Cuối cùng cũng đến ngày Lại Nghệ đưa bộ tộc của mình trở về quê hương.
Đáng tiếc bọn họ vẫn không thể khởi hành trước thềm năm mới.
Nhưng chắc chắn là kịp quay về để đón Tết Nguyên Đán.
Dựa vào đoạn ân tình tuy ngắn ngủi, Khương Yên cảm thấy nàng nên đích thân tiễn bọn họ một đoạn đường.
Trước cổng thành, Lại Nghệ ngồi sừng sững trên lưng tuấn mã, đôi mắt híp lại nhìn Khương Yên bằng ánh mắt dịu dàng nhất.
“Nàng đã cân nhắc kỹ càng chưa? Thật sự không nguyện ý trở thành Thủ lĩnh phu nhân của ta?”
“Ta cảm ơn sự trân trọng của ngươi. Nhưng ta vẫn muốn gắn bó với giang sơn Đại Cơ này hơn. Chờ khi ta đã du ngoạn hết một vòng cẩm tú giang sơn, ta sẽ thực hiện chuyến hành trình tới Bắc hoang để thăm Đào nương, Tiểu Đào Hồng, và cả ngươi nữa.”
Lại Nghệ khẽ nheo mắt nhìn cô nương rực rỡ như ánh dương mùa xuân, không nén được mà bật cười lớn.
“Hãy khắc ghi lời hứa của nàng, dù bao lâu ta cũng tình nguyện chờ đợi.”
Dứt lời, Lại Nghệ vung roi thúc tuấn mã, dẫn đầu đoàn người hướng thẳng về con đường mòn phía trước.
Hắn sẽ không nói cho nàng biết, về cuộc đối thoại của bọn họ trong trận tỷ võ tại rừng trúc hôm nọ.
Hà Triết đã nói một câu chí lý.
Lại Nghệ còn cả bộ tộc trên vai, Khương Yên nếu theo hắn về Bắc hoang, e là chỉ có chịu khổ mà thôi.
Hãy chờ đợi, chờ hắn ta ổn định đại cục, kiến thiết một cuộc sống ấm no cho tộc nhân, hắn nhất định sẽ quay trở lại Đại Cơ thêm một lần nữa.
Lại Nghệ ta không ngại đoạt thê t.ử của người khác đâu.
Trải qua một phen sóng gió, thành Liễu Khê lại khôi phục dáng vẻ thanh bình nhộn nhịp vốn có.
Bành phủ doãn đã gửi công văn cho tri phủ Lương Châu, nhờ hỗ trợ áp tải trọng phạm của triều đình.
Khương Yên có công dẹp loạn cứu dân, ông đã dự định thỉnh cầu một danh hiệu cho cô nương này, nhưng không ngờ lại bị nàng cự tuyệt.
Nàng đã nói, bản thân là con dân Đại Cơ, bảo vệ giang sơn là trách nhiệm chẳng thể chối từ, tuyệt nhiên không cần ghi công ban thưởng.
Song, Bành phủ doãn là người công chính liêm minh, ông cảm thấy Khương Yên lập được đại công hiếm có, nếu không được vinh danh trước triều đình thì thôi, nhưng nếu không có chút ban thưởng nào xứng đáng, e là sẽ áy náy khôn nguôi.
Cho nên cuối cùng Khương Yên đành chấp nhận một nghìn lượng bạc trắng, cùng một khối lệnh bài thông hành đến tất cả quan phủ từ Liễu Khê cho đến Lương Châu.
Đây là do Bành phủ doãn đích thân cậy nhờ Tri phủ Lương Châu cùng các thành lân cận chế tác, chỉ có một cái duy nhất dành riêng cho Khương Yên. Ông kỳ vọng nàng sẽ tiếp tục phát huy sở trường, góp sức giúp đỡ trăm họ.
Nay không còn vị "sói tuyết" kiêu căng ngạo mạn kia quanh quẩn, Hà Triết thoáng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều phần.
Cứ theo thông lệ tuần tra, y lại cố ý nấn ná, ghé qua quán rượu chỉ để trộm nhìn Khương Yên một cái, thỏa lòng mong nhớ.
Nhưng từ đầu đến cuối lại không hề làm phiền nàng.
Có món ngon vật lạ gì, y đều hớn hở sai người đưa sang, khiến Lô thị không ngừng xuýt xoa tán thưởng.
Cử chỉ của Hà Triết khiến Khương Yên cảm thấy thoải mái dễ chịu. Không vồ vập, không cưỡng cầu, chỉ là sự quan tâm thầm lặng kín đáo.
Có một lần, Khương Yên cảm thấy có chút nhàm chán, liền gọi Hà Triết lại, muốn trêu chọc y một phen.
“Ta không phải người bản địa Liễu Khê, chúng ta quen biết nhau chưa lâu, huynh không sợ ta lừa gạt huynh hay sao?”
Hà Triết gãi đầu, có phần ngượng ngùng nói: “Ta biết rõ, Khương cô nương là người lương thiện. Kỳ thực là ta đã trèo cao rồi.”
