Ông trời dường như không muốn tuyệt đường sinh lộ của những kẻ cố thủ nơi đây.
Đúng lúc thùng gạo cuối cùng trong trấn Quan Lạn bị vét sạch, nhóm Lại Nghệ trở về, mang theo tin mừng cho tất cả mọi người.
Một túi gạo, hai sọt thịt cá cùng vài bình rượu, tuy số lượng chẳng nhiều nhặn gì nhưng cũng đủ để giúp bọn họ cầm cự thêm một ngày.
“Thứ này… các ngươi lấy ở đâu ra?” Vương Thụy tính tình đa nghi y như phụ thân hắn, đến tận lúc này vẫn dò xét một lượt chứ chưa dám tin tưởng hoàn toàn.
Lại Nghệ hầm hừ không đáp lời, may mắn có một tên lính trong đoàn đi theo nhanh nhảu trả lời thay.
“Trên đường đi chúng ta gặp một gia đình đang đ.á.n.h xe bò hướng về thành Liễu Khê lánh nạn. Tuyết rơi quá dày, bánh xe bị kẹt không thể nhúc nhích, Lại Nghệ thể trạng cường tráng, hắn ta dừng lại dùng tay một phát lôi lên. Thấy vậy, những người kia cảm kích vô cùng, đồng ý chia một ít lương thực cho chúng ta.”
Người vừa nói là quân của Vương Thụy cử đi giám sát đám Lại Nghệ, nghe đến đây hắn ta đã yên tâm hơn, cũng thoải mái ra lệnh cho bà t.ử đi nấu cơm.
“Bấy nhiêu đây cũng chẳng phải nhiều, tiếp tục tìm cách đi.”
Lúc này Lại Nghệ mới nhăn mặt nói: “Ta đã đi vòng qua các trấn nhỏ xung quanh, chẳng có gì khả quan. Tình hình này chỉ có thể đi vào thành Liễu Khê, may ra còn có cơ hội tìm được nguồn lương thảo.”
Vương Thụy đang nằm trong diện truy nã gắt gao của triều đình.
Mấy tên phó tướng của hắn cũng không thoát khỏi số phận trốn chui trốn nhủi cả tháng qua, cho nên mới chịu bó gối ở trấn Quan Lạn này mãi mà không dám nhập thành.
Nếu buộc phải đi tìm lương thực trong thành Liễu Khê, vậy thì chỉ có thể dựa vào đám người Lại Nghệ.
“Nếu ngươi không yên tâm thì cứ cử ai đó đi cùng. Bằng không, tất cả chúng ta sẽ c.h.ế.t đói ở đây. Dù sao thê nhi của chúng ta cũng đã an toàn trong thành Liễu Khê, chúng ta dù có bỏ mạng nơi đây cũng chẳng còn gì hối tiếc.”
“Còn về phía Tiểu Đào Hồng, tiểu thúc có lỗi với con, hy vọng sau này tẩu t.ử sẽ thứ lỗi cho ta.”
Câu nói này, Lại Nghệ hướng về hai thân ảnh nhỏ bé đang run rẩy vì lạnh trong góc nhà.
“Ta đã mệt rồi, trời tuyết lớn như vậy, nếu không phải bần cùng bất đắc dĩ, chúng ta cũng không muốn đi xa như thế đâu. Bây giờ ngươi quyết định đi.”
Thái độ buông xuôi của Lại Nghệ làm Vương Thụy chột dạ. Hắn ta cười ha hả, vỗ vai Lại Nghệ: “Lại huynh đã ra tay, Vương mỗ đây sao lại không yên tâm cho được chứ. Đêm nay cứ nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai lên đường, cố gắng về trước khi màn đêm buông xuống là được.”
Lại Nghệ không thèm trả lời hắn ta, lững thững đi ra gian ngoài tìm một góc nằm xuống ngủ.
Có vẻ vận may của đám người Lại Nghệ cũng không tệ.
Sau khi lầm lũi trở lại thành Liễu Khê, Lại Nghệ tìm đường đi đến nhà của gia đình gặp nạn hôm qua để hỏi thăm.
Hắn đóng giả làm huynh đệ vượt đường xa, viện cớ cháu gái bị ngã bệnh phải tạm dừng chân, lại gặp bão tuyết, lương khô không kịp chuẩn bị, đành phải đành mặt tìm đến người quen để dùng bạc đổi lấy lương thực.
