Khương Yên thật sự không hiểu.
Đây có phải là vị hoàng đế thanh tâm quả dục, một lòng lo cho đất nước mà kiếp trước nàng từng biết hay không?
Chỉ thấy Cơ Trường Uyên trước mặt nàng ngay lúc này không khác gì một tên cường hào ác bá, cưỡng h.i.ế.p dân lành.
Dây đai chậm rãi được cởi ra, trường bào màu tím nhẹ nhàng rơi xuống thảm.
Bên trong không mặc trung y, chỉ có độc nhất một chiếc quần lụa bao lấy đôi chân dài thẳng tắp và chắc nịch vì luyện võ và cưỡi ngựa một thời gian dài của Cơ Trường Uyên.
Da của hắn rất trắng, nhưng không hề tạo ra vẻ yếu nhược, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt nổi rõ từng khối cơ cứng rắn đẹp mắt như được điêu khắc bằng mũi d.a.o khéo léo.
Áp lực xung quanh đã xuống tới mức giới hạn, Khương Yên cảm nhận được nguy hiểm gần kề.
“Đừng tới đây, ngươi không được tới đây!!!”
Khương Yên bật dậy, bất chấp tất cả mà tháo chạy, cũng chẳng màng người trước mắt mình có thân phận cao quý đến cỡ nào.
Một chiếc giày bị ném đi, bị Cơ Trường Uyên bắt được, hắn không cảm thấy tức giận chút nào, chỉ cười tà ngắm nghía một lúc.
“Đúng là không được, nhìn xem, chỉ là một bổ đầu nho nhoi, cho nên giày thêu cũng không phải được làm bằng tơ nhung mịn màng, hạt cườm cũng chỉ là hàng thứ phẩm, còn không bằng những thứ trẫm ban tặng cho ngươi hồi còn ở Đông Cung.”
“Tiểu Yên Tử, một kẻ tầm thường như vậy mà ngươi lại nguyện ý gả cho hắn ta ư? Còn không bằng đi theo trẫm hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
“Ta không thèm vinh hoa phú quý, so với chiếc lồng vàng son ngột ngạt của ngươi, ta càng muốn được tự do bay lượn khắp bầu trời Đại Cơ này.”
Khương Yên gằn giọng cắt ngang: “Hà Triết không cho ta được sự giàu có, nhưng chàng cho ta được sự bình yên và tin cậy. Mà những thứ đó, kẻ như ngươi hay Bùi Lẫm đều không có khả năng vẹn toàn.”
Cơ Trường Uyên hừ lạnh phủi tay ném chiếc giày vào một góc, ánh mắt nguy hiểm, ngữ điệu vô cảm.
“Vậy ư? Để trẫm xem sau ngày hôm nay, các ngươi còn có thể kiên định vì đối phương hay không.”
Khoảnh khắc tiếp theo, thân ảnh to lớn như con sư t.ử vùng đồng cỏ lao vụt đến.
Cho dù đã cố gắng thụt lùi về phía sau nhưng Khương Yên vẫn không thể nào thoát khỏi vòng vây chặt chẽ của Cơ Trường Uyên, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn hắn lôi nàng lên đệm mềm trên giường.
“Có phải trẫm rất tinh tế không? Vì muốn bù đắp cho ngươi một đêm động phòng khó quên, chiếc giường này đã được bài trí như giường cưới.”
Cơ Trường Uyên vừa nói vừa dùng những đầu ngón tay luồn vào những sợi tóc mai của Khương Yên, nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt non mịn của nàng.
“Đừng đụng vào ta, nếu không ta không khách khí nữa đâu.”
Cả thân hình Khương Yên run lên bần bật, nhưng nàng vẫn cố nghiến lợi nhe răng dùng hết biểu cảm của cơ mặt để đe dọa đối phương.
Đáng tiếc, đổi lại chỉ là một tràng cười châm chọc.
“Ngược lại, trẫm rất muốn biết ngươi có thể làm được gì khi nằm dưới thân của trẫm…”
Cơ Trường Uyên nói lời này xong, đầu lưỡi thò ra l.i.ế.m láp vành tai đã đỏ ửng vì tức giận của Khương Yên, nhẹ giọng thủ thỉ như tình lang: “Ngoại trừ việc rên rỉ vì sung sướng khi đến cao trào.”
