bạn với thảo nguyên từ thuở bé. Họ có thể cưỡi ngựa, b.ắ.n cung tài giỏi không thua kém nam nhân trong tộc. Lại Nghệ đã chứng kiến cảnh tượng ấy vô số lần.

Thế nhưng, hắn chưa từng thực sự coi trọng.

Trong mắt Lại Nghệ, những nữ t.ử này dù có bản lĩnh đến đâu cũng không thể sánh bằng một góc nam t.ử Bắc Hoang, rốt cuộc chỉ là những trò vặt vãnh, kém cỏi.

Nhưng sau khi đôi bên đối diện với Khương Yên suốt đêm qua, Lại Nghệ trong lòng lại nảy sinh một chút rung động khó lý giải.

Nàng trông thật yếu ớt, vóc người nhỏ nhắn, gương mặt chỉ bằng một bàn tay, xương cốt mềm mại tựa hồ chỉ cần dùng sức vặn một cái cũng có thể bẻ gãy.

Thế mà vì lẽ gì nữ nhân này lại có thể tỏa ra một luồng khí thế phi thường, đủ sức áp chế được chiến binh mạnh nhất bộ tộc, người đã ba năm liền đoạt được đầu sói tuyết trong thời gian nhanh nhất.

Lại Nghệ thật sự không thể hiểu được.

Hôm nay, đứng tại nơi này, nhìn nàng nhanh nhẹn hoạt bát nâng từng người lên, lau rửa sạch sẽ, lại điềm đạm đáng yêu động viên mọi người mà không hề tỏ ra sợ hãi hay chê bai.

Dù gì bọn họ đều là những kẻ tha hương xa lạ, thậm chí có thể coi là kẻ thù, sao nàng lại có thể hết lòng hết dạ như vậy chứ nhỉ?

Trái tim trong lồng n.g.ự.c hắn đập lên từng tiếng bình bịch rõ ràng, sau đó lại vì nụ cười thanh thoát của nàng mà bất giác hẫng đi một nhịp.

Không được! Hắn không thể đắm chìm trong thứ cảm giác này quá lâu, hiện tại Lại Nghệ còn có trọng sự chưa xong.

Hắn bặm môi, phất tay ra hiệu, nhóm nam t.ử Bắc hoang lại âm thầm rời đi.

Lần này Lại Nghệ quay trở lại lán trại ở trấn Quan Lạn, mọi người bên phía Bành phủ doãn và Hà Triết ngay lập tức bố trí cạm bẫy.

Đây mới chỉ là bước đầu để ổn định trật tự của hai bên.

Trận chiến hệ trọng hơn vẫn còn đang chờ đợi ở phía trước.

Mà kẻ địch này lại giảo hoạt hơn những gì bọn họ tưởng tượng gấp nhiều lần.