Ta Từng Là Bình Phong, Nay Là Kiếp Nạn Của Các Ngươi

Chương 73



“Ai gia chỉ là lo lắng cho Hoàng thượng, nên không nhịn được muốn dạy dỗ những kẻ bất kính này một phen.”

Tiêu thái hậu nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, đứng dậy ôn hòa nói với Cơ Trường Uyên.

Trước mặt bao nhiêu người, Cơ Trường Uyên hiển nhiên không muốn làm mất thể diện của Mẫu hậu, chỉ điềm đạm cười khẽ.

“Là do nhi thần tắc trách, cứ nghĩ nàng ấy vốn ngốc nghếch, không thể học hỏi được gì, nên mới không hạ lệnh cho người tới quản thúc.”

Thấy Cơ Trường Uyên không quá gay gắt với mình, Tiêu thái hậu âm thầm thở phào, gương mặt lập tức trở về nét hiền từ, phúc hậu của một người chuyên ăn chay niệm Phật.

“Hoàng thượng nhân từ, ai gia tất nhiên hiểu rõ, nhưng có những chuyện cần phải nghiêm trị mới khiến cho trên dưới một lòng tuân theo quy củ.”

“À, đa tạ Mẫu hậu đã chỉ dạy.” Cơ Trường Uyên cười nhẹ một tiếng, đoạn phất tay áo, hạ lệnh: “Lôi toàn bộ những kẻ này xuống, đ.á.n.h ba mươi trượng.”

Tất cả đều là những kẻ đã động thủ với Khương Yên, bao gồm cả Trương ma ma đang nằm sóng xoài t.h.ả.m hại ngoài sân.

“Hoàng thượng… chuyện này là…” Tiêu thái hậu trừng mắt, kinh ngạc nhìn hắn.

“Chúng bất chấp mệnh lệnh, tự tiện xâm nhập Trọng Hoa cung, lại còn dám đ.á.n.h người của trẫm. Mẫu hậu cảm thấy trẫm có nên bỏ qua không? Dù sao, đó cũng chính là lời người vừa dạy dỗ nhi thần mà.”

Tiêu thái hậu bị Cơ Trường Uyên chặn họng, nhất thời câm nín, không thể thốt nên lời.

Cuối cùng, bà đành ngậm ngùi dẫn người trở về Thọ Khang cung, ngay cả quay đầu nhìn vẻ mặt đau đớn của tâm phúc thân cận là Trương ma ma đang bị đ.á.n.h đòn dưới ánh nắng gay gắt cũng không dám.

Kể từ khi Trọng Hoa cung có nữ chủ nhân mới, Thái Y viện trở nên bận rộn hơn hẳn.

Nhưng đây là lần đầu tiên Trình thái y nhìn thấy một dung nhan bị đả thương nặng nề đến thế.

Lại còn là của vị nương nương được sủng ái nhất nhì chốn hậu cung này.

May mắn thay, thương thế này không phải là những vết rạch sâu vào da thịt, sẽ không lưu lại sẹo.

“Kiên trì đắp và uống t.h.u.ố.c tiêu sưng, chừng mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”

Đào Tuệ khẽ chắp tay, nghẹn ngào gật đầu rồi tiễn vị y sư ra ngoài.

Cơ Trường Uyên nhíu mày, nhìn nữ nhân đang nằm trên giường với gương mặt sưng húp đã chẳng còn nhìn ra hình dạng ban đầu, trong lòng buồn bực vô kể.

“Các ngươi làm việc tắc trách, mỗi người tự lĩnh hình phạt theo quy củ đi.”

Cao Dục biết khó có thể khuyên can Hoàng thượng vào lúc này, chỉ lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho nhóm Tiểu Thuận T.ử cùng đám thị vệ phía sau.

“Bọn họ có lỗi gì mà phải chịu phạt? Đó là Thái hậu ra tay, ai dám cản trở được chứ?”

Khương Yên thều thào nằm trên giường, nhịn không được lên tiếng.

Cơ Trường Uyên mặt lạnh tựa đồng thau, khóe môi trễ xuống vẻ hậm hực: “Thân tàn ma dại đến mức này rồi mà nàng vẫn còn gắng gượng cất lời được ư?”

“Bị đ.á.n.h vào mặt, chứ đâu phải bị cắt lưỡi, hà cớ gì lại không nói được...” Vừa dứt lời, có lẽ chạm vào vết thương, Khương Yên khẽ rên lên một tiếng, đôi mày lá liễu nhíu chặt lại.

“Ôi chao, đây chắc là báo ứng rồi, do ta từng đ.â.m ngài một nhát, nên nay mới bị người khác đ.á.n.h cho một trận nhừ tử.”

