Tiếng ve sầu rỉ rả không ngớt suốt ngày, khiến Khương Yên chẳng thể nào chợp mắt yên ổn.
Thời tiết lại bức bối đến độ này. Dù đã khoác lên mình y phục tơ tằm thượng hạng, chất liệu mỏng nhẹ, thấm hút mồ hôi, nàng vẫn phải thở dốc, tay cầm chiếc quạt tròn thêu hoa mà quạt lia lịa.
Khi đang lim dim trên trường kỷ, Tiểu Thuận T.ử vội vã tiến vào, khom lưng nhỏ nhẹ bẩm báo.
“Bẩm nương nương, bên ngoài có Bùi thị vệ cầu kiến.”
Vị Bùi thị vệ này, chẳng lẽ lại là Bùi Lẫm sao?
Khương Yên nhíu mày, không cần suy nghĩ đã xua tay từ chối: “Không gặp.”
Nàng với người này đã không còn bất kỳ quan hệ gì, nhìn thấy chỉ thêm phiền nhiễu, tốt nhất là cả đời đừng dính líu đến nhau nữa cho đỡ rắc rối.
Nhưng Tiểu Thuận T.ử lại không chịu đi, nấn ná đứng tại chỗ ấp úng nói: “Nương nương ra gặp Bùi thị vệ một lần thôi, là… là Hoàng thượng ra lệnh ạ.”
Tên hôn quân này lại đang giở trò quỷ quái gì?
Chẳng phải trước đây hắn ta rất ghét ta thân cận với Bùi Lẫm hay sao?
Cực chẳng đã, Khương Yên đành phải gượng dậy, chậm rãi đi tới trước môn lâu, nhìn thấy bóng dáng đứng thẳng tắp, hứng trọn ánh nắng chiều của Bùi Lẫm.
Quần áo lấm lem bùn đất, trên mặt còn có mấy vết bầm.
Cánh tay cùng bả vai hắn không thể nâng lên được, tựa hồ vừa phải chịu một trận trọng thương.
“A Yên…”
Vừa trông thấy dung nhan thân thuộc đã khiến hắn nhung nhớ bấy lâu nay, Bùi Lẫm không kìm được xúc cảm trào dâng.
Nàng tươi nhuận hơn trước kia, mái tóc đen dài được búi cao bằng kim trâm bằng vàng, trên người vận gấm vóc lụa là, châu ngọc lấp lánh.
Dù trên mặt không điểm chút phấn son nào, Bùi Lẫm vẫn nhận ra sự sủng ái của Thiên t.ử dành cho nàng, thể hiện qua dáng vẻ xinh đẹp diễm lệ này.
Dường như Khương Yên đang rất mực hưởng thụ cuộc sống xa hoa phong phú trong thâm cung.
Việc này càng khiến Bùi Lẫm đau đớn thấu tận tim gan.
Trên đường đến đây, hắn đã phác họa vô số cảnh tượng trong đầu.
Nàng sẽ ủ dột, nàng sẽ khóc than, nàng sẽ gào thét đau đớn.
Không ngờ, nàng lại xuất hiện với bộ dáng ung dung tự tại như thế này.
Trong kiếp trước, hắn từng chứng kiến Khương Yên vất vả trong thân phận nha hoàn, sau đó lại ngoan ngoãn cam chịu khi trở thành phu nhân của Hầu phủ.
Bùi Lẫm chưa bao giờ nghĩ Khương Yên lại có thể trở thành một nữ chủ nhân cao cao tại thượng như hiện tại.
Bùi Lẫm trong lòng hoảng hốt.
Khương Yên phải nhút nhát, phải tự ti, phải nhu nhược, chỉ khi đó hắn mới có thể trở thành trời đất để nàng nương tựa.
Một khi nàng đã biến thành cánh chim rực rỡ bay lượn trên trời cao, cơ hội để nàng quay về bên hắn chắc chắn là tuyệt vô.
Bùi Lẫm không kìm nén được ý niệm độc địa.
Hắn nhất định phải làm gì đó để xé nát chiếc áo bào đẹp đẽ quý giá mà Cơ Trường Uyên đã khoác lên người Khương Yên.
“Nàng… vậy mà lại ở nơi này thật, cam tâm trở thành nữ nhân của đương kim hoàng đế.”
Khương Yên khẽ nâng mi, đáp lại bằng giọng điệu băng lãnh: “Chẳng lẽ lại sai?”
“Trước khi tới đây, ta vẫn tự nhủ trong lòng, A Yên của ta không phải kẻ ham hư vinh, nàng chắc chắn bị ép buộc, và ta nhất định sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này, cùng nhau trở về nhà…”
“Dừng lời! Ta đã nói với ngươi vô số lần rồi, ta và ngươi đời này không hề quen biết. Ngươi hãy sống cuộc sống của ngươi, ta sống cuộc sống của ta, nước sông không phạm nước giếng, ngươi đừng lo chuyện bao đồng, quấy nhiễu đến ta.”
