Khi Vương Thiệu còn tại vị, ông ta đã cấu kết với nhà mẹ đẻ của Thục quý phi, bí mật khai khoáng ở núi Bát Đại Sơn.
Chính vì vậy Vương Thụy mới có cơ sở để công thành Liễu Khê.
Bởi hắn ta có một kho vũ khí được ẩn giấu sâu trong hốc núi phía sau trấn Quan Lạn.
Đây sẽ là những thứ dùng để cung cấp cho chiến binh Bắc hoang và đám quân phiến loạn của hắn ta trong cuộc chiến sắp tới.
Đáng lẽ hôm nay là kỳ hạn để giao nộp hàng hóa, ấy vậy mà Vương Thụy lại tay không độc thân đi tới.
“Vương đại nhân, đây là ý gì?”
Trước đó hắn ta hứa hẹn không chỉ giao ba xe gạo trắng, một xe thịt lợn hun khói cùng cây t.h.u.ố.c đã được phơi khô tán nhuyễn, còn có áo giáp sắt được rèn đúc kỹ lưỡng.
Thế mà giờ đây, nơi này chỉ còn trơ trọi một đống loan đao đã cũ kỹ được mang đi mài lại.
“Đừng nóng nảy thế chứ, đây chỉ là bước khởi đầu, chúng ta đ.á.n.h chiếm trấn Quan Lạn trước, dời binh lính vào các hộ gia đình để trú chân, sau đó lại vạch kế hoạch lâu dài với thành Liễu Khê.”
“Ngươi nói thì nghe hay lắm, từ khi dụ dỗ tộc nhân ta bỏ cố hương đến nơi này, ngươi chưa hề viện trợ bất kỳ thứ gì ngoài những lời ra lệnh sai bảo. Thê nhi của chúng ta vừa đói vừa bệnh, đã mấy ngày ngủ vạ vật trong căn nhà tồi tàn kia, ngươi nói xem sao ta không nóng nảy được chứ?”
“Thì sao? Không phải ngươi đã tìm được người giúp đỡ rồi ư? Nữ y sư kia nhiệt tình như vậy, bây giờ bọn ngươi có thể yên tâm tiếp tục thực hiện thỏa thuận ban đầu của chúng ta rồi.”
Vương Thụy khẽ nhướng mày, đôi mắt một mí kéo dài đến gần thái dương, trông gian hiểm chẳng khác gì một con mãng xà độc địa.
Hắn ta ẩn thân trong sơn cốc bên ngoài trấn Quan Lạn mấy tháng nay, vậy mà mỗi lần xuất hiện vẫn ăn vận sạch sẽ trang nhã với áo bào màu trắng, cổ và tay áo viền lông hồ ly thượng hạng.
Lại Nghệ tức giận đến nghiến răng ken két, bao lời dặn dò trong đầu phút chốc đều tan biến, chỉ còn lại âm thanh rét lạnh thốt ra.
“Khốn kiếp! Dẹp hết đi, chúng ta không hợp tác với ngươi nữa. Ngươi đã thất tín, ta cũng chẳng cần thiết phải ở lại đây chịu sự khinh miệt này.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Vương Thụy lại không hề hấn gì, hắn ta tao nhã mở quạt, gọi vọng ra bên ngoài: “Xong việc rồi chứ?”
Hai tên lính mặc giáp ôm quyền đi vào, tên để râu có vẻ rất đắc ý: “Người đã bắt được, đại nhân yên tâm.”
Âm thanh khóc thút thít của trẻ con vang lên, gân xanh trên trán của Lại Nghệ giật từng hồi.
Nào ngờ, nhân lúc dụ Lại Nghệ đến đây diện kiến, Vương Thụy lại ngầm sai người đến chợ thành Liễu Khê, bắt nội điệt Tiểu Đào Hồng của hắn ta về đây.
Hàm răng c.ắ.n chặt, đôi mắt tóe lửa, Lại Nghệ bây giờ như con sói hoang đang muốn vồ lấy nhai nát Vương Thụy.
“Chớ tức giận, ta có lòng yêu con trẻ, nghe nói gia đình ngươi có người bệnh, ta mới cất công cho người đưa về chăm nom, không cần khách sáo, chúng ta sau này cũng coi như là cùng một chiến tuyến, là việc nên làm, nên làm mà.”
Vương Thụy tiếp tục làm bộ làm tịch, nhưng trong từng lời đều ẩn chứa sự đe dọa rõ rệt.
Lại Nghệ tính tình thô lỗ nhưng là người rất biết yêu thương gia đình và có trách nhiệm với bộ tộc của mình.
Tiểu Đào Hồng đã nằm trong tay hắn, Lại Nghệ không thể không nuốt cục tức nghẹn ứ này vào lòng, đành cúi đầu bước ra ngoài.
