Ta Từng Là Bình Phong, Nay Là Kiếp Nạn Của Các Ngươi

Chương 60



Đã bao nhiêu ngày trôi qua, Khương Yên cũng không còn rõ nữa. Kể từ khi bị cầm cố trong căn phòng này, nàng đã hoàn toàn mất đi nhận thức về thời gian.

Cơ Trường Uyên vốn không bao giờ nói suông. Quả nhiên, hắn đã khiến nàng kiệt quệ đến mức không thể nhấc mình rời khỏi long sàng.

Khương Yên lười biếng chẳng muốn tỉnh giấc, song, cảm giác nặng nề nóng rực sau lưng khiến nàng vô cùng khó chịu, buộc phải xoay mình, muốn gạt phắt vật kia đi.

Làn da trắng ngần ánh vào mi mắt là những thớ cơ rắn rỏi đang phập phồng. Phía trên là đôi mắt đen tựa đầm sâu thăm thẳm.

Cơ Trường Uyên đã thức từ lúc nào, đang lặng lẽ nhìn Khương Yên quay lưng ngủ.

“Nàng đã tỉnh giấc rồi ư? Muốn dùng món gì, trẫm sẽ truyền người dâng lên ngay.”

“Sao ngài vẫn còn chưa rời đi?”

Khương Yên uể oải hỏi, thân thể theo bản năng dịch chuyển ra xa khỏi vòng ôm của hắn.

Kể từ ngày cưỡng ép nàng tương phùng, sau khi đã giày vò Khương Yên đến mức kiệt sức, Cơ Trường Uyên hầu như luôn đóng đô ngay tại tẩm điện này.

Chẳng những đêm nào hắn cũng leo lên long sàng tranh đoạt chiếc chăn len lông thỏ với nàng, mà sau đó còn mạnh mẽ áp nàng dưới thân, giam Khương Yên trong lồng n.g.ự.c mình. Cằm hắn đặt lên đỉnh đầu nàng, hít hà vài hơi khí tức mới thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Thậm chí, Tiểu Thuận T.ử còn phải chuyển tấu chương, thư án và bút mực vào đây để hắn tiện việc xử lý triều chính.

Từ bao giờ mà vị Hoàng đế tôn quý này lại trở nên bám dính lấy một người như vậy?

Trước kia, Thẩm Thiên Nhược chưa từng hé lộ cho nàng biết Cơ Trường Uyên còn có một mặt cố chấp, chiếm hữu đến thế.

Một lọn tóc mai bên tai nàng bị hắn quấn lấy, mân mê không rời trong lòng bàn tay.

Thanh âm trầm thấp của hắn cất lên.

“Nàng phải nhớ rõ, nàng là nữ nhân của trẫm. Hỏi câu này chẳng phải là vô ích ư?”

Gò má tinh tế của nàng bị chạm nhẹ, là một nụ hôn vô cùng dịu dàng.

Cơ Trường Uyên khẽ ngồi dậy, cũng thuận tiện đỡ nàng ngồi lên, giọng điệu mang theo sự dỗ dành.

“Suốt ngày nàng chưa có gì vào bụng, hẳn đã đói lắm rồi.”

Bên ngoài nhanh chóng vọng vào tiếng bước chân, Tiểu Thuận T.ử dẫn đầu một hàng cung nhân bưng tầng tầng lớp lớp khay đồ ăn nóng sốt đi vào trong. Trên gương mặt hắn nở nụ cười nịnh nọt.

Dù trong lòng có căm hận đến đâu, Khương Yên cũng không thể ngược đãi dạ dày.

Nàng lảo đảo bước xuống long sàng, chậm rãi tiến đến ghế tựa an tọa.

Tiểu Thuận T.ử thấy hành vi không hợp lễ giáo của Khương Yên, vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay nàng, dè dặt khẽ nói sau lưng: “Không được vô lễ như thế, cần phải đợi Hoàng thượng động đũa trước đã.”

Nhưng Cơ Trường Uyên bên cạnh lại phẩy tay, ra hiệu không cần câu nệ, rồi điềm nhiên đẩy chén canh sâm còn bốc khói nghi ngút qua cho Khương Yên.

“Dùng đi.”

Khương Yên cũng chẳng hề khách khí, bưng lên khuấy nhẹ vài cái, liền xì xụp húp cạn trước đôi mắt trợn tròn kinh hãi của Tiểu Thuận Tử.

Trải qua nhiều biến cố cùng Cơ Trường Uyên, trong lòng Khương Yên giờ đây đã không còn chút sợ hãi nào nữa, thay vào đó chỉ còn lại một trăn trở duy nhất: Bao giờ nàng mới có thể thoát khỏi tình cảnh bị giam cầm này.

Khi nàng đang miên man suy tưởng, gương mặt tuấn mỹ c.h.ế.t tiệt kia đã kề sát lại từ lúc nào.

“Cơ thể đã khôi phục được đôi chút chưa?”

Cơ Trường Uyên khẽ nhếch môi. Nhìn gương mặt tràn đầy vẻ phản kháng của Khương Yên, hắn cười nhẹ, ngón tay thon dài men theo gò má nàng, khẽ vẽ một vòng kéo xuống phần bụng dưới.