Bùi Lẫm mím chặt môi, nở nụ cười chua chát: “Hóa ra những lời người đó nói đều là sự thật.”
“Là ai?” Khương Yên nghiêng đầu thắc mắc.
“Hoàng thượng nói nàng tự dâng mình đến cửa, trèo lên long sàng của người, nhưng ta đã không tin. Ta muốn tận tai nghe nàng nói ra điều đó…”
“Đúng là như vậy. Vì muốn thoát khỏi ngươi, cũng không muốn bị kẻ khác dẫm đạp, ta đã tìm một cây đại thụ quyền thế nhất để nương tựa. Thế t.ử của Hầu phủ thì đã sao, ngươi vẫn không thể tranh đoạt được với đương kim hoàng đế.”
Khương Yên không chút do dự gật đầu.
Cơ Trường Uyên đã tốn công thêu dệt một câu chuyện để bêu xấu nàng, cớ gì nàng lại không biết điều mà từ chối ý tốt đó.
Khiến cho Bùi Lẫm tuyệt vọng đoạn niệm, đó mới là điều tốt nhất dành cho cả ba người chúng ta.
Tiếng cười hậm hực từ cổ họng hắn vang lên, ngay sau đó biến thành âm thanh gào thét đầy phẫn nộ.
“A Yên, vì sao nàng lại trở thành một kẻ như vậy? Vì sao chứ?”
“Đừng hỏi những lời thừa thãi như thế, Bùi Lẫm. Ta đã không còn là A Yên mà ngươi từng quen biết nữa rồi.” Khương Yên đạm mạc đáp lời.
Đột nhiên hắn xông tới, đôi mắt giận dữ đỏ quạch, liều lĩnh xuyên qua hàng rào phòng ngự của thị vệ mà điên cuồng gào thét về phía nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng làm chuyện thất đức như vậy, còn mặt mũi nào để gặp tiểu thư của mình nữa? Miệng thì nói muốn bảo hộ nàng ấy cả đời, nhưng bây giờ chính nàng cũng chẳng khác gì những tiện nhân có lòng dạ bất chính bên ngoài. Nàng không thấy bản thân mình không còn chút liêm sỉ nào hay sao, khi lại đang tâm cướp đoạt phu quân của ân nhân đã cưu mang mình?”
Bùi Lẫm đã không còn giữ được lý trí, hắn chỉ muốn Khương Yên cảm thấy hổ thẹn, đau lòng. Có như vậy nàng mới hối hận mà quay trở về bên hắn.
Cho nên hắn ta không chút ngại ngùng mà vạch trần sự khổ sở và thương tâm nàng đã chôn giấu tận đáy lòng suốt bấy lâu nay.
Khương Yên trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy dường như nàng chưa từng quen biết một Bùi Lẫm ác độc đến vậy.
Đây mới chính là bộ mặt thật của hắn ta sao?
Giờ phút này, Khương Yên mới cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi, hận rằng kiếp trước mình lại mù quáng si mê một nam nhân hèn hạ đê tiện đến thế.
Bùi Lẫm rõ Khương Yên kính trọng Thẩm Thiên Nhược biết bao. Vậy mà hắn vẫn có thể tàn nhẫn thốt ra những lời lẽ tựa d.a.o cứa vào tim nàng.
Khương Yên c.ắ.n chặt răng, để mặc những giọt lệ châu lăn dài trên gò má.
Cho đến khi Bùi Lẫm ngừng gào thét, ngước ánh mắt mong chờ về phía mình, Khương Yên mới chậm rãi nâng khóe môi.
Từng lời nàng thốt ra, nặng trịch tựa búa bổ.
“Bùi Lẫm, hôm nay ngươi nói ra những lời này, ta không có gì để bao biện. Từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Đừng để ta gặp lại ngươi thêm lần nữa, nếu không thứ ngươi nhìn thấy sẽ là một kiếm xuyên tim.”
“Không, A Yên, ta không có ý đó… ta chỉ… chỉ là…” Bùi Lẫm bỗng trở nên hốt hoảng, lúc này hắn mới nhận ra bản thân đã thốt ra những lời tồi tệ đến nhường nào với nàng.
“Cút ngay!”
“A Yên, đừng! Cho ta giải thích… Ta không phải có ý đó…” Bùi Lẫm gần như quỳ rạp xuống đất van xin t.h.ả.m thiết.
“CÚT ĐI!!!”
Khương Yên quát lên một tiếng khàn đặc, dù trong giọng nói không hề có âm thanh nức nở, nhưng nước mắt trên gương mặt nàng đã giàn giụa như suối đổ.
Mọi chuyện dường như đã chấm dứt, nàng xoay người, bóng dáng quyết tuyệt nặng nề từng bước rời đi.