Trước sân nhà là một cô bé xinh xắn, đôi gò má đỏ au vì sương lạnh, nước mắt nước mũi vẫn còn lem nhem, đang ôm chặt lấy một bóng dáng nhỏ gầy của nữ tử.
Lại Nghệ dù chỉ vừa mới gặp nàng mấy ngày gần đây mà lại cảm thấy như quen thuộc đã lâu lắm rồi.
Nhìn thấy thêm một người xuất hiện, Vương Thụy có chút không vui, hắn ta bĩu môi, đôi mắt híp liếc xéo về phía này.
Khương Yên phải vội vàng lên tiếng: “Tiểu Đào Hồng bị ốm, chỗ các ngài đều là nam nhân làm việc lớn, khó lòng chăm sóc cho muội ấy, cho nên tiểu nữ mới khẩn cầu được đi theo hầu hạ, tuyệt đối không dám làm phiền chư vị đại nhân đâu.”
Vương Thụy nhận ra Khương Yên, là cháu gái của bà chủ quán rượu mới mở ở thành Liễu Khê, nghe nói Hà bổ đầu có ý với cô nương này.
Vậy thì càng tốt, thêm một quân cờ trong tay, có lợi cho đại kế sắp tới của hắn ta.
“Ây da, là ta không suy nghĩ chu toàn rồi, may nhờ có cô nương này thông minh nhanh nhẹn. Mau đưa người vào trong đi, kẻo cảm lạnh nữa bây giờ.”
Khương Yên và Tiểu Đào Hồng bị kẹp dưới hai cánh tay, gương mặt tỏ vẻ sợ hãi tột cùng.
Nhưng ánh mắt nàng lại lóe lên tinh quang khi hướng về phía Lại Nghệ, hàm ý trấn an, bảo hắn hãy an tâm đừng quá lo lắng.
Trấn Quan Lạn tọa lạc tại vị trí hẻo lánh bậc nhất, cách xa đại lộ dẫn vào trung tâm thành Liễu Khê.
Chính vì lẽ đó, Vương Thụy mới quyết định công chiếm nơi này đầu tiên.
Đêm khuya, âm thanh vó ngựa rầm rộ vang lên, ánh đuốc soi tỏ từng gương mặt dữ tợn mang theo binh khí sắc lạnh.
Đúng như dự đoán, trấn Quan Lạn nhanh chóng thất thủ dưới sự liên kết của người Bắc hoang và binh lính dưới trướng Vương Thụy.
Vương Thụy lộ rõ vẻ đắc ý, hắn ta chọn lấy trạch viện rộng rãi nhất trong trấn Quan Lạn, thong dong bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù bên trong vẫn giữ nguyên bài trí sang trọng nhưng lại không có một bóng người.
Hoàn toàn trống rỗng.
Vương Thụy có dự cảm bất an, hắn ta ra lệnh cho đám thuộc hạ do Lại Nghệ dẫn đầu đi lùng sục từng nhà.
Kết quả đều như nhau.
Toàn bộ trấn đều vắng bóng dân chúng, không một ai ở lại.
“Bọn chúng đâu hết rồi, đám tiện dân hèn mọn kia đâu?” Vương Thụy nhịn không được gầm lên.
Ngoại trừ vài tên lính canh quèn yếu ớt chống cự rồi tháo chạy trong đêm, trấn Quan Lạn mấy hôm trước còn tấp nập người qua kẻ lại giờ đây như một tòa t.ử thành.
Mấy tên đội trưởng run rẩy nhìn nhau không biết phải trả lời ra sao, đột nhiên một giọng nói thanh lãnh nhỏ nhẹ từ góc phòng vang lên.
“Chắc là mọi người đi tránh bão tuyết rồi.”
“Bão tuyết?” Vương Thụy nghiêng đầu dò xét nhìn Khương Yên đang ôm Tiểu Đào Hồng, ra hiệu cho nàng nói tiếp.
“Năm nay tuyết rơi quá sớm, lại dai dẳng đến tận bây giờ vẫn chưa dứt. Mấy hôm trước, bên phía Bành phủ doãn tình cờ nhận được thông báo khẩn của Khâm Thiên Giám từ Lương Châu, nói rằng có khả năng xảy ra trận bão tuyết lớn tại một số vùng cực bắc Đại Cơ. Có lẽ vì vậy mà mọi người đã kéo nhau đi lánh nạn cả rồi. Cũng phải thôi, trời cứ đổ tuyết mãi như thế này, ở lì trong nhà chờ đợi thì biết đến bao giờ? Cây cối hoa màu đã khô héo tàn lụi, gia súc cũng ngã bệnh không chịu nổi, nếu thời tiết này mà kéo dài nữa, e rằng cả lũ sẽ c.h.ế.t đói mất. Dân chúng rời đi là điều tất yếu.”