Gia chủ nhà ấy ban đầu có chút lúng túng, dường như không muốn đồng ý cho lắm, nhưng khi thấy Lại Nghệ lôi ra một túi bạc trắng thì miễn cưỡng nhận lời.
Tuy nhiên, ông ta bảo hiện tại trong nhà không đủ lương thực, phải đợi ông ta liên hệ với bào huynh là chủ hiệu buôn gạo trong thành Liễu Khê mới có hàng để giao.
Trước khi đi, ông chủ kia còn dặn dò kỹ lưỡng: vì trận tuyết này không biết khi nào sẽ kết thúc, cho nên quan phủ đã nghiêm cấm việc thu mua đầu cơ tích trữ hàng hóa. Nếu biết ai vi phạm sẽ ngay lập tức bị bắt giam vào ngục thất.
Do đó, ông ta tha thiết mong Lại Nghệ đừng nói cho ai biết. Về phần lương thực cũng chỉ có thể chia nhỏ thành từng đợt để giao, yêu cầu hắn ta cứ cách hai ngày lại lên trấn để nhận hàng chở về.
Lại Nghệ không còn cách nào khác đành phải đồng ý, còn hơn là c.h.ế.t đói giữa đường.
Tất cả chuyện này đều do một tên lính quèn mà Vương Thụy cử đi cùng chủ động báo cáo.
Đúng hẹn, hai ngày sau Lại Nghệ mang người quay trở lại thành Liễu Khê.
Trước nửa đêm đã đẩy hai xe bò trở về.
Bên trong quả thật có gạo trắng, thịt heo muối, cá phơi khô, trứng gà và ít rau củ đã dập.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tuy giá cả có đắt gấp mấy lần so với thông thường, nhưng vấn đề lương thực đã được giải quyết, Vương Thụy có vẻ tương đối hài lòng.
Tiểu Đào Hồng đã thèm lắm rồi. Khương Yên thấy vậy vội vàng xung phong xuống bếp phụ bà t.ử nấu nướng một tay.
Cuối cùng, bọn họ cũng có một bữa cháo trứng hành thơm ngon nóng hổi sau mấy ngày ròng rã uống nước lã thay cơm cùng lương khô cứng như đá.
Cơm no rượu say, Vương Thụy giao ra một tráp chứa đầy bạc thỏi và ngân phiếu.
“Ngươi phải tính toán trong mười ngày đem về đủ lượng thực phẩm cho chúng ta dùng trong một tháng, bao nhiêu tiền cũng được. Ngay sau khi thu gom đủ, chúng ta sẽ tiến hành công thành.”
“Không có khả năng, ngươi cũng biết quan phủ nghiêm cấm thu mua tàng trữ lương thực trong thời điểm này.” Lại Nghệ từ chối.
Vương Thụy trợn mắt, mũi kiếm trong tay lập tức vung lên, lướt qua đám người, hung hăng đ.â.m thẳng về phía vai của nữ nhân nhỏ bé đang nhẹ giọng dỗ dành đứa trẻ ăn cháo.
Hành động điên rồ ấy không ai lường trước được, ngay cả Khương Yên cũng chỉ kịp cứng người ngồi im trên mặt đất.
“Lại huynh thông minh tài trí, nhất định sẽ có cách. Nhanh chóng xử lý chuyện này xong, ta sẽ đích thân đưa tiễn cháu gái ngươi về với gia đình.”
Lại Nghệ căm hận tận xương tủy, song lại chẳng thể làm gì khác. Hắn chỉ đành nghiến răng giật lấy tráp bạc, quay lưng bước ra ngoài.
Hai ngày sau Lại Nghệ ra ngoài, trở về là năm xe hàng chất đống.
Lần này, không chỉ có lương thực, thịt thà, mà còn có củi lửa cùng mỹ tửu nóng hổi.
“Phải là thế chứ Lại huynh đệ, đến đây nào, hôm nay chúng ta hãy tận hưởng một trận say sưa quên lối về.”
Vương Thụy phấn khích vô cùng, ngoắc tay ra hiệu cho bọn tùy tùng quây quần lại, bắt đầu thưởng thức bàn tiệc thịnh soạn kia.
Từ thuở lọt lòng, Vương Thụy đã định sẵn là người thừa kế của Vương phủ. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, được Vương Thiệu nuông chiều dưỡng d.ụ.c nên thành thói, bao nhiêu năm chỉ biết sống trong xa hoa hưởng lạc.
Mấy tháng chịu cảnh đói rét nằm sương khiến hắn ta chán ngán vô cùng. Hôm nay cuối cùng cũng có thể thỏa thích một phen.