Tiểu Thuận T.ử nhận thấy kết quả này ắt hẳn sẽ khiến Thiên t.ử hài lòng, lập tức ra hiệu cho thị vệ lôi Bùi Lẫm đang tê tái cõi lòng rời khỏi Trọng Hoa cung.
Trong lòng hắn không khỏi thầm cảm thán.
Thánh thượng quả thực thâm hiểm khó lường, một chiêu thức này vừa tung ra, hai người kia đã hoàn toàn bị đẩy vào bước đường cùng.
Bùi Lẫm đã phải chịu một trận đòn chí t.ử ở thao trường, nay lại phải hứng chịu thêm nỗi nhục nhã đau lòng ở Trọng Hoa cung. Đây chính là kết cục xứng đáng dành cho kẻ dám lớn tiếng chỉ trích quân vương.
Chỉ là, vị trí của Khương Yên lúc này lại có phần đáng thương. Sau cùng, cuộc chiến đoạt quyền giữa hai nam nhân này đã chấm dứt, nhưng người hứng chịu tổn thương nặng nề nhất vẫn là một mình nàng.
Tiểu Thuận T.ử vốn là kẻ làm việc khôn khéo, nhanh nhẹn. Cảnh tượng xảy ra tại Trọng Hoa cung lập tức được mật báo đến tai Cơ Trường Uyên.
“Bùi Lẫm đã thốt ra những lời lẽ như vậy ư?”
“Khải bẩm Hoàng thượng, lời này hoàn toàn là sự thật.” Tiểu Thuận T.ử quỳ gối, rành mạch đáp lời.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cơ Trường Uyên im lặng không đáp, nhưng trong lòng lại dâng lên một cỗ day dứt khó tả, như có gai nhọn đ.â.m vào. Không ngờ, nàng lại khóc.
Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ đến tận bây giờ, hắn chưa từng nhìn thấy nàng rơi lệ. Dẫu cho bị kẻ khác ném đá chảy m.á.u đầu, hay bị hành hung đến toàn thân bầm tím, Khương Yên vẫn chưa hề rơi một giọt nước mắt nào.
Vậy mà hôm nay, chỉ vì những lời lẽ của Bùi Lẫm mà nàng lại khóc.
Nàng còn khóc bi thương và tức tưởi đến nhường ấy.
Không cần tận mắt chứng kiến, chỉ qua lời thuật lại của Tiểu Thuận Tử, Cơ Trường Uyên cũng có thể hình dung được khuôn mặt nhỏ nhắn đượm vẻ bi thương của nàng lúc bấy giờ.
“Khốn kiếp!”
Nữ nhân của hắn, chỉ có ta mới có quyền khiến nàng rơi lệ, bất cứ kẻ nào khác cũng không được phép!
Bình trà bằng thanh sứ men xanh bị ném mạnh xuống nền đất, vỡ tan thành mảnh vụn, khiến tất cả thái giám cung nhân trong Ngự thư phòng đều sợ hãi run rẩy.
Chủ t.ử của bọn họ lại một lần nữa nổi cơn thịnh nộ rồi.
“Truyền lệnh, triệu Hàn Trác Ngôn và Doãn Đình Ngọc nhập cung diện kiến trẫm ngay lập tức.”
Vâng theo thánh dụ triệu tập, hai vị tâm phúc lập tức chỉnh đốn mũ áo nghiêm chỉnh, đứng giữa Ngự thư phòng cung kính chắp tay chờ đợi mệnh lệnh.
“Bùi Lẫm đã hồi kinh rồi, hãy phái người khéo léo thổi gió, thúc đẩy Trấn bắc hầu phủ nhanh chóng đến phủ học sĩ cầu thân.”
“Hạ thần xin tuân mệnh.” Doãn Đình Ngọc cung kính cúi rạp đầu.
Nếu sự việc này tiến hành thuận lợi, Bùi Lẫm bằng lòng chấp thuận, bên trên có Cơ Trường Uyên giám sát, bên cạnh lại có Doãn Đình Ngọc kiềm chế, Trấn bắc hầu phủ chẳng khác nào cá đã vào lưới, khó bề thoát thân.
Nhưng nếu Bùi Lẫm dám khước từ mối hôn sự mà chính mẫu thân hắn đã đích thân thỉnh cầu, không chỉ thanh danh bản thân bị hủy hoại, mà với danh tiếng và địa vị hiển hách của phủ học sĩ, Trấn bắc hầu phủ chắc chắn phải trả một cái giá cực kỳ đắt để bồi thường thỏa đáng cho đối phương.
Còn về phần Bùi Lẫm, Cơ Trường Uyên đã sớm định đoạt cho y một hành trình mới. Bọn thổ phỉ hoành hành tại Nam Bình Sơn chính là nơi thích hợp nhất để y nếm trải khổ cực trong vài năm.
Chỉ có như thế, cơn phẫn nộ trong lòng Cơ Trường Uyên lúc này mới tạm nguôi ngoai.