“Nơi này và… cả nơi này. Vẫn còn cảm thấy đau đớn ư?”

“Ngài…!!!” Khương Yên nghiến chặt răng, tức giận đến nỗi không thốt nổi nên lời.

Vẫn giữ vẻ mặt gợi tình thiếu đòn ấy, Cơ Trường Uyên đứng dậy, mở chiếc tráp gỗ trắc khảm xà cừ hình tròn, lấy ra một bình sứ men xanh, đưa đến trước mặt Khương Yên.

“Thuốc còn rất nhiều, lát nữa trẫm sẽ đích thân kiểm tra lại cho nàng thêm lần nữa.”

Khương Yên đặt chén canh xuống, nghiêng đầu dò xét: “Hoàng thượng hành xử như vậy, dân nữ cũng có thể hiểu được. Ăn sơn hào hải vị đã lâu, thỉnh thoảng một bữa cơm canh đạm bạc sẽ khiến ngài ngon miệng hơn thôi.”

Cơ Trường Uyên ngẩng đầu lên, đôi mắt bén nhọn khóa chặt lấy nàng: “... Mấy ngày nay, hẳn là ngài đã được thỏa mãn rồi chứ?”

“Thỏa mãn ư? Nàng lại nghĩ như thế sao?” Cơ Trường Uyên bật cười lớn, nửa thân trên ngồi trên mặt bàn, để lộ đôi chân dài rắn rỏi, dáng vẻ bễ nghễ đầy chế nhạo nhìn Khương Yên.

“Phải, dừng lại ở đây thôi. Chẳng lẽ ngài còn định đưa dân nữ nhập cung sao?” Khương Yên thấy nực cười, ánh mắt không kìm được dâng lên vẻ trào phúng: “Một nô tỳ hèn mọn, lấy tư cách gì để có thể đứng ngang hàng với những phi t.ử xuất thân danh môn vọng tộc trong cung. Hoàng thượng có từng cân nhắc đến hậu quả chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời lẽ của Khương Yên, kỳ thực, là muốn khơi dậy bản tính trách nhiệm cùng sự phân biệt giai cấp đã cố hữu sâu bên trong dòng dõi cao quý như Cơ Trường Uyên.

Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn tin tưởng Cơ Trường Uyên là một bậc đế vương tốt, có năng lực lãnh đạo và dẫn dắt muôn dân. Không chỉ bởi hắn đã thụ giáo kỹ lưỡng từ thuở bé, mà chính hắn còn là người có tham vọng cùng tầm nhìn rộng khắp.

Giữa nghiệp đế vương và mỹ nữ, Cơ Trường Uyên tuyệt sẽ không để bất kỳ điều gì ngăn cản bước chân hắn lên đỉnh vinh quang.

Huống hồ, Khương Yên xét cho cùng cũng chẳng phải tuyệt sắc giai nhân.

“Tiểu thư, à không, Hoàng hậu nương nương cho dù hiền lương thục đức đến mấy, ắt hẳn người cũng không tránh khỏi đôi chút tủi hận. Chẳng lẽ Hoàng thượng lại không hề cảm thấy đau lòng sao?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Cơ Trường Uyên lại bình tĩnh dị thường, chỉ lạnh nhạt đáp lời: “Phải.”

“Cái gì?” Khương Yên ngạc nhiên hỏi lại.

“Nàng đoán không sai. Hậu cung tam thiên giai lệ, Hoàng hậu trước khi an tọa vào phượng ỷ, hẳn đã được dạy dỗ kỹ lưỡng về lẽ này. Nàng ấy đã chấp nhận, cớ gì trẫm phải bận tâm?”

“Cho nên Tiểu Yên Tử, hãy ngoan ngoãn theo trẫm hồi cung đi. Mọi việc đã định, nàng không thể xoay chuyển được càn khôn này đâu.”

Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.

Đã lênh đênh trên biển không biết bao lâu, tình cảnh ở chung của hai người vẫn không mảy may đổi khác. Từ chuyện ăn uống, nghỉ ngơi, đến cả khi chìm vào giấc ngủ, Cơ Trường Uyên vẫn không lúc nào buông lỏng cảnh giác với Khương Yên.

Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu không phải vì e sợ người đời dị nghị, có lẽ hắn đã may dính nàng vào bên hông để tiện bề mang theo, ngay cả khi cả hai cùng nhau ân ái.

Cuối cùng, thuyền ngự cũng cập bến cảng.

Một đoàn Hắc Kỵ vẻ ngoài thiện chiến, giáp trụ chỉnh tề đã đợi sẵn. Trước cỗ xe ngựa xa hoa là gương mặt trắng trẻo, nhẵn nhụi thân thuộc. Vẫn là Cao Dục ngày nào, dáng vẻ cung kính chờ đón thánh giá.

Duy chỉ có điều, khi y nhìn thấy vết c.ắ.n còn đỏ ửng lộ ra bên cổ áo Cơ Trường Uyên, cùng với mu bàn tay đầy vết cào xước, vẻ mặt mừng rỡ xen lẫn nhớ nhung mà y dành cho Khương Yên lập tức biến thành sự giận dữ đầy cảnh cáo.