Vương Thụy nghe xong lòng kinh hãi, vội vàng hỏi dồn:
“Có chuyện đó sao?”
“Đúng vậy, chính Hà bổ đầu nói với tiểu nữ. Bởi vậy nên mấy hôm trước, cô mẫu của tiểu nữ cũng đã đóng cửa quán rượu để dự trữ thịt cá trong nhà. Đồ ăn còn chẳng đủ, lấy gì để mà buôn bán chứ.” Khương Yên gật đầu, khẽ thở dài một hơi.
Một tên lính đứng gần đó nghe xong cũng gật gù. Gã là một tên bợm rượu, ngày nào cũng lén lút lên thành Liễu Khê mua mấy bầu rượu, hôm nọ còn than thở vì tửu điếm quen thuộc mình yêu thích đột ngột đóng cửa. Xung quanh cũng chẳng còn mấy tiệm hoạt động nữa.
Mặc dù đã biết trước vùng biên ải phía bắc thời tiết khắc nghiệt, nhưng Vương Thụy không ngờ vận rủi lại bủa vây mình như vậy, ngay thời điểm công thành lại trúng trận bão tuyết này.
Hắn ta hốt hoảng ra lệnh cho mọi người ngay lập tức đi dò la những nơi lân cận xung quanh, mong muốn tìm ra một khu vực vẫn còn người cư ngụ.
Phải biết rằng chỗ nào có dân cư, chỗ đó mới là nơi trú thân. Nhà cửa, than củi, lương thực, vật tư, tất cả những thứ này đều cần thiết cho một trận đ.á.n.h lâu dài.
Lương khô có hạn, đó chính là lý do Vương Thụy yêu cầu Lại Nghệ phải nhanh chóng công chiếm trấn Quan Lạn, mục đích là bắt ép dân chúng trong trấn hầu hạ phục dịch và nuôi quân cho hắn ta.
Đâu ngờ trấn Quan Lạn lại rơi vào tình cảnh vườn không nhà trống như thế này.
Lại Nghệ cùng mấy thuộc hạ cưỡi ngựa biến mất suốt ba ngày, cuối cùng cũng quay trở về.
Tất cả đều có chung một câu trả lời: “Không có ai.”
Bão tuyết càng lúc càng dày đặc, trắng xóa cả bầu trời.
Dưới chân đã chẳng còn thấy màu nâu của bụi đất, chỉ còn những dấu ủng hằn sâu tạo thành những cái lỗ lầy lội đầy băng tuyết tan.
“Lương khô của chúng ta chỉ còn đủ cầm cự thêm năm ngày nữa mà thôi.” Vị tướng lĩnh râu quai nón lo sợ nói.
Bên tai đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của trẻ nhỏ: “Muội đói, muội muốn ăn canh trứng mà tỷ nấu.”
Vương Thụy vì cơn bão tuyết này mà chịu đựng áp lực vô cùng lớn, giờ đây nghe thấy âm thanh nức nở của Tiểu Đào Hồng, hắn ta đã không nhịn được hét lên, muốn lao đến ra tay trừng phạt.
Khương Yên vội vàng ôm chặt Tiểu Đào Hồng vào trong lòng, đưa lưng ra che chắn phía trước, muốn ngăn chặn cơn thịnh nộ đang chuẩn bị giáng xuống đầu cả hai.
Bóng người cao ngất chắn ở đằng trước.
Lại Nghệ bước nhanh như bay, phóng đến giữ c.h.ặ.t t.a.y của Vương Thụy lại.
“Ngươi dám chạm vào họ, ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Không khí trong phòng căng thẳng cực độ, hai bên rơi vào tình trạng giương cung bạt kiếm.
Điều này khiến Vương Thụy bình tĩnh trở lại.
Hắn ta gượng cười, lộ ra hàm răng trắng hếu, sau đó lui lại, vỗ nhẹ lên lưng Lại Nghệ đầy giả dối.
“Là ta quá lo cho mọi người cho nên có chút không kiềm chế được. Nhưng ngươi thấy rồi đó, năm ngày sau mà không có lương thực tiếp tế thì ta buộc lòng phải hạ thủ hai tên này, cắt thịt chúng nó ra cho quân lính lấp bụng.”
“Cho nên, Lại Nghệ, lo mà đi kiếm đồ ăn về đây đi, nếu không muốn nhìn thấy cháu gái của mình bị cho vào nồi hầm.”
Vẻ mặt thản nhiên như không, nhưng lời nói ra lại ác độc và tàn nhẫn đến cực điểm.
Khương Yên cùng Tiểu Đào Hồng vẫn nằm trong tay kẻ gian, Lại Nghệ làm sao dám trái lời Vương Thụy. Hắn chỉ đành nén cơn uất giận, xoay người lôi kéo đám huynh đệ đầu trần bước vào màn mưa tuyết đang mù mịt bên ngoài.