Ta Từng Là Bình Phong, Nay Là Kiếp Nạn Của Các Ngươi

Chương 61



Mới chỉ một ngày ngắn ngủi, bên trong Trọng Hoa cung đã vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng, cùng với những âm thanh la hét ồn ào.

“Vị nương nương ấy... quả thực không biết phải diễn tả thế nào cho hết.”

Một cung nữ vận cung trang sắc xanh ngọc nhíu đôi mày liễu, thủ thỉ với tiểu thái giám đang đứng ngoài sân, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.

“Tỷ nói thế là sao?”

“Xuất thân từ chốn dân dã, lai lịch đã bất minh rồi, cử chỉ lại càng không đoan trang chút nào, làm sao có thể sánh bằng Hoàng hậu nương nương đức hạnh?”

Nói đến đây, nàng ta chỉ vào phía trong sân, nơi đang trồng một dãy mai trắng rồi khịt mũi: “Ngươi xem, suốt ngày trèo cây nghịch bùn, đến giờ chuẩn bị ngự thiện với Hoàng thượng mà nàng vẫn vùng vẫy không chịu hầu hạ tắm gội. Đầu bù tóc rối, y phục lấm lem chạy khắp Trọng Hoa cung, ngươi bảo nàng ta có phải là thất tâm phong rồi không?”

“Có chuyện này sao?” Tiểu thái giám sợ hãi đến há hốc mồm, trần đời hắn chưa từng thấy phương pháp câu dẫn nam nhân nào lại kỳ quặc đến mức này.

Vị cung nữ này vốn chán ghét phải hầu hạ một chủ t.ử xuất thân hàn vi, cho nên nàng ta cũng không quá nhiệt tình hỗ trợ, chỉ đứng khoanh tay nhịp nhịp chân, khóe môi tràn ra nụ cười dữ tợn.

“Hừ, mặc kệ nàng ta. Lát nữa Hoàng thượng ngự giá, chứng kiến cảnh tượng này, dù không hạ lệnh tru sát thì cũng quăng vào lãnh cung, đỡ cho ta phải hầu hạ.”

“Ồ? Ngươi lại có ý niệm đó ư?”

Giọng nói lanh lảnh, sắc bén chợt vang lên ngay sau lưng khiến hai kẻ kia giật mình thon thót, tức khắc 'bụp' một tiếng quỳ sụp xuống đất.

“Hoàng thượng giá lâm!!!”

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”

Cơ Trường Uyên vận long bào cửu ngũ thêu kim tuyến, chân đi đôi hài lưỡng long triều thọ, hiển nhiên vừa bãi triều xong liền ngự giá thẳng đến nơi này.

Hắn nhướng mày nhìn cung nữ đang run rẩy nằm sấp dưới nền đất bằng đôi mắt vô cảm.

“Xem ra ngươi không hề thích thú khi hầu hạ tại Trọng Hoa cung này. Vậy thì, trẫm ban cho ngươi đi Hoán Y Cục đi.”

Lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai mà lại trở thành sấm sét giữa trời quang trong mắt mọi người.

“Hoàng thượng khai ân! Nô tỳ biết tội, xin Hoàng thượng khai ân!”

Tiếng gào khóc t.h.ả.m thiết vang vọng khắp sân đình nhưng chỉ đổi lại một trận run rẩy của trên dưới mấy chục mạng người nơi đây.

Không ai dám dò xét lòng chủ tử, vội vàng thành thật đi làm việc của mình.

Khương Yên không màng đến hình tượng của bản thân mà nằm dài trên trường kỷ.

Tiểu Thuận T.ử đã sớm phái người đến đây báo tin Hoàng thượng sẽ ghé qua dùng bữa cùng với nàng, nhưng nhìn tình hình này có thể đoán được Khương Yên có bao nhiêu phần cam tâm tình nguyện mà tiếp đón.

“Đây là thế nào?”

Giọng nói trầm trầm như tiếng đàn cổ vang lên cũng chẳng khiến Khương Yên nhíu mày.

“Tâu Hoàng thượng, thứ lỗi cho dân nữ. Ta sống nơi dân dã, vốn quen thói bảy ngày mới thay y phục, một tháng mới gột rửa thân thể một lần. Vừa đặt chân đến nơi này quả thực không quen, mong Hoàng thượng xá tội.”

