“Đêm qua, hình như… Trọng Hoa cung có biến…”
Thanh Liễu vội vàng bước vào tiền viện, thủ thỉ bên tai Thẩm Thiên Nhược. Nàng ấy đang nhẹ nhàng nâng niu những đóa mẫu đơn đỏ rực trong chiếc bình sứ cao ngang người.
Thẩm Thiên Nhược khẽ nâng hàng mi, vẻ mặt vẫn thanh tĩnh như thường: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Nô tỳ không rõ, nhưng sáng sớm nay khi Thượng triều, bàn tay Hoàng thượng quấn băng vải chặt chẽ, còn lộ rõ vết m.á.u tươi thấm ra ngoài. Long nhan cũng không mấy tốt, dường như vô cùng phẫn nộ, khiến toàn thể văn võ bá quan không ai dám hé răng nửa lời.”
“Hoàng thượng bị thương sao?” Thẩm Thiên Nhược giật mình kinh hãi, cành hoa trong tay rơi hẳn xuống đất.
Thanh Liễu cung kính gật đầu: “Khổng Tài nhân bên Cảnh Hy cung dường như cũng đã nhận được tin. Nô tỳ nghe nói, sáng nay người bên đó vội vã đến bái kiến trước Dưỡng Tâm điện nhưng không được diện kiến Long nhan, bây giờ đang ầm ĩ đòi đến Thọ Khang cung.”
Thẩm Thiên Nhược khẽ cau mày.
Chuyện này tuyệt đối không thể để Cảnh Hy cung cáo trạng trước với Thái hậu.
Nàng thấu hiểu rằng giữa mình và Cơ Trường Uyên hoàn toàn không có tình yêu nam nữ, ngay cả tình cảm vợ chồng cũng nhạt nhòa hơn cả những gia đình thường dân bên ngoài.
Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn dựa vào sự ưu ái của Thái hậu mà giữ vững được ngôi vị Quốc mẫu.
Thái hậu tin tưởng, giao phó trọng trách cho Thẩm Thiên Nhược chăm sóc Hoàng thượng và quản lý hậu cung, để ngày sau vì hoàng tộc Đại Cơ mà khai chi tán diệp.
Nàng đã không thể hoàn thành được mệnh lệnh đầu tiên, vậy thì mệnh lệnh sau bắt buộc phải được thực hiện thật chu toàn.
“Đi! Lập tức khởi hành đến Thọ Khang cung!”
Khương Yên chậm rãi chống tay ngồi dậy, trong người vẫn còn cảm giác lâng lâng vì d.ư.ợ.c tính chưa tan hết.
Cánh tay và yết hầu đau nhói, nhìn vào gương đồng thấy rõ năm dấu tay bầm tím đã sẫm màu.
“Ta… vẫn chưa c.h.ế.t sao?”
Nàng cười một tiếng tự giễu, lại thấy vòm họng bỏng rát, âm thanh phát ra khàn khàn đục ngầu.
Đào Tuệ nghe thấy, vội vã bước vào, kiểm tra kỹ lưỡng thân thể Khương Yên một lượt.
“Nương nương, người có ổn không? Có thấy khó chịu ở chỗ nào không ạ?”
“Rất tốt, chỉ là ta đang tự hỏi, vì sao ta vẫn còn sống đến tận giờ phút này mà thôi.” Khương Yên thản nhiên đáp.
Tiểu Giác T.ử nghe thấy, vội quỳ rạp xuống đất, nức nở cầu xin: “Nương nương, có gì thỉnh Người từ từ phân phó, xin đừng khiến chúng nô tài sợ hãi như đêm qua nữa.”
Bên cạnh cũng vang lên tiếng khóc thút thít của Chu Châu.
Khương Yên khẽ thở dài, nhìn những thiếu niên thiếu nữ cũng chỉ ngang tuổi ta đang quỳ rạp dưới chân, trong lòng không khỏi cảm thấy bất lực.
“Mọi người chịu cực rồi.”
Cuối cùng nàng chỉ có thể thốt ra được những lời này.
Khương Yên không phải thánh mẫu, nàng có lòng thương người, nhưng nàng cũng nhất quyết không ngược đãi bản thân.
Nếu phải hy sinh tự do của mình để đổi lấy sự thanh bình cho người khác, nàng thực sự không làm được.