Khương Yên tái mặt, không phải vì phẫn nộ, mà là vì nhục nhã.
Mỗi khi nhìn thấy Cơ Trường Uyên, trong đầu nàng lại bật lên hình ảnh dâm d.ụ.c đầy nhơ nhuốc của bản thân mình.
“A a a!!!”
Tiếng thét không kiềm được thốt ra, như phát tiết toàn bộ sự uất hận của mình.
Khương Yên chẳng còn màng đến sống c.h.ế.t của bản thân, ra sức tay đ.ấ.m chân đá.
Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
“Im miệng, tên khốn khiếp, ngươi không xứng làm hoàng đế Đại Cơ, ngươi chỉ là một tên cầm thú xấu xa bỉ ổi!!!”
Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấp reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Cơ Trường Uyên từ trên cao nhìn xuống, vừa thích thú lại có chút phần nuông chiều khi thấy Khương Yên phát điên dưới thân mình.
---END---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đây mới chính là bộ dáng mà hắn khao khát được nhìn thấy nhất ở nàng. Hùng hổ dữ tợn, tựa như một con miêu hoang.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên bắt gặp Khương Yên lớn tiếng chất vấn đám tiểu thư thế gia tại phủ Vương Ngự sử, Cơ Trường Uyên đã nhận ra sâu trong cốt tủy nàng ẩn chứa sự cứng cỏi gai góc, tựa như loài tiên nhân châm sinh trưởng giữa sa mạc. Sự dịu ngoan nghe lời trước kia của nàng, bất quá chỉ là lớp ngụy trang mà thôi.
Điều khó hiểu hơn cả là, Cơ Trường Uyên lại thích thú khi nghe Khương Yên nhe răng múa vuốt mắng c.h.ử.i hắn như thế.
E rằng từ khi sinh ra cho đến nay, bên cạnh hắn chỉ toàn những lời nịnh hót xu nịnh. Điều này khiến Cơ Trường Uyên quá đỗi chán ghét những hư danh giả tạo của giới quý tộc kinh thành.
Cổ nhân đã từng nói: "Yểu điệu thục nữ, quân t.ử hảo cầu." Thế nhưng, những thục nữ liễu yếu đào tơ, hoàn phì yến gầy, hắn đã chiêm ngưỡng quá nhiều rồi. Những gương mặt điểm trang na ná nhau, mùi phấn son nồng nặc nhức mũi, giọng nói ngọt xớt như kẹo đường, béo ngậy đến buồn nôn.
Thứ gì Cơ Trường Uyên cũng không hề thiếu.
Cho đến khi hắn nếm thử cọng rau xanh nhạt nhẽo, mang chút vị đắng chát mang tên Khương Yên này.
Cùng là người mang hai mắt, một mũi, một miệng như bao người khác, thân hình nàng gầy gò nhỏ bé đến đáng thương, lần đầu hắn trông thấy còn chưa có mấy lạng thịt. Ngũ quan chỉ được coi là thanh tú dễ nhìn, may mắn thay lại sở hữu làn da trắng mịn nõn nà của tuổi thanh xuân.
So với Thẩm Thiên Nhược hay T.ử Kiều, e rằng nàng còn chẳng đáng xách giày cho họ.
Thế nhưng, vì sao Cơ Trường Uyên lại cứ thèm khát thân thể nữ nhân này đến vậy? Hắn đã tự vấn bản thân vô số lần.
Kể từ khi tiếp nhận tin Khương Yên mất tích.
Nàng chỉ là một nha hoàn đã được hắn hưởng dụng vài lần, mất đi cũng chẳng đáng tiếc. Huống hồ, sắp tới đây hắn còn chuẩn bị rước đệ nhất mỹ nhân thành Thiên An nhập cung, phong làm hậu phi. Là Đế vương của một nước, tam cung lục viện, ba ngàn giai lệ ở trước mắt, cớ gì phải bận tâm đến một nữ nhân hèn kém như vậy?
Thế mà chẳng hiểu vì sao, mỗi khi hắn đối diện với gương mặt như hoa như ngọc của vị mỹ nhân kia, nội tâm hắn lại chỉ dâng lên sự uể oải, biếng nhác. Cơ Trường Uyên thầm trấn an mình, có lẽ do vừa đăng cơ, chính vụ chồng chất, hắn cảm thấy mỏi mệt, không còn hứng thú với sắc d.ụ.c chăng.
Cho đến một ngày, khi hắn nghe thấy cái tên ấy lần nữa, biết được Bùi Lẫm đã thúc ngựa chạy khỏi kinh thành lúc trời tờ mờ sáng, bên dưới bụng hắn lại bừng lên một ngọn lửa cuồng nộ. Cơn bỏng rát lan khắp tứ chi, như đang gào thét nhắc nhở hắn về cố nhân. Hắn khao khát nàng đến tột cùng. Chỉ có nàng mới có thể dập tắt ngọn lửa d.ụ.c vọng đã không thể thỏa mãn suốt gần một năm qua của hắn.
Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấp reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Đôi mắt đen thâm thúy như vực sâu hun hút, lập lòe những đốm sáng xanh kỳ dị, tựa như ma hỏa.
Khi Khương Yên còn chưa kịp cảm nhận được hiểm nguy cận kề, một mái đầu đen đã áp xuống, vùi vào cần cổ nàng, mút mạnh. Mùi long diên hương và xạ hương nồng nặc tràn ngập khoang mũi Khương Yên, khiến nàng gần như ngạt thở.
“Ngươi đã mắng c.h.ử.i trẫm như thế, nếu trẫm không thực sự làm ra hành vi cầm thú, chẳng phải sẽ uổng phí danh tiếng xấu xa này sao?”
Dứt lời, răng nanh sắc bén của đối phương đã cắm ngập vào vai Khương Yên. Cơ Trường Uyên lúc này tựa như một con quỷ hút m.á.u, ra sức l.i.ế.m láp da thịt nàng.
Đây chính là hương vị đặc trưng trên thân thể thiếu nữ mà hắn hằng mong muốn. Cơ Trường Uyên không nhịn được mà thở dài một hơi khoan khoái.
Khương Yên đau đến nhíu cả mày, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau vang lên tiếng ken két chói tai.
Cơ Trường Uyên ngẩng đầu. Hai chân Khương Yên ngay lập tức bị hắn bẻ ra, tạo thành một tư thế đủ để bao vây lấy thân hình to lớn rắn chắc của hắn ở giữa.
Hỉ phục trên người nàng nhanh chóng bị xé rách, để lộ tấm yếm màu đỏ tươi thêu đôi chim quyên trên ngực. Cơ Trường Uyên giật phăng chiếc yếm, sau đó nắm chặt trong tay, đưa lên mũi hít hà một hơi thật sâu.
Đó chính là hương thơm độc nhất vô nhị của Khương Yên.
Nếu hôm nay hắn không kịp thời đến đây, có phải kẻ đang nằm trên thân nàng chính là tên bổ đầu kia?
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu hắn liền nổ ầm một tiếng, tâm trí hoàn toàn bị cơn thịnh nộ xâm chiếm. Gương mặt hắn nhuốm đầy vẻ đen tối, một đường gân xanh nổi lên giữa trán, trông hung tợn tựa con rết.
Khương Yên trừng mắt nhìn đối phương, bản thân nàng lúc này chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mặc người định đoạt.
Chiếc yếm bay một vòng, nhẹ nhàng đáp xuống thảm. Bàn tay ma quỷ của hắn lần nữa vươn ra, tháo xuống mảnh vải che thân cuối cùng trên người nàng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Khương Yên dùng hết sức bình sinh bật người dậy, c.ắ.n mạnh vào bả vai Cơ Trường Uyên. Dù vậy, cuộc tập kích bất ngờ này cũng chẳng tạo thành thương tổn đáng kể. Vẻ mặt hắn không hề biểu lộ chút đau đớn nào. Ngược lại, còn lộ ra chút khoái cảm.
Đúng là biến thái!
Khương Yên c.h.ử.i thầm trong lòng, ngay lập tức dùng nắm đ.ấ.m nhỏ bé của mình đập loạn xạ vào người Cơ Trường Uyên.
“Rắc.” Tiếng xương khớp vang lên. Khương Yên gần như bị hắn nhấc bổng khỏi mặt giường.
Giọng nói âm u của Cơ Trường Uyên lại vấn vít bên tai nàng, ở một khoảng cách gần gũi nhất.
“Dẫu trẫm có chút hưởng thụ sự mạnh bạo này của ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa là trẫm sẽ dung túng cho ngươi muốn làm gì thì làm.”