Vương Thụy tâm trạng vui vẻ, y không ngại ban cho Khương Yên và Tiểu Đào Hồng một cái chân giò hun khói.
“Cầm lấy, ăn đi. Các ngươi là người nhà của Lại huynh, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi.”
Đã nhịn đói mấy ngày, Khương Yên không chút e dè, lập tức vồ lấy gặm ngấu nghiến miếng thịt hun khói trong tay, mặc cho đám quan binh xung quanh cười nhạo chế giễu.
Lại Nghệ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi xót xa, cuối cùng chỉ có thể trầm giọng nói: “Ăn chậm thôi, kẻo nghẹn. Ngày mai ta sẽ lại tìm cách kiếm thêm thịt về cho ngươi.”
Quả nhiên nói là làm, Lại Nghệ càng thêm tích cực đi vận chuyển lương thảo hồi phủ.
Đây là tác phẩm do [Tác giả] sáng tác, chỉ được đăng tải tại [Địa điểm]. Cấm kẻ gian reup dưới mọi hình thức để đảm bảo quyền lợi tác giả và độc giả. Kính mời chư vị theo dõi tại nơi chính chủ.
Những chuyến xe bò tấp nập như con thoi, vận chuyển từng thùng gỗ chứa đầy thịt thà, cá muối, dần dà chất đầy chật như nêm trong kho lương thảo.
Bọn Vương Thụy ít nhiều đã tin tưởng Lại Nghệ. Chỉ cần xe bò vừa về, bọn chúng liền phất tay cho người khiêng vào, chẳng buồn bận tâm xem xét kỹ lưỡng như trước đây.
Thời hạn mà Vương Thụy đặt ra đã đến, kho lương thảo đã được tích trữ đủ đầy. Bọn chúng càng thêm phấn chấn, chuẩn bị cho cuộc tấn công thành Liễu Khê.
Chiếm được thành trì rồi, còn phải bận tâm chuyện đói rét nữa ư?
Vương Thụy cười phá lên sảng khoái, tiếng chén đĩa va vào nhau vang lên lanh canh trong không khí.
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi như trút nước. Giơ bàn tay ra trong đêm tối, chỉ cảm thấy một mảnh ẩm ướt lạnh lẽo thấm vào da thịt.
Vương Thụy tuy ham mê tửu sắc, nhưng bản tính lại vô cùng đa nghi cẩn trọng. Mỗi khi đến giờ giới nghiêm, hắn ta sẽ đích thân giám sát lính gác áp giải Khương Yên và Tiểu Đào Hồng về căn phòng nhỏ nơi góc nhà, khóa chặt cửa rồi mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Màn đêm bao trùm. Ánh trăng sáng vằng vặc thường ngày nay không thấy, dường như đã bị tầng mây tuyết dày đặc che phủ kín mít. Khắp không gian giờ đây nhuốm một màu đen đặc như mực tàu.
Bóng hình lướt qua nhanh chóng, những dấu chân khẽ khàng in trên nền tuyết trắng xóa.
Loáng thoáng âm thanh xích sắt bị cắt đứt vang lên khe khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Kẻ nào? Kẻ nào đang làm càn ở bên ngoài?”
Đội lính canh đêm giật mình kinh hãi, ánh mắt sắc như diều hâu hướng về khoảnh sân im lìm quỷ dị kia.
Huyết dịch tức khắc tóe ra, b.ắ.n thành từng giọt xuống nền đất. Màu trắng tinh của tuyết nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
“Có địch đột nhập!” Hỏa đăng tức khắc được châm lên, soi rọi sáng ngời.
Toàn bộ những kẻ trong nhà đều bị kinh động tỉnh giấc.
Bên ngoài đã vang lên âm thanh c.h.é.m g.i.ế.c, la hét ồn ào.
Từ trong màn đêm dày đặc, binh lính Đại Cơ với trang phục giáp sắt nai nịt gọn gàng đã xuất hiện.
“Bao vây toàn bộ trấn Quan Lạn, tuyệt đối không được để bất kỳ tên giặc nào trốn thoát!”
Cờ hiệu được phất cao. Gót chân rầm rập đạp trên nền tuyết, chấn động cả một khoảng đất trời.
Giờ phút này, chẳng ai còn phân biệt là người Bắc hoang hay quân sĩ Đại Cơ, tất cả đều đồng lòng xông lên, thề phải c.h.é.m g.i.ế.c đám loạn thần tặc t.ử hung ác hãm hại lương dân này.
Truyện được đăng tải trên [Địa điểm] và [Địa điểm khác], kính mong độc giả thưởng thức tại trang chính chủ.
Vương Thụy tay cầm bảo kiếm, đôi mắt ti hí nay trợn trắng dã, những tia m.á.u vằn vện chằng chịt trong đôi đồng t.ử mở to.
“Lại Nghệ, đồ khốn, ngươi dám lừa gạt ta!”
Hắn ta gào thét như thú dữ cùng đường, vẻ mặt căm phẫn tột cùng nhìn người đàn ông đang múa loan đao loang loáng trước mặt.
“Tên súc sinh đê tiện nhà ngươi! Lợi dụng bộ tộc ta để gây chiến thì thôi đi, còn dám bắt cóc cháu gái Tiểu Đào Hồng, đe dọa lão t.ử này hơn nửa tháng trời. Mối thù này, ta quyết phải tính sổ với ngươi cho rõ ràng!”
Đây là tác phẩm do [Tên tác giả] sáng tác, chỉ được đăng tải tại [Địa điểm]. Cấm kẻ gian reup dưới mọi hình thức để đảm bảo quyền lợi tác giả và độc giả. Kính mời chư vị theo dõi tại nơi chính chủ.
Lại Nghệ điên cuồng vung loan đao, mỗi bước tiến lên là huyết dịch lại đổ xuống như suối.
Vương Thụy nghiến răng ken két, lui vào trong vòng vây bảo hộ của bọn tùy tùng, rút thẳng về phía sân sau.
“Mau, mang hai tiện nhân kia đến đây cho ta!”
Nhớ đến hai con tin trong tay, Vương Thụy quay đầu gào thét với đám thuộc hạ.
Đáng tiếc, dưới sự liên kết chặt chẽ của quân sĩ Đại Cơ và người Bắc hoang, đám lâu la ít ỏi của Vương Thụy không thể nào kiểm soát được cục diện hỗn loạn.
Xích sắt vừa bị bẻ gãy, một nhóm quan binh đã lập tức xông vào. Hỗn chiến diễn ra trong nháy mắt.
“Kìa, kẻ đó ở kia! Mau, bắt lấy nó!”
Một bóng váy màu xanh ôm trọn khối nhỏ màu hồng vào lòng, đang dùng hết sức lực bò về phía cửa phòng.
Vương Thụy lập tức xác định đó chính là Khương Yên và Tiểu Đào Hồng.
Hắn tức tối đẩy hai tên lính ra làm lá chắn, xông thẳng đến, túm lấy đuôi tóc của nàng mà giật mạnh về phía sau.
“A a a, buông tay ta ra!”
“Con tiện nhân kia, ngươi và đứa nhỏ này phải theo ta!” Vừa dứt lời, Vương Thụy vừa gia tăng sức lực nơi cánh tay, chẳng buồn nhìn lại mà một mạch xông thẳng về sân sau.
Khương Yên vừa la hét đau đớn, nhưng bước chân vẫn cố hết sức bám theo tốc độ của Vương Thụy.
Cho đến khi hai người họ thoát khỏi sự hỗn loạn trong căn nhà, quay đầu nhìn lại, Vương Thụy lúc này mới nhìn thấy rõ ràng vật mà Khương Yên đang ôm chặt cứng trong vòng tay nàng là gì.
Bên trong chỉ là một chiếc gối độn bọc trong áo bông màu hồng của Tiểu Đào Hồng. Giờ phút này, nha đầu kia hẳn là đã được Lại Nghệ bảo hộ an toàn rồi.
Một bạt tai như trời giáng ập đến, khiến Khương Yên lảo đảo khuỵu xuống đất.
“Tiện nhân, dám lừa gạt ta!” Kèm theo tiếng c.h.ử.i rủa thô tục là những đòn đá tàn nhẫn giáng liên hồi vào lưng và bụng nàng.
Khương Yên không gào khóc, cũng chẳng kêu than như vừa nãy, chỉ nở nụ cười gằn từng tiếng. Kế sách này đã thành công, vừa một mẻ bắt trọn đám phản loạn Vương Thụy, lại vừa cứu được Tiểu Đào Hồng, xem như nàng đã thu được lợi lớn.
“Dừng tay, dừng tay ngay lập tức!”
Giọng nói vang dội của nam nhân chợt vọng tới. Qua đôi mắt lờ mờ vì tuyết tan và huyết tương trộn lẫn đọng lại trên gương mặt, Khương Yên nhận ra bóng dáng quen thuộc. Hà Triết đã đến.
Vương Thụy cười gằn, biết rõ Hà Triết có ý đồ với nữ nhân này, vội vàng kéo Khương Yên đứng dậy, kề thanh bảo kiếm sắc bén vào cần cổ mảnh dẻ của nàng.
“Đứng im, nếu không ta không dám chắc nha đầu này giữ được tính mạng.”
Sau lưng Hà Triết, Lại Nghệ đang ôm Tiểu Đào Hồng cùng với vài quan binh của thành Liễu Khê đã kịp thời chạy đến.
“Cấm được tới gần, nghe rõ chưa? Chỉ cần một cử động nhỏ, nữ nhân này lập tức phải quyên sinh!” Vương Thụy siết chặt yết hầu Khương Yên, tay vung kiếm loạn xạ ra phía trước.
Trên thân Khương Yên in đầy những dấu giày nhơ nhuốc, gương mặt sưng vù đỏ ửng đến đáng sợ, nhưng nàng vẫn cố bám chặt cánh tay Vương Thụy, chậm rãi lùi về sau.
“Thả nàng ra, chúng ta sẽ mở cho ngươi một đường thoát thân.” Hà Triết buông vũ khí xuống đất, giơ hai tay ra phía trước thể hiện ý muốn hòa giải.
“Ngươi không có tư cách thương lượng với ta. Mau chuẩn bị ngựa và ngân phiếu một ngàn lượng mang đến đây, ta sẽ thả ả ra.”
Hà Triết gật đầu, cước bộ vẫn chậm rãi đi vòng quanh hai người: “Được, ta chấp thuận. Ngươi tuyệt đối không được làm hại nàng.”
Vương Thụy cười vang, đôi môi mỏng như đường chỉ ghé sát vào má Khương Yên cười gằn: “Ngươi quả là may mắn, với tư sắc tầm thường như vậy mà vẫn có kẻ si mê, thật chẳng đáng một đồng.”
Bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích của nữ nhân.
“Dung mạo của ta đẹp hay xấu, có liên quan gì tới mười tám đời tổ tông nhà ngươi sao?”
“Hả?” Vương Thụy sững người, vẻ mặt dường như không thể lĩnh hội nổi lời châm chọc sắc bén của Khương Yên. Ngay lúc đó, dưới bàn chân hắn dâng lên sự đau đớn tột cùng.
“A a a…”
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết tựa heo bị cắt tiết của Vương Thụy rống lên.
Huyết dịch đã thấm ra khỏi chiếc ủng sậm màu, loang lổ trên nền tuyết trắng. Ấy vậy mà bàn chân nhỏ nhắn của Khương Yên vẫn đang nghiền nát đầu ngón chân đối phương, dùng toàn lực đè ép xuống. Đinh nhọn găm sâu, gần như xuyên thấu tới tận xương cốt.
Đến tận lúc này Vương Thụy mới sực tỉnh nhận ra, đôi giày dưới vạt váy Khương Yên to hơn hẳn so với kích cỡ hài thêu mà nàng thường đi. Bởi lẽ, đó chính là Huyết Đinh Ủng.
Thì ra, vì phải mang loại giày này, Khương Yên mới không thể nào chạy nhanh được.
Cơn phẫn nộ càn quét khắp các dây thần kinh trong đại não, Vương Thụy hoàn toàn mất khả năng kiểm soát lý trí, hắn đẩy mạnh nàng ra, giơ kiếm lên cao c.h.é.m xuống.
Huyết châu tí tách rơi xuống, b.ắ.n cả vào gương mặt Khương Yên.
Phía trước, Hà Triết đã lao tới nhanh như một cơn cuồng phong, tay không bắt lấy lưỡi kiếm, ép chặt vào người mình.
“Ngươi dám đụng đến nàng, ta sẽ liều c.h.ế.t với ngươi!” Tiếng gầm vang lên, lưỡi kiếm ‘keng’ một tiếng đứt gãy làm đôi, xoay tròn trong không khí rồi rơi xuống đất, ngay trước mũi chiếc ủng đã bị dập nát của Vương Thụy.
Hai lòng bàn tay Hà Triết lúc này đã đầm đìa m.á.u tươi.
“Bắt lấy hắn!” Sau lưng có người hô lớn.
Nhưng Khương Yên chẳng kịp nhìn thấy cảnh tượng gì, ngoại trừ gương mặt ôn nhu của Hà Triết đang mỉm cười với nàng.
“Đừng sợ, không sao đâu. Ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”