Khương Yên đủng đỉnh đứng dậy qua loa hành lễ, sau đó cười ranh mãnh áp sát vào người hắn.

Bên trên vạt áo đọng từng mảng vết bẩn ố vàng đã khô cứng, không nhận ra được đó là thứ gì.

Dung nhan và móng tay nàng cũng lấm lem vết đen, tựa như vừa vất vả đào mỏ khoáng trở về.

Thỉnh thoảng, một mùi hăng hắc khó chịu lại xộc vào khứu giác, khiến các cung nhân đều phải cúi đầu nhăn nhó né tránh.

Với ngoại hình này, để xem Cơ Trường Uyên còn có thể chịu nổi mà ngồi vào bàn ngự thiện cùng với nàng không đây.

Cơ Trường Uyên đứng tại chỗ, cánh tay cứng như gọng kìm giữ chặt lấy bả vai của Khương Yên, vẻ mặt lạnh lẽo như sương giá.

“Báo với Ngự Thiện Phòng rằng khoảng một canh giờ nữa hẵng đưa món lên.”

Sau đó hắn mạnh mẽ lôi Khương Yên, một đường thẳng tiến vào tịnh phòng phía bên trong, không chút nương tay mà ném nàng xuống bồn tắm bằng đá cẩm thạch.

“Mau ngoan ngoãn chấp nhận để cung nữ hầu hạ gột rửa, hoặc là để trẫm tự mình nhúng tay. Đến lúc đó, dù nàng có khóc lóc van xin, trẫm cũng sẽ không để nàng rời khỏi tịnh phòng này nửa bước. Hãy suy nghĩ cho kỹ đi.”

Cơ Trường Uyên đã chịu đựng cả một buổi sáng thượng triều đầy nhàm chán, háo hức muốn đến đây chiêm ngưỡng nữ nhân của hắn xinh đẹp như hoa như ngọc trong lụa là gấm vóc mà hắn đã hao tâm tổn trí đích thân lựa chọn.

Vậy mà thứ đón chào hắn lại là hình hài ma không ra ma, người không ra người của Khương Yên.

Cơ Trường Uyên như bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng vui vẻ phút chốc đã tắt ngúm.

Quả nhiên, nàng là nhất quyết muốn chọc tức trẫm, muốn tìm đường thoát thân bằng mọi giá đây mà.

Nhìn bản thân mình bị hắn nắm cổ áo như xách gà con, Khương Yên tức lắm nhưng chẳng thể làm gì được, chỉ cười gằn một tiếng: “Ngài dám ư? Giữa thanh thiên bạch nhật, ngài không sợ bị thiên hạ cười chê là bạo quân dâm loạn sao?”

Cơ Trường Uyên cười giễu một tiếng.

“Sợ gì chứ? Toàn bộ nội cung ngoại triều này đều thuộc quyền sở hữu của trẫm, trẫm muốn làm gì thì làm, ai dám dị nghị?”

Nói đến đây, Cơ Trường Uyên dừng lại, đưa tay kéo ngoại bào bên ngoài, vẻ mặt xảo trá như một tên lưu manh chính hiệu.

“Nàng đã không muốn dùng bữa, vậy thì chúng ta làm chuyện khác. Trẫm có dư thời gian để chơi đùa với nàng.”

“Không! Dừng lại ngay!” Khương Yên kinh hãi thét lớn: “Ta tắm! Mau gọi người vào! Ta lập tức đi tắm đây!”

Biết đã hù dọa Khương Yên thành công, Cơ Trường Uyên nhanh tay kéo áo cột lại, sau đó nhanh chóng đi ra, không quên để lại cho nàng một câu cảnh cáo: “Trong vòng nửa canh giờ phải xong xuôi.”

Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm tái bản nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.

Cuối cùng, Cơ Trường Uyên cũng chờ được Khương Yên trong bộ dạng tắm gội xong xuôi, sạch sẽ tinh tươm bước ra chính sảnh.

Nàng vận y phục vân sa sắc thiên thanh nhã nhặn, mái tóc vẫn còn nhỏ nước xõa dài đằng sau lưng. Trên gương mặt nhỏ nhắn không chút phấn son, đôi mày lá liễu đang chau lại, dường như nàng không được thoải mái cho lắm.

Nhìn bàn ngọ thiện đã được bày biện sẵn sàng, Khương Yên cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu châm chọc giễu cợt nói: “Nào, để nô tỳ đứng hầu Hoàng thượng dùng ngọ thiện. Chuyện này nô tỳ rành rẽ lắm, dù sao cũng là nha hoàn bao nhiêu năm rồi mà.”

Lời nói này thốt ra, khiến vài cung nữ và tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh trợn mắt nhìn nhau, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Hóa ra vị nương nương này lại có xuất thân thấp kém đến thế.

Cơ Trường Uyên nhướng mày, bạc môi mím chặt, rõ ràng đang kiềm chế cơn phẫn nộ âm ỉ chực trào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không hiểu sao hắn cực kỳ căm ghét khi để cho bất kỳ ai biết được thân phận trước đây của Khương Yên chỉ là một nha hoàn.

Ban đầu Cơ Trường Uyên nghĩ là bởi vì bản thân mình. Bậc đế vương cao cao tại thượng như hắn lại có thể dây dưa với một nô tỳ thấp kém, nếu để cho người khác biết được sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hình tượng nhất quốc chi quân mà hắn đã duy trì bao năm qua.

Nhưng trên hết, trong một thoáng mơ hồ, Cơ Trường Uyên nhận ra điều hắn không thích nhất chính là việc Khương Yên bị mọi người coi thường sau lưng.

Thế gia vọng tộc là như vậy, xuất thân thấp kém là trở ngại lớn nhất để đi đến đỉnh cao của danh vọng. Nếu nàng không có thủ đoạn cao minh, đầu óc linh hoạt, thì chỉ có hậu thuẫn vững chắc mới là thứ khiến cho mọi người phải e dè sợ hãi.

Nếu không, ngay cả một cung nữ cũng có thể khiến cho nàng ăn quả đắng.

Vậy mà hôm nay, trước mặt mọi người, Khương Yên lại tự mình vạch trần khuyết điểm to lớn nhất của mình trong cuộc chiến tranh giành thịnh sủng nơi hậu cung.

“Nếu nàng thích buông lời chọc ghẹo như vậy, lát nữa trẫm sẽ đích thân dạy nàng hầu hạ trẫm trên long sàng, nàng thấy thế nào?”

Cơ Trường Uyên ngoài mặt thì hừ lạnh một tiếng giận dữ nhưng ngữ điệu lại hàm chứa sự bao bọc mơ hồ.

Cho dù Khương Yên muốn chọc giận hắn, nhưng Cơ Trường Uyên vẫn không thể để nàng mất mặt trước đám nô tài này được.

Đó là điều tốt nhất mà hắn muốn làm cho nàng ở thời điểm lúc này.

Nữ nhân này là người của hắn, là hắn đã đích thân đưa nàng nhập cung, không ai có thể coi thường nàng.

Khương Yên bĩu môi, không dám đáp trả nữa. Mỗi lần Cơ Trường Uyên lôi chuyện giường chiếu ra cảnh cáo nàng thì Khương Yên chỉ có thể im lặng làm lơ.

Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.

Đôi đũa kim giao đưa ra, chuẩn bị gắp một miếng thịt cá trắng nõn, bên cạnh vang lên âm thanh hốt hoảng của tiểu thái giám.

Khương Yên vội vàng rụt tay lại, dù gì Cơ Trường Uyên cũng là Hoàng đế Đại Cơ, trước mặt mọi người nàng không thể bất kính trước long nhan.

“Ăn đi, còn ngần ngại gì nữa? Không phải nàng thích ăn món cá trích hầm măng này nhất sao?”

Cơ Trường Uyên chẳng tỏ vẻ bận lòng là mấy, hắn cứ thế ung dung gắp một miếng cá nhẹ nhàng đặt vào chén cho nàng.

Tiểu Thuận T.ử đã theo hầu hai người trên thuyền từ thành Liễu Khê trở về đây, cũng chẳng còn lấy làm lạ trước cung cách ở cạnh nhau của hai người họ, nhanh nhẹn đưa tay giở một cái mâm bạc trên bàn, giọng hồ hởi.

“Bẩm Hoàng thượng, bẩm nương nương, mấy hôm nay Ngự Thiện Phòng có nhập được một số lượng Khổng noãn (trứng chim công), mời người nếm thử món trứng hấp mật ong vừa béo ngậy, thơm lừng, lại có vị ngọt thanh hòa quyện, rất tốt trong việc dưỡng nhan đó ạ.”

Vừa nói vừa nhanh nhẹn đặt cái chén đến trước mặt Khương Yên trước con mắt trầm trồ của mọi người.

Cơ Trường Uyên lau miệng, chống cằm cong mắt nhìn Khương Yên thúc giục: “Thử đi.”

Lần đầu tiên nghe đến món này, Khương Yên cũng có chút hiếu kỳ, nàng không ngại ngần đưa thìa vào, múc lên một miếng.

Mềm mại như tơ lụa, lại không hề ngấy ngán.

Đôi mắt nàng khẽ sáng rỡ lên, sau đó lại híp lại, vẻ mặt thỏa mãn khó tả.

Chén trứng hấp nhanh chóng được vét sạch.

“Ngon không?”

Cơ Trường Uyên vén một lọn tóc rơi xuống bên gò má đối phương, dịu dàng hỏi.

Lại bị Khương Yên ra vẻ ghét bỏ nghiêng đầu né tránh.

“Hừm.”

Không phủ nhận, vậy có nghĩa là ngon rồi.

Cơ Trường Uyên bật cười, âm thanh vui vẻ vang vọng khắp căn phòng khiến mặt nàng tối sầm lại, đuôi mắt quắc lên lườm hắn một cái sắc lạnh.

Từ lần đầu gặp nhau đến bây giờ, dường như Khương Yên chưa bao giờ cho hắn bất kỳ biểu cảm gì gọi là hài lòng.

Ngay cả khi hắn ban phát cho nàng bao nhiêu là trang sức đá quý, vàng lá và ngân lượng, Khương Yên đều chỉ qua quýt tạ ơn cho có lệ.

Mãi đến hôm nay mới nhìn thấy được nét mặt thật lòng thích thú của Khương Yên đối với một chén trứng hấp tầm thường.

Công nhận, Cơ Trường Uyên lại càng thấy khoái trá với dáng vẻ phụng phịu hờn dỗi của Khương Yên hơn là sự phản kháng đầy gai nhọn và lời lẽ châm chọc lúc trước.

Cuối cùng, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút thành tựu.

“Tốt, thưởng.”

Tiểu Thuận T.ử kích động đến mức khóe miệng nhếch cao, cuống quýt quỳ lạy.

Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

“Nô tài cảm tạ ân điển của Hoàng thượng, cảm tạ ân điển của nương nương.”

Cho đến lúc đoàn người lần lượt cáo lui ra ngoài, tiểu thái giám bên cạnh vẫn không hết ngỡ ngàng.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tại sao Tiểu Thuận T.ử lại được ban thưởng một cách dễ dàng như vậy chứ?

“Thuận công công, ngài nói cho nô tài hay với.”

“Ta thấy ngươi thật ngu muội, có mắt mà không thấy được núi Thái Sơn.”

Tiểu thái giám chỉ còn biết gãi đầu, trong lòng khó hiểu vô phương suy xét.

Hắn ngày đêm cung kính hầu hạ Thánh thượng ngự thiện, lại không sánh bằng một chén trứng hấp của Tiểu Thuận T.ử dâng lên.

Quả không hổ danh là đệ t.ử chân truyền của Cao Dục, thủ đoạn lấy lòng người thật sự thâm sâu khó lường.

Tiểu Thuận T.ử hừ một tiếng khinh miệt, không nhanh không chậm đáp lời: “Ngươi đó, thành tâm thành ý mà hầu hạ chủ t.ử ở Trọng Hoa cung đi, sẽ không thiệt thòi đâu.”

Đây cũng chính là lời Cao Dục, sư phụ hắn ta, đã căn dặn ngay từ khi bọn họ còn ở Đông Cung.

Cao nhân ắt có cao kiến, không điều gì có thể qua được đôi mắt tinh tường của vị Tổng quản Thái giám đã phụng sự hai triều vua.

Lúc này Tiểu Thuận T.ử cảm thấy thật may mắn vì đã nghe lời sư phụ, ngay từ lần đầu gặp mặt đã đối đãi t.ử tế với Khương Yên.