Khương Yên nhìn Hà Triết xấu hổ nắm chặt cây trâm bạc trong tay, trong lòng có hơi xúc động.
Người này sao lại chất phác thành thật đến mức đáng quý như vậy.
Không nhịn được, Khương Yên quyết định đ.á.n.h một đòn phủ đầu.
“Nếu ta nói, ta không còn là một nữ t.ử trinh bạch, trước đây ta từng bị cường bạo, mất hết danh tiết, phải cùng gia đình trốn chạy đến Liễu Khê, liệu huynh có còn để tâm?”
“Hả?” Hà Triết ngẩn người, đồng t.ử mở lớn.
Khương Yên biết ngay, nam nhân thời này đều giống nhau, bản thân chơi hoa ghẹo bướm nhưng lại muốn cưới con gái nhà lành thanh băng ngọc khiết về làm vợ.
“Thôi, chúng ta nên…”
“Khốn kiếp! Nàng hãy chỉ cho ta, ta nhất định sẽ băm vằm tên súc sinh đó ra thành trăm mảnh để nàng hả cơn giận. Tên khốn không có nhân tính, dám làm nhục Khương cô nương!”
Khương Yên vừa tính rời đi lại giật mình quay lại.
Nam nhân trước mặt nàng, đôi mắt đã đỏ ngầu, hằn lên những tia huyết mạch đáng sợ.
Nắm tay y siết chặt lại, dáng vẻ vô cùng đau khổ, cũng rất thương tâm.
“Nàng… ắt hẳn đã chịu đựng biết bao khổ cực, ta hận không thể xuất hiện sớm hơn để chở che cho nàng.” Hà Triết mím môi, âm thanh ám ách đầy tự trách.
“Ngươi không thấy ta ô uế? Không coi khinh ta hay sao? Ta đã chẳng còn trinh trắng, ngươi hiểu rõ điều này chứ?” Khương Yên nhíu mày, chăm chú soi từng biểu cảm dù chỉ là nhỏ nhất trên gương mặt đang căng ra của đối phương.
Nàng muốn tìm ra chút dấu vết của sự thương hại dối trá trên người nam nhân này.
Nhưng chỉ nghe được giọng nói trầm ấm đầy kiên định của y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tại sao ta phải có suy nghĩ như vậy? Thân thể cốt nhục đều là con người như nhau. Nàng gặp trắc trở, ta không đau xót thì thôi, sao dám coi khinh nàng? Ta chỉ hận bản thân không thể đồ sát hết thảy những kẻ làm chuyện ác trên đời, để bọn chúng không còn cơ hội làm hại người lương thiện nữa…”
“Vậy nên Khương Yên, nàng có bằng lòng ban cho ta một cơ hội, để ta được chăm sóc, che chở và mang lại hạnh phúc cho nàng không?”
Khương Yên im lặng, ngữ điệu khô khốc vang lên: “Ta đã không còn lòng tin vào nam nhân, chàng lấy gì để bảo chứng sẽ không bạc đãi ta?”
“Trước hết, khế ước điền sản, tiền lương bổng mỗi tháng, ta sẽ giao hết cho nàng nắm giữ. Sau nữa, ta sẽ lập một bản cam kết thề không nạp thiếp. Cả đời này, Hà mỗ ta chỉ có duy nhất một thê tử; nếu vi phạm lời ước hẹn, ta nguyện bỏ mũ quan, từ chức Bổ đầu, tay trắng phiêu bạt giang hồ.”
“Thề độc như vậy, không sợ sao?” Khương Yên cười khẽ.
“Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy (một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi theo). Một lời đã thốt, thề không thẹn với trời đất quỷ thần.”
Khương Yên không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng mở lấy bàn tay đã vằn vện những vết sẹo mờ của y, cầm cây trâm bạc lên, tự tay cài vào mái tóc đen mượt của mình.
Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
“Ghi nhớ lời chàng, ta tuyệt nhiên không phải là kẻ dễ dàng bỏ qua mọi chuyện đâu.”
Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Hà Triết là cô nhi, trong lúc loạn lạc được Bành phủ doãn nhận về, ban đầu là một tên đ.á.n.h trống canh ở nha môn, sau này lập chí học võ, trở thành bổ đầu xuất sắc ở thành Liễu Khê.
Nghe nói Hà Triết muốn cầu thân Khương Yên ở quán rượu Lạc Phàm, Bành phủ doãn không nhịn được hồ hởi lên đường tìm bà mai để chuẩn bị cho lễ nạp thái.
Ông tuyên bố sính lễ cho đám cưới của Hà Triết và Khương Yên sẽ không thua kém bất kỳ danh gia vọng tộc nào ở Lương Châu, thậm chí còn mở lời muốn lo lắng luôn cả phần của hồi môn của Khương Yên nhưng bị nàng từ chối.
Dù sao hiện tại bây giờ đối với Khương Yên, bạc là thứ nhiều nhất mà nàng có trên người.
Ngày cưới đã được ấn định, sau tết Nguyên Đán một tháng, khi đám người Vương Thụy bị thi hành án t.ử xong.
Thành Liễu Khê lại chuẩn bị đón chờ một dịp vui hiếm thấy.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Việc bắt giữ Vương Thụy, thậm chí tóm gọn toàn bộ đồng đảng phản nghịch của hắn, nhanh chóng truyền đến tận kinh thành, gây nên một trận xôn xao chấn động.
Ai ai cũng ca ngợi Tri phủ Lương Châu tài trí thông minh, gan dạ mưu lược, không cần hao tổn một binh một tốt nào cũng có thể đại thắng.
Tri phủ Lương Châu còn tự mình áp giải Vương Thụy đến Thiên An thành, được trực tiếp diện kiến tân đế anh minh lẫm liệt trong truyền thuyết.
Do Bành phủ doãn đã căn dặn kỹ lưỡng, tri phủ Lương Châu thành thật khải bẩm mọi chuyện trước long nhan tại Thừa Thiên điện, ngoại trừ chi tiết về nữ t.ử họ Khương.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai người vốn là bạn tâm giao, không những cùng bái một thầy mà còn đỗ đạt làm quan trong cùng một khóa. Chỉ là Bành phủ doãn kém may mắn, bị phái đến Liễu Khê thành xa xôi nghèo khó, còn y lại được hưởng phúc ở Lương Châu trù phú.
Lần này lập được đại công, Bành phủ doãn lại không hề phô trương, cam tâm nhường hết hào quang cho bằng hữu là tri phủ Lương Châu. Bởi vậy, trong lòng tri phủ Lương Châu có chút ái ngại, không kìm được muốn nói giúp Bành phủ doãn vài lời, mong thiên triều để ý đến Liễu Khê thành hơn một chút, có lẽ bằng hữu của y sẽ đỡ vất vả hơn.
Trong lòng chất chứa tâm tư, rượu vào lời ra. Tại bàn tiệc mừng công, tri phủ Lương Châu bắt đầu chắp vá kể lại cuộc vây bắt tại trấn Quan Lạn.
Trấn bắc hầu gia vốn là võ tướng, thành ra y khá có thiện cảm với những bậc hào kiệt dũng mãnh, gan dạ.
“Ngươi nói là trong trận chiến ấy có một nữ t.ử cũng tham gia sao?”
Men rượu chảy xuống cổ họng, mang theo cảm giác nóng bỏng thỏa mãn, khiến y khà lên một tiếng sảng khoái.
“Đúng vậy, cũng nhờ nữ nhân này phát hiện ra Huyết Đinh Ủng, Bành đệ mới có thể ra tay trước một bước, giăng thiên la địa võng đưa Vương Thụy vào tròng.”
Tri phủ Lương Châu đã ngất ngưởng men say, ngả đầu lim dim trên đệm gấm.
Thấy không còn ai rót rượu, y lặng lẽ nhắm mắt, ngủ gật ngay tại đại sảnh.
Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Đêm đã về khuya, nhiều người say bí tỉ đến mức nằm ngổn ngang trên t.h.ả.m lông ấm áp.
Chư gia nô trong phủ lại tất bật chạy ra, chu đáo đỡ từng vị quan lên xe ngựa đã đợi sẵn trước môn lâu, đưa mọi người về đến tận nơi.
Bùi Lẫm sau khi tan triều lại lập tức phi đến quân doanh luyện võ, mãi đến tối mịt mới tắm rửa thay y phục rồi mới hồi hầu phủ.
Trên đường đi tiện thể ghé qua, rước phụ thân, vị hầu gia vốn nghiện rượu, cùng về.
Từ sau trận cung biến đó, biết tin Khương Yên đã bặt vô âm tín, Bùi Lẫm chẳng còn hứng thú chi nữa, ngày ngày chỉ vùi mình trong quân doanh luyện đao rèn kiếm.
Ta sợ mỗi lần hồi phủ lại nghe thấy tiếng cằn nhằn của mẫu thân, hoặc bị ép nghị thân với đích nữ của nhà Đại học sĩ.
Thậm chí ngay cả Bệ hạ cũng bắt đầu nửa thật nửa đùa muốn ban hôn cho ta, khiến ta chẳng thể không ngày ngày chạy trốn ra ngoại thành Thiên An mãi đến tận nửa đêm.
Hầu gia tuy đã lớn tuổi nhưng vóc dáng vẫn còn vô cùng cường tráng, Bùi Lẫm đành phải bước xuống, đích thân dìu phụ thân vào trong xe ngựa.
“Hầy, nghe ngươi kể như vậy, ta cũng muốn gặp nữ trung hào kiệt ấy một lần xem sao…”
“Huyết Đinh Ủng không phải nữ t.ử nào cũng có thể nhận ra được đâu…”
“Ngươi đừng vì Bành phủ doãn mà dựng chuyện nói giúp cho hắn ta đó nhé…”
Giọng nói lè nhè cùng hơi rượu nồng nặc của phụ thân vờn quanh tai, song chỉ khiến Bùi Lẫm run rẩy không thôi.
Đó là một cỗ hưng phấn tột độ đang lan tràn khắp thân thể ta.
Những lời này của phụ thân khiến y cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy tia hy vọng cuối con đường.