Đào Tuệ điềm tĩnh nhất trong ba người, vội vàng tiến lên nâng Tiểu Giác T.ử và Chu Châu dậy, sau đó nhẹ giọng phân phó chuẩn bị vài món điểm tâm nhẹ cho Khương Yên.
Chén canh sườn heo hầm củ sen còn chưa kịp thưởng thức hết, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân ồn ào vội vã, kèm theo những tiếng la hét ầm ĩ chốn sân đình.
“Hoàng thượng đã đích thân căn dặn, không có thánh ý của Người, bất kỳ ai cũng không được đặt chân vào Trọng Hoa cung!”
Tiểu Giác T.ử hùng hổ bước ra, chống tay cất giọng lanh lảnh đầy đe dọa.
“Hay lắm! Đến cả Thái hậu mà các ngươi cũng dám ngăn trở! Sao không trực tiếp lên trời làm Thượng Đế luôn đi!”
Âm thanh phát ra từ một vị ma ma lớn tuổi mặc cung trang màu chàm, trên đầu cài một cây trâm lớn bằng đá cẩm thạch.
Tiểu Giác T.ử ngay lập tức nhận ra đây là Trương ma ma đức cao vọng trọng, người hầu hạ bên cạnh Thái hậu nhiều năm từ khi bà vừa nhập cung đến nay.
“Thái hậu giá lâm!!!”
“Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!!!”
Toàn bộ người ở Trọng Hoa cung hớt hải chạy vội ra sân đình, quỳ xuống hô to.
Tiêu thái hậu, trong bộ thường bào màu xanh lam dệt từ gấm Hà Đông quý giá, thêu họa tiết tám chữ phúc hình tròn cùng hoa văn long phượng ẩn hiện giữa vân khí, chậm rãi xuất hiện.
“Hay cho một tiện nhân hạ tiện, dám ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng mà diễu võ giương oai, náo loạn cả hậu cung.”
Khương Yên được Đào Tuệ dìu ra ngoài tiền viện quỳ xuống, không kiêu không nịnh, thành thật khấu đầu.
“Nô tỳ không biết Thái hậu giá lâm, xin Thái hậu khai ân thứ tội.”
Tiêu thái hậu nhếch hàng mày lá liễu, từ trên cao nhìn xuống Khương Yên bằng vẻ mặt đầy khinh miệt, cũng không hề ban cho nàng lệnh miễn lễ.
Nhìn sắc mặt của đối phương, Khương Yên biết người đến đây không có ý tốt đẹp gì, đành c.ắ.n răng chịu đựng nỗi khuất nhục.
Trước đây khi còn ở Thẩm phủ, không phải Khương Yên chưa từng bị người khác ức hiếp, lúc đó tuổi nhỏ, cô thân cô thế, cũng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, nhẫn nhịn người dẫm đạp.
Khoảnh khắc này chẳng khác là bao so với ngày ấy.
“Ai gia vốn dĩ đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua, miễn là ngươi biết yên phận ở trong cung, hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, khiến Người vui lòng…”
“Vậy mà tiện tỳ như ngươi lại dám để Hoàng thượng bị thương như vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đã không có danh phận, lại còn không biết tiến thoái, vọng tưởng được Hoàng thượng đưa về đây là có thể một bước lên mây hay sao? Những ngày qua, chẳng qua là ai gia muốn xem tiện tỳ ngươi có thể làm càn đến mức nào mà thôi.”
Tiêu thái hậu cong mày, đôi mắt trợn ngược, bàn tay đeo hộ giáp sắc bén chỉ về phía Khương Yên đang quỳ mà ra sức mạt sát.
Hôm trước là Bùi Lẫm.
Hôm nay là Thái hậu.
Dường như bất cứ ai cũng có thể nh.ụ.c m.ạ nàng bằng những lời lẽ 'đồ hạ tiện' nặng nề, hết câu này đến câu khác.
Khương Yên tự hỏi mình đã làm gì để phải nhận lấy những lời lẽ sỉ vả nặng nề thế này chứ.
Đây không phải là thứ nàng mong cầu.
Khương Yên chỉ ước ao một cuộc sống bình lặng nơi biên cương, mở một tửu quán nhỏ, một sạp t.h.u.ố.c đơn sơ, một căn nhà đất rộng rãi, nếu may mắn có thêm một trượng phu chân thành, chất phác thì quả là mỹ mãn.
Cớ sao nàng lại phải lưu lạc đến nơi cung cấm tường cao ngói ngọc đầy mùi hợm hĩnh này nhỉ?
Khương Yên ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào người phụ nữ vẫn còn vô cùng trẻ trung xinh đẹp vì được bảo dưỡng tốt, búi tóc xa hoa với bộ diêu song điểu bằng vàng cùng chùm tua rua đính ngọc trai thượng hạng.
“Nô tỳ không phải như lời Thái hậu nói…”
“Hỗn xược! Ai gia đã cho phép tiện nhân nhà ngươi mở miệng à?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tiêu thái hậu quắc mắt, khóe môi tràn ra nụ cười ác độc: “Phải rồi, từ khi nhập cung đến giờ, xem ra chưa có ma ma nào đến dạy quy củ cho ngươi. Đúng là thứ huyết mạch thấp kém, tiện tỳ dòng thứ!”
Nói xong, ngón tay thon dài trắng trẻo ngoắc một cái, âm thanh già nua vang lên cùng gương mặt hớn hở: “Tội bất kính, vả miệng ba mươi cái.”
“Thi hành!!!”
Lập tức, hai ma ma lực lưỡng tiến lên, áp chặt nàng xuống, cố định thân thể đang quỳ rạp. Trương ma ma nở nụ cười thích thú, tàn nhẫn nhéo mạnh cằm nàng, sau đó thước bản lạnh lẽo đã nhanh chóng giáng xuống một bên gò má.
Khóe miệng Khương Yên lập tức rướm m.á.u tươi. Hiển nhiên, đối phương không hề nương tay chút nào.
Trong sân vang lên tiếng đếm đều đặn của tiểu thái giám.
Đào Tuệ, Chu Châu và Tiểu Giác T.ử bị ép quỳ trên mặt đất, tiếng khóc than của bọn họ không lay động nhóm người của Tiêu thái hậu chút nào.
Chẳng mấy chốc, gương mặt kiều diễm của Khương Yên đã sưng vù, bầm tím. Ban đầu, các ma ma chỉ thi hành những cái vả miệng theo đúng phép tắc của cung đình.
Nhưng chính thái độ tĩnh lặng chịu đựng, cùng ánh mắt quật cường không chịu khuất phục của Khương Yên, lại càng khiến Tiêu thái hậu và Trương ma ma sôi gan, căm phẫn.
Sau cùng, không chỉ gò má, mắt, trán, cằm, mà ngay cả cánh tay, bả vai nàng cũng bị thước bản quất túi bụi, không ngừng nghỉ.
Tiếng hò hét của tiểu thái giám ngoài sân đã khản đặc, nhưng bên trong, âm thanh da thịt bị đ.á.n.h đập vẫn vang lên chát chúa, không hề ngớt.
“Để xem, gương mặt hồ ly tinh này của ngươi bị hủy hoại rồi, Hoàng thượng còn có thể nhớ nhung thương mến ngươi nữa hay không?”
Trương ma ma ghé sát vào tai Khương Yên thủ thỉ, ngay sau đó là một cú đ.ấ.m như trời giáng giáng xuống.
May mắn Khương Yên nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh được, song khóe mắt vẫn bị một cú đ.á.n.h trúng, sưng vù nứt toác, m.á.u tươi chảy xuống che lấp toàn bộ tầm nhìn.
Giờ phút này, quả thật không còn ai có thể nhận ra dung nhan thanh tú, làn da non mịn ban đầu của nàng nữa.
Tiêu thái hậu vô cùng vừa lòng, bà vỗ tay ra hiệu cho Trương ma ma cùng đám người hầu cận: “Thứ hạ tiện này không xứng khoác lên người lụa là gấm vóc như các vị phi t.ử cấp cao. Lột hết ngoại bào trên người ả, ném ra ngoài, để mọi người trong cung đều rõ kết cục của kẻ dám ỷ sủng sinh kiêu trước mặt ai gia!”
Chỉ tiếc là Trương ma ma còn chưa kịp chạm vào một góc xiêm y của Khương Yên thì một đạo chưởng phong đã từ bên ngoài ào tới, đ.á.n.h bật ả bay thẳng ra ngoài sân.
“Trẫm đã hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào quấy nhiễu Trọng Hoa cung. Vậy cớ gì hôm nay nơi đây lại nhộn nhịp đến vậy?”
“À, thì ra là Mẫu hậu ngự giá. Nhưng nếu chỉ là muốn thăm hỏi phi t.ử của trẫm, e rằng nhân số này có vẻ hơi đông đúc rồi chăng?”
Cơ Trường Uyên thong thả bước vào, đoạn không quên lệnh cho Cao Dục dọn dẹp những kẻ do Tiêu thái hậu mang tới đang bò lê bò lết dưới đất.
Dẫu Cơ Trường Uyên là cốt nhục thân sinh, Tiêu thái hậu vẫn không khỏi có chút e dè khi đối diện với Hoàng đế.
Bà tiến cung, được lập làm Hoàng hậu Đại Cơ nhờ thế lực mẫu tộc hùng mạnh. Bởi vậy, suốt những năm tháng ngồi trên phượng vị, Tiêu thái hậu chỉ một lòng củng cố quyền lực, cùng với Thục Quý phi tranh đoạt ân sủng của Tiên đế.
Năm sáu tuổi, sau khi được phong làm Thái tử, Cơ Trường Uyên đã nhanh chóng bị đẩy vào Đông Cung, tiếp nhận sự dạy dỗ của Thái phó đương triều và chỉ có Cao Dục trung thành bầu bạn.
Mỗi lần hắn vào cung bái kiến Mẫu hậu, từ đầu đến cuối chỉ là những lời thuyết giảng răn đe về cách thức giữ vững và kéo dài quyền lực của Tiêu gia. Tiếp đó là những lời oán thán của bà về kẻ thù truyền kiếp – Thục Quý phi.
Do đó, ngay từ thuở thiếu niên, Cơ Trường Uyên đã không hề dựa dẫm vào Mẫu hậu của mình.
Toàn bộ quyền lực mà hắn nắm giữ đều do tự thân mưu sâu kế hiểm, cùng với sự nhìn xa trông rộng mà gây dựng nên.
Bất chợt, Tiêu thái hậu nhớ lại trận cung biến kinh hoàng năm xưa.
Dù đã nắm rõ kế hoạch của Thục Quý phi trong lòng bàn tay, nhưng Cơ Trường Uyên vẫn lẳng lặng đứng nhìn, mỉm cười chứng kiến hai người đàn bà cao quý nhất Đại Cơ lôi kéo hai thế gia vọng tộc tiếng tăm nhất kinh thành đấu đá đến mức ngươi c.h.ế.t ta sống.
Sau đó ung dung tóm gọn cả một mẻ lưới. Hắn mặc kệ bà chật vật nằm mọp dưới long ỷ trên đại điện, ôm chặt lấy Phượng ấn trong tay như một kẻ điên dại.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt Cơ Trường Uyên, Tiêu thái hậu mới chợt tỉnh ngộ, ra là hắn chưa bao giờ đặt bất kỳ lòng tin nào vào bà.
Ngày đăng cơ, chính thức nắm giữ toàn bộ Đại Cơ, Cơ Trường Uyên đã nhẹ nhàng nói với mẫu thân ruột thịt của mình: “Chỉ cần Mẫu hậu giữ phận an lành, chăm lo lễ Phật, an hưởng giang sơn gấm vóc, không nhúng tay vào bất kỳ việc gì, trẫm nhất định sẽ khiến cho người vui vẻ, thoải mái cả đời trên ngôi vị Thái hậu.”
Bởi vậy, quyền lực và tiền tài của Tiêu gia, ngay cả những nữ t.ử trong dòng họ, cứ thế bị một tay Cơ Trường Uyên toàn bộ gạt bỏ không thương tiếc.
Hắn đã tuyên bố, kể từ triều đại của hắn về sau, mẫu tộc của Hoàng đế sẽ vĩnh viễn không có bất kỳ nữ t.ử nào được phép tham gia tuyển tú.
Chính vì thế, Tiêu thái hậu chỉ có thể dồn mọi nỗi niềm và hy vọng lên Thẩm Thiên Nhược – vị nữ t.ử đoan trang xinh đẹp, ngoan ngoãn dịu dàng, nàng dâu hiền lương thục đức mà bà đã đích thân tuyển chọn.