Khương Yên ngoảnh mặt đi, làm ngơ.

Ai bảo hắn trêu chọc nàng chứ. Khương Yên xưa nay vốn là người ăn miếng trả miếng. Nàng tuy không thể chống đỡ lại hắn, nhưng ít ra cũng có thể khiến hắn phải chịu đôi chút đau đớn.

Trước mắt nàng là tường son đỏ thẫm cao quá bốn năm người, mái ngói lưu ly màu vàng rực rỡ nổi bật dưới ánh dương. Hiếm khi nào cổng chính Ngọ Môn được rộng mở. Thế mà hôm nay, cả năm cánh cửa đều đồng loạt khai môn, nghênh đón bậc đế vương hồi cung.

Vì đã ly khai hoàng cung quá lâu, Cơ Trường Uyên không thể chần chừ nán lại, đành để Cao Dục đưa Khương Yên về nơi ở đã được sắp đặt.

Ngay từ khi đặt chân lên đất liền, Khương Yên đã đặt ra yêu cầu: Nàng không muốn để bất kỳ phi tần nào trong hậu cung của hắn nhìn thấy mình. Thẩm Thiên Nhược từng có ơn cưu mang nàng từ thuở bé, cho nên nàng kiên quyết không để bản thân trở thành lưỡi d.a.o đ.â.m vào trái tim nàng ấy.

Thế nhưng, Cơ Trường Uyên lại dễ dàng chấp thuận.

Bởi vậy, Khương Yên từ đầu đến cuối đều đội mũ che mạng, ngồi trên kiệu tử, đi thẳng từ Ngọ Môn, băng qua cầu Kính Thủy, men theo con đường lát đá cẩm thạch rợp bóng cây xanh cùng kỳ hoa dị thảo trong Ngự Cảnh Viên, mới đặt chân vào Nội đình thâm sâu.

Trọng Hoa cung đã được tu bổ khang trang, chờ đón chủ nhân của nó bước vào.

Khương Yên chẳng còn tâm trí nào mà ngắm nghía quang cảnh tươi đẹp xung quanh, nàng vội vã bước xuống kiệu, đi thẳng vào tiền sảnh, ngồi phịch xuống thở dốc.

Từ thành Liễu Khê về đến kinh đô, hơi thở thanh mát của mùa xuân đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho gió nóng oi ả cùng những tiếng ve sầu rỉ rả than phiền.

Cao Dục thấy nàng gục đầu trên ghế, dung nhan phảng phất vẻ mệt mỏi chán chường, y lặng lẽ phất tay cho tất cả hạ nhân lui xuống, rồi tự mình tiến vào bên trong.

“Cao đại nhân, đã lâu không gặp, xin thứ lỗi vì lần trước tiểu nữ không kịp cáo từ.” Khương Yên cảm nhận được có người tiến đến, nàng ngẩng đầu lên, cất lời chào hỏi bằng một thái độ thành khẩn.

“Nương nương, người cứ xem xét mọi thứ ở đây đi, có chỗ nào không vừa ý, cứ dặn dò nô tài.”

Đúng là vật đổi sao dời, chỉ mới một năm trôi qua, địa vị và xưng hô giữa hai người đã đảo lộn hoàn toàn. Cao Dục hoàn toàn dùng thái độ của kẻ bề tôi phục vụ chủ nhân trong cung để đối đãi với Khương Yên.

Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Nàng chỉ buồn bã lắc đầu. “Đừng, xin đừng gọi tiểu nữ là Nương nương, tiểu nữ không phải người của nơi này…”

“Nương nương chớ nói lời như vậy, chuyện đã đến bước này, sao không thử nghĩ thoáng ra? Khắp thiên hạ này, mấy ai may mắn được trở thành nữ nhân của Hoàng thượng?” Cao Dục uyển chuyển khuyên can nàng.

“Người hãy xem, Trọng Hoa cung này chính là do Hoàng thượng tự mình phân phó nô tài tu sửa lại toàn bộ, chỉ để dành cho một mình người ngự tại nơi đây.”

“Không phải phi t.ử nào cũng được sủng ái như thế này đâu. Chỉ những vị từ Tần vị trở lên mới được làm chủ một cung. Điều này chẳng phải chứng tỏ Hoàng thượng cực kỳ coi trọng Nương nương sao?”

Khương Yên cười chua chát: “Ta thà rằng hắn cứ coi thường ta như thuở còn ở trấn Lạc Thủy, có như vậy, ta cũng không phải rơi vào t.h.ả.m cảnh ngày hôm nay.”

Nhớ lại quãng thời gian ấy, Cao Dục chỉ đành thở dài lắc đầu.

Trấn Lạc Thủy ư? E rằng sự tình đã manh nha từ thuở ấy, chỉ là nó chưa biểu lộ rõ ràng, tựa như mạch nước ngầm cuộn chảy dưới lòng đất. Đến lúc bùng phát thành trận đại hồng thủy, e là tất cả đều đã vô phương cứu vãn.