Cơ Trường Uyên đang chậm rãi dùng bọc t.h.u.ố.c lăn lên gương mặt Khương Yên, nghe đến đây thì cười lạnh: “Nàng quên rồi sao? Trẫm là chân long thiên tử, há có thể dễ dàng bị ám hại như vậy? Nếu biết điều, cứ ngoan ngoãn ở yên đây. Trong khi trẫm còn sót chút lòng bao dung với nàng, đừng nên làm thêm những chuyện điên rồ vô ích nữa, bằng không, không chỉ gương mặt này mà ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó lòng giữ nổi.”

Khương Yên khẽ khịt mũi, đoạn quay đầu né tránh, không muốn dây dưa tranh cãi thêm với đối phương.

Nhưng có lẽ cũng nhờ những lời này của nàng, Cơ Trường Uyên đã ra lệnh tạm hoãn thi hành án phạt với những nô tài ở Trọng Hoa cung.

Hôm nay đã bị hành hạ cả ngày, sau khi lót dạ bằng một chén canh nóng thì Khương Yên đã mệt mỏi đến chỉ muốn nằm thẳng cẳng trên giường.

“Chẳng lẽ Hoàng thượng còn định lưu lại qua đêm ở chốn này?”

Nhìn thấy Cơ Trường Uyên thân hình vạm vỡ đang chậm rãi cởi bỏ y phục, Khương Yên thật sự muốn buông lời c.h.ử.i rủa.

“Có vấn đề gì sao?”

Khốn kiếp! Ta đã thê t.h.ả.m đến nhường này rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha.

“Không có gì, chỉ là muốn cảnh báo Hoàng thượng đôi lời. E rằng đêm tối, lại có thêm một cây trâm vàng nào đó kề sát vào cổ ngài.”

Cơ Trường Uyên chẳng hề sợ hãi, chỉ nâng bàn tay nhỏ nhắn của Khương Yên lên, nhẹ nhàng áp môi mút lấy từng khớp xương thon thả.

“Với tình trạng này, nàng ngay cả chiếc muỗng dùng để ăn cơm còn không cầm nổi, vậy nàng nói xem, nàng định ám sát trẫm bằng cách nào?”

Quả là tên nam nhân độc địa, dường như Khương Yên không bao giờ có thể thắng nổi Cơ Trường Uyên trong những cuộc khẩu chiến như vậy.

“Với gương mặt người không ra người ma không ra ma thế này mà Hoàng thượng vẫn còn có thể nằm ngủ bên cạnh, quả nhiên khẩu vị nặng thật.” Khương Yên không đe dọa được, chỉ có thể đổi cách châm biếm.

“Phải, trẫm đã từng được mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc thị tẩm. Hôm nay, đổi sang phong cách này cũng là một sự mới lạ thú vị, nàng thấy thế nào?”

“Đâu phải ai cũng có phúc phần như nàng, từ trước đến nay đều được nam t.ử tuấn mỹ, tài giỏi như trẫm đây kề cận.”

Khốn nạn, hóa ra Cơ Trường Uyên không những vô sỉ mà còn tự phụ đến nhường này.

“Tùy ngài.”

 

Bỏ lại hai chữ này, Khương Yên chán nản nhắm mắt lại.

Nói ra thì trong cái rủi có cái may.

Nhờ thương thế do Tiêu thái hậu gây ra, thời gian này Cơ Trường Uyên không quấn lấy nàng đòi hỏi chuyện chăn gối nữa.

Mặc dù mỗi ngày vẫn ghé qua thăm hỏi vài câu.

Nghe đồn, mấy ngày nay, Phu nhân Trấn Bắc Hầu phủ rầm rộ sai người sang phủ Đại học sĩ để cầu thân. Chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành.

Vị tiểu thư họ Doãn này, Khương Yên còn nhớ mang máng.

Ở kiếp trước, nàng ta vốn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thế t.ử phi của Bùi phủ.

Thân mẫu của Bùi Lẫm vô cùng vừa ý với mối hôn sự này, ra sức thúc giục chàng cùng bà đích thân đến đó gặp mặt.

Nhưng Bùi Lẫm từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ lưỡng lự, chần chừ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Khương Yên khi ấy lo lắng vô cùng, trong lòng khổ sở khôn nguôi, mới không nhịn được mà thổ lộ hết tâm tư cùng Thẩm Thiên Nhược trong một đêm trăng thanh gió mát bên vò rượu hoa quế.

Đúng lúc này Thẩm Thiên Nhược vừa được sắc phong làm Hoàng hậu, nàng ấy lập tức ngự giá đến Dưỡng Tâm điện xin được diện kiến Thánh thượng.

Nàng còn hứa hẹn sẽ giúp Khương Yên hoàn thành tâm nguyện.

Ngay lập tức, Khương Yên được phong làm Quận chúa, trở thành nghĩa muội của Quốc mẫu Đại Cơ, còn được Thẩm phủ thừa nhận là con cháu trong dòng tộc.

Không còn mang thân phận nha hoàn hèn mọn, Khương Yên nghiễm nhiên có đủ tư cách và thể diện để gả vào Hầu phủ danh giá.

Quan trọng hơn hết, Bùi Lẫm lại chấp thuận, còn dùng Tam môi Lục sính trang trọng để rước nàng về làm Chính thất phu nhân.

Tất nhiên, có người vui mừng thì cũng có người bực dọc.

 

Thân mẫu của hắn đương nhiên không lấy gì làm hài lòng, nhưng vì e ngại quyền lực của Thẩm gia và Hoàng hậu đang được sủng ái tột bậc, nên chỉ đành ngậm ngùi gật đầu làm phép.

Biết chương phụ chương mẫu không vừa lòng, Khương Yên càng ra sức phục tùng hầu hạ, mong lấy lòng người.

Thế nhưng, một mình giữa Hầu phủ lạnh lẽo lòng người, lại không có phu quân kề bên san sẻ yêu thương, dần dà đã mài mòn đi toàn bộ ánh sáng rực rỡ vốn có, chỉ để lại một vỏ bọc yếu đuối, tự ti, chằng chịt vết thương lòng.

Sống lại một kiếp, nàng quyết làm một người qua đường lạnh nhạt với mọi chuyện. Chứng kiến vạn vật vẫn diễn ra theo quỹ đạo cũ, Khương Yên không khỏi khẽ thở dài.

Nếu năm xưa nàng sáng suốt hơn, biết rõ thân phận mình hơn, có lẽ đã tránh được t.h.ả.m cảnh đớn đau kia.

Trong thời đại quân thần lễ giáo này, cho dù có chỗ dựa vững chắc thì đã sao? Xuất thân bất chính thống thì vẫn bị thế nhân cười chê, miệt thị như cũ.

Khương Yên xoay nhẹ chiếc quạt tròn trên tay, tựa lưng vào chiếc ghế đu, lắng nghe tiếng Tiểu Giác T.ử thao thao bất tuyệt bên tai.

“Ấy thế, vị Bùi thế t.ử kia lại dám đứng giữa chốn đông người mà cự tuyệt Doãn tiểu thư, dù cho phu nhân đã hết lòng sắp xếp cuộc gặp gỡ. Việc này khiến Doãn đại học sĩ nổi cơn lôi đình, mắng nhiếc hai mẹ con họ một trận thậm tệ. Dẫu sao, mối hôn sự này vốn do chính Bùi phu nhân tự mình đến cửa cầu thân, nào ngờ con trai lại gây ra sự sỉ nhục lớn đến vậy.”

“Chuyện này thậm chí còn gây chấn động đến tận Thừa Thiên điện trong buổi thượng triều sáng nay. Ai nấy đều biết Bùi thế t.ử là thư đồng của Hoàng thượng từ thuở thiếu thời, lại còn theo hầu bảo hộ Người suốt những năm tháng ở Đông Cung. Hoàng thượng đã cố gắng hòa giải một cách uyển chuyển nhưng Doãn đại học sĩ vẫn không chấp thuận. Dù sao, lão cũng chỉ có một đích nữ trân quý, nâng niu như ngọc, làm sao có thể chịu đựng nỗi nhục nhã tày trời này? Cuối cùng, hầu gia đành phải đích thân đứng giữa đại điện trình thư nhận lỗi, công bố rộng rãi với thiên hạ, còn phải dâng lên danh sách bồi thường mới khiến Doãn đại học sĩ nguôi ngoai đôi chút. Ngay cả lệnh bài đặc cách thông quan và triệu tập quân doanh ngoại thành của Bùi thế t.ử cũng bị thu hồi. Phải nói là vụ việc gây ra chấn động long trời lở đất mới tạm thời ổn thỏa, khiến Hoàng thượng mấy ngày nay cũng phải khốn đốn vì sự sầu muộn này.”

Nói đoạn này, Tiểu Giác T.ử lấm lét nhìn trộm Khương Yên một cái, hy vọng nàng có thể lĩnh hội được dụng ý của hắn.

Đáng tiếc, Khương Yên lại chẳng hề bận tâm mảy may.

Nàng đang chìm đắm trong một suy nghĩ khác.

“Tiêu thái hậu rốt cuộc là người như thế nào?”

Tiểu Giác T.ử ngước nhìn Đào Tuệ rồi lại quay sang Chu Châu, đoạn gãi đầu tiến sát đến bên Khương Yên, hạ giọng nói khẽ.

“Tiêu thái hậu kể từ khi Tiên đế băng hà đã một lòng bầu bạn với thanh đăng cổ phật. Ai ai cũng ca tụng Người hiền từ như Bồ tát, không thích lộ diện bên ngoài, lại càng không dùng uy thế phủ đầu các phi tần trong cung. Dẫu đã thân lên ngôi Thái hậu, nhưng người vẫn giữ sự chính trực, công bằng. Mẫu tộc sau lưng cũng không hề vì vậy mà tác oai tác quái. Có thể nói là tiếng thơm được lưu truyền muôn đời.”

“Ta muốn nghe lời thật lòng, để tiện bề tính toán việc sau này.” Khương Yên híp mắt lại, ánh nhìn đầy vẻ cảnh cáo.

Tiểu Giác T.ử liền lúng túng quỳ rạp xuống, Đào Tuệ và Chu Châu cũng nhanh chóng theo sau.

“Theo ý kiến riêng của nô tài, trong hậu cung này Nương nương tốt nhất chớ nên đối đầu với hai vị. Một là Khổng phi nương nương ở Cảnh Hy cung, người còn lại chính là Tiêu thái hậu ở Thọ Khang cung.”

“Bởi vì…” Nói đến đây, hắn ta quay đầu nhìn quanh một lượt, đoạn bạo gan ghé vào tai Khương Yên thủ thỉ: “…họ là những người bụng dạ thâm hiểm, có thù tất báo. Nương nương không thể nào đấu lại được.”

Khương Yên dùng cán quạt khẽ gõ lên mặt bàn, chống cằm trầm ngâm suy tư.

Tiêu thái hậu chắc chắn không hề ưa nàng. Chuyện ngày đó nàng khiến Trương ma ma phải chịu hình phạt trượng hình nặng nề, bà ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Nhưng vì kiêng dè Cơ Trường Uyên, bà ta đành phải ẩn nhẫn tạm thời, chưa dám vươn tay quá xa đến Trọng Hoa cung.

Nếu vậy, Khương Yên chỉ còn một cách là tự mình đến trước mặt bà ta mà dâng mạng. Có lẽ, hành động này còn dễ tìm được đường lui hơn là cứ phải c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn trong thâm cung này.

Đồng t.ử Tiêu thái hậu mở lớn, vành mắt căng ra như muốn nứt toạc. Bà nhìn dáng vẻ ung dung tự tại của Khương Yên trước mặt, hoàn toàn không thấy chút biểu hiện chột dạ nào. Đến lúc này, bà mới thật sự kinh ngạc.

Tiêu thái hậu không còn chút nghi ngờ nào nữa, nàng ta đích thị là muốn trả thù bà. Nhưng điều bà không ngờ tới là Khương Yên lại dám vuốt râu rồng, chỉ để chơi khăm mình một phen.

“Ngươi… ngươi dám…!!!”

Cơ Trường Uyên thong thả bước vào, ánh mắt chẳng hề liếc nhìn Khương Yên ở bên cạnh, chỉ mỉm cười nhàn nhã gật đầu với Tiêu thái hậu.

“Nhi thần đã quấy rầy rồi, không ngờ Thọ Khang cung đang có khách quý.”

Tiêu thái hậu nuốt khan một ngụm nước bọt, cố gắng khàn giọng đáp lời: “Ai gia không hay biết Hoàng thượng ghé thăm…” Nói đến đây, bà ta chẳng thể tìm được một lời nào để biện minh, đành phải quanh co lấp liếm: “Hoàng thượng đến từ lúc nào vậy? Sao không để nô tài thông báo cho Ai gia một tiếng?”

“Ít khi thấy Mẫu hậu hàn huyên cùng các phi tần khác, trừ Hoàng hậu, nên Nhi thần mới có chút tò mò.”

“Không ngờ nội dung câu chuyện lại thú vị đến vậy.” Nói xong, Cơ Trường Uyên hơi nghiêng người về phía Tiêu thái hậu, khóe miệng dường như sắp tràn ra tiếng cười khúc khích.

“Phải chăng vì Người quá rảnh rỗi, mà Nhi thần lại ít quan tâm đến Mẫu hậu, khiến Người muốn tìm chút chuyện để tiêu khiển khuây khỏa?”

Sắc mặt Tiêu thái hậu tái nhợt, đôi môi mấp máy không thốt nên lời: “Không… không phải là thế…”

Cơ Trường Uyên vẫn giữ vẻ thoải mái vô tư ấy: “Nhi thần hiểu mà. Vậy thì, sắp tới là Tết Trung thu, Tiêu thái hậu hẳn là muốn lên chùa dâng hương cầu phúc bình an cho toàn bộ hậu cung. Sáng sớm mai liền lập tức khởi hành. Các ngươi hãy nhanh chóng chuẩn bