Bùi Lẫm cười lạnh một tiếng, bảo kiếm bên hông chậm rãi được rút ra, dưới ánh nắng càng thêm sắc bén.
“Tên Bắc hoang kia, ngươi khôn ngoan thì hãy lập tức lui bước. Hôm nay bổn thế t.ử chỉ muốn rước thê t.ử hồi phủ, không muốn động đao sát sinh vô cớ.”
Lại Nghệ nâng cằm, loan đao xoay tròn trong tay: “Ai là thê t.ử của ngươi? Chẳng lẽ tai ngươi điếc, không nghe nàng ấy đã phủ nhận đến mấy lần rồi sao?
Huống hồ, phu quân chân chính của người ta cũng đã đến. Ngươi chớ có ở đây mà vọng tưởng nhận vơ!”
Bùi Lẫm nhíu mày quay đầu lại, phía sau là một nam t.ử mặc hỉ phục đỏ rực, gương mặt chữ điền nam tính giờ đây căng cứng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
“Ta không cần biết ngươi là ai, là thế t.ử tôn quý hay người trong hoàng tộc, kẻ nào dám cản kiệu hoa của phu nhân ta, ta sẽ không hề nể mặt!”
Bùi Lẫm đanh mặt, đôi mày từ từ nhíu chặt.
Phía trước là Hà Triết, đằng sau là Lại Nghệ, nhìn qua tướng tá cũng biết đều thuộc dạng thân thủ tốt, nhất là tên Bắc hoang kia.
Nếu chỉ có một mình Lại Nghệ, Bùi Lẫm còn có thể suy tính đến đường thắng.
Nhưng hai người này liên thủ lại, hắn ta khó lòng vượt qua.
“A Yên, muội đừng cứng đầu nữa, có gì trở về rồi chúng ta sẽ giải hết những hiểu lầm với nhau. Một đời này ta hứa sẽ bù đắp cho nàng thật tốt mà.”
Lời nói ra hàm chứa sự cầu xin rõ ràng.
Nhưng cũng chỉ nhận được một câu trả lời lạnh nhạt.
“Bùi thế tử, xin ngài hãy tránh đường để chúng tôi còn kịp giờ lành bái đường thành thân.”
Quá tam ba bận, trước toàn thể đám đông, Bùi Lẫm đã bị người từ chối đến ba lần.
Hắn ta không còn giữ được bình tĩnh như ban đầu, gương mặt sa sầm, đôi con ngươi tràn đầy tối tăm mù mịt.
“Lệnh bài Trấn Bắc Hầu phủ, ai dám cả gan ngăn cản!”
Cuối cùng, thế mạnh lớn nhất trong tay Bùi Lẫm cũng buộc phải xuất ra nếu muốn an toàn rời khỏi đây.
Toàn bộ binh lính theo sau Hà Triết lúng túng nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
Lại Nghệ cười khẩy một tiếng đầy khinh miệt, từ đám đông bước ra Đại Tráng và Tiểu Đinh thân hình cao lớn hơn người.
“Bảo vệ Khương cô nương, xông lên!”
Tiếng hét vang lên, gần chục người lao vào hỗn chiến ngay giữa phố xá.
Âm thanh ồn ào vang lên, đoàn người rước kiệu nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, bỏ chạy tứ tán.
Chiếc kiệu đỏ thắm rầm một tiếng bị bỏ lại trên đường, bà mai sợ hãi đến khóc thành tiếng, thất thanh la lên cầu cứu.
Bùi Lẫm đã bị Lại Nghệ và Hà Triết vây khốn, thủ hạ của hắn cũng không còn sức rảnh tay ứng cứu, thậm chí còn dần dần bị đẩy lùi xa khỏi vị trí kiệu hoa.
“Nàng là thê t.ử đã định của ta từ kiếp trước, các ngươi đừng hòng ngăn cản.”
Vị Thế t.ử kia như mãnh sư cuồng loạn, xoay phắt người lao thẳng tới.
Hà Triết không hề nao núng, nhanh chóng phi thân lên chặn lại, bóng gươm loang loáng giữa ánh mặt trời.
“Đừng nói lời ngông cuồng! Người nàng đã ưng thuận là ta, người bái đường thành thân hôm nay cũng chính là ta. Cút về cái kinh thành thối nát của ngươi đi!”
Lời nói của Hà Triết ngay lập tức nhận được sự đồng tình của dân chúng xung quanh.
Tiếng hò hét lại vang lên, bách tính tạo thành một vòng tròn bao vây lấy ba người đang giương kiếm bạt nỏ.
“Thế t.ử đoạt thê, Thế t.ử đoạt thê!!!”
Trải qua hai kiếp luân hồi, hôm nay chính là ngày ê chề và nhục nhã nhất đời Bùi Lẫm.
Mang danh Thế t.ử hầu phủ đường đường, đi cướp dâu lại bị người ta chặn đánh, còn bị bách tính chê cười đến mức sắc mặt xám ngoét.
Tiếng tăm về Ngọc tiểu tướng quân được gầy dựng bao nhiêu năm trong phút chốc đã sụp đổ tan tành.
Bùi Lẫm nghiến răng nghiến lợi, cánh tay vung lên, quyết định dốc toàn lực ra tay đ.á.n.h hạ Hà Triết.
Hắn ta đã bất chấp tất cả để chạy đến đây tìm người, không thể nào trắng tay quay về được.
Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Duy chỉ có một điều mọi người không thể lường trước, một biến cố kinh thiên động địa đã xảy ra trong lúc bọn họ giao chiến dữ dội.
“Á á á…!!!”
Đột nhiên, bà mai đang nấp một bên kêu khóc thất thanh.
“Tân nương… tân nương đã không cánh mà bay!!!”
Khương Nặc và Lô thị kinh hoảng xông ra, nước mắt nước mũi giàn giụa trên gương mặt.
“Tỷ tỷ… Khương cô nương đã bị bắt cóc rồi!!!”
Trường hỗn chiến ngay lập tức ngưng bặt, mọi thứ như bị đóng băng tại chỗ.
Trên gương mặt của mỗi người đều cùng chung một biểu cảm thảng thốt đến sững sờ.
Không ai có thể ngờ đến kết cục này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hóa ra hôm nay, ở tại nơi này, còn một nhóm người ẩn mình trong bóng tối, chờ thời cơ để cướp mất tân nương trong kiệu.
Kẻ nào có thể che giấu khí tức, vận dụng nội lực tinh vi đến mức qua mặt được cả Lại Nghệ thính tai như sói hoang, cùng Bùi Lẫm và Hà Triết đã chinh chiến lâu năm, thì chỉ có thể là cao thủ võ lâm hoặc ám vệ đại nội mà thôi.
Bùi Lẫm không nén nổi cơn giận mà rống lên một tiếng.
Lại Nghệ và Hà Triết liếc nhìn nhau với vẻ lo lắng, đoạn nhảy lên ngựa phi thẳng về phía nha môn Bành phủ doãn.
Khương Yên choáng váng hồi lâu, đến tận bây giờ mới hoàn toàn choàng tỉnh.
Cảm giác lâng lâng vẫn còn chưa tan, nàng ngay lập tức bị sự chòng chành liên tục của không gian làm cho hoa mắt chóng mặt.
Sau khi kiểm tra, thân thể không có gì đáng ngại, nàng ôm đầu, gắng gượng đứng dậy dò xét xung quanh.
Căn phòng không nhỏ, bài trí xa hoa lộng lẫy, thỉnh thoảng lại rung lắc dữ dội.
Cửa lớn bên ngoài đã bị khóa chặt, lại không có cửa sổ hay lối ra vào khác.
Khương Yên thầm đoán, tám chín phần mười nàng đang ở trên một con thuyền.
Hơn nữa, đây chắc chắn là một chiếc thuyền lớn.
Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Trong tâm nàng dấy lên một dự cảm bất an.
Với quy mô như vậy, chỉ có những kẻ vô cùng giàu có mới có khả năng sở hữu một con thuyền kiên cố đến mức này.
Chẳng lẽ lại là Bùi Lẫm? Phải chăng hắn ta một mặt cố ý gây hấn, mặt khác lại phái người giương đông kích tây, lén lút bắt cóc nàng lên thuyền?
Nàng đang đắn đo xem nên làm gì tiếp theo, cánh cửa cuối gian phòng đột nhiên hé mở.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Khương Yên giật mình, quay đầu lại nhìn.
Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Nam nhân cao lớn sừng sững, dáng người càng thêm vạm vỡ cường tráng hơn trước.
Dung mạo vốn tuyệt thế câu hồn đoạt phách, nay lại nở một nụ cười quỷ dị, khiến khí chất cao quý thanh nhã thường thấy bị nhuộm lên vẻ tà mị đầy mâu thuẫn.
Hắn chậm rãi thong dong tiến đến trước mặt Khương Yên. Mái tóc dài đen nhánh được vấn hờ bằng một cây trâm ngọc phỉ thúy thượng hạng. Hắn chỉ khoác hờ một kiện áo bào vải gấm tơ tằm viền lông chồn tuyết màu tím đậm thêu vân hạc tùng bách, dây đai cột lỏng lẻo, để lộ lồng n.g.ự.c tinh tráng rắn chắc bên dưới.
Khương Yên sợ đến mức không thốt nên lời, mọi âm thanh đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Nàng chưa từng mảy may nghĩ rằng mình sẽ chạm trán với người này thêm lần nào nữa.
Cơ Trường Uyên, Hoàng đế đương triều của Đại Cơ.
“Thật không ngờ, ngươi mặc hỉ phục màu đỏ lại hợp nhãn đến thế.”
Hắn cười khẽ nói, sau lưng Tiểu Thuận T.ử và Tiểu Đức T.ử rón rén bước vào, trên tay bưng hai giá nến dán chữ hỷ cùng một khay rượu bạc chạm khắc tinh xảo.
“Hôm nay là ngày vui của ngươi, nào thể thiếu đi rượu mừng, phải không?”
Cơ Trường Uyên tự tay rót đầy hai chung, sau đó chậm rãi đưa đến trước mặt Khương Yên nhếch môi cười tà.
“Đây, trẫm kính ngươi ly này, chúc tân hôn của ngươi vui vẻ.”
Khương Yên không dám tiếp nhận, ánh mắt né tránh nhìn khắp bốn phía.
Nhưng Cơ Trường Uyên chưa từng chấp nhận sự từ chối từ nàng. Hắn lập tức áp sát lại, mạnh mẽ nhét ly rượu vào tay nàng, sau đó vòng tay ôm xiết, ép nàng ngửa đầu uống cạn ly rượu trong sự ức chế tột cùng.
“Như thế mới phải đạo. Rượu giao bôi đã cạn, vậy thì đến bước tiếp theo thôi.”
Khương Yên giãy giụa lùi lại phía sau, rồi quỳ sụp xuống đất. Chiếc ly rượu rơi xuống tấm t.h.ả.m lông dày, nằm chỏng chơ tại đó.
[LỖI DỊCH - VUI LÒNG DỊCH THỦ CÔNG ĐOẠN VĂN SAU:]
---BEGIN---
“Hoàng thượng, ngài là cửu ngũ chí tôn, cần gì làm khó một dân thường nhỏ bé như nô tỳ chứ. Nô tỳ cầu xin hoàng thượng, có thể thả nô tỳ đi được không, ơn này nô tỳ nguyện khắc ghi trong lòng, không bao giờ quên.”
Khương Yên cứ thế liên tục dập đầu, nhưng dường như chẳng hề có câu nào lọt tai Cơ Trường Uyên.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve nến hỉ màu đỏ, trong giọng nói tràn đầy ý cười.
“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Hôm nay ngươi là tân nương xinh đẹp như vậy, động phòng hoa chúc lại không thể thiếu tân lang, đã như vậy thì trẫm chỉ có thể ngự giá thân chinh, khiến ngươi thống khoái một phen, được không?”
Khương Yên mím môi, khóe mắt như nứt ra, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Tên này, sao hắn lại có thể cầm thú đến thế?
“Hoàng thượng, dù chưa làm lễ bái đường nhưng bản thân nô tỳ đã xem mình là thê t.ử của người ta. Ngài làm ra chuyện này chính là đoạt thê của thần tử, có khác gì hành vi ngông cuồng của Bùi Lẫm trên đường cái ở thành Liễu Khê hôm trước đâu?”
Cơ Trường Uyên khựng lại một giây, sau đó phá ra cười, âm thanh tràn ngập sự chế giễu.
“Tiểu Yên Tử, ngươi nhìn lại bản thân xem ngươi lấy cái gì để trở thành thê t.ử với người ta, trong khi không lâu trước đây, ngươi còn rên rỉ ở dưới thân trẫm, cùng trẫm hoan ái đến cao trào.”
Nói đến đây, Cơ Trường Uyên từ trên cao nhìn xuống gương mặt đã xám như tro tàn của Khương Yên, quyết định đ.â.m xuống một nhát chí mạng.
“Ngươi đã là nữ nhân của trẫm, nếu không có lệnh của trẫm, cả đời này ngươi chỉ có thể bị trói chặt bên cạnh trẫm, cho đến khi trẫm chán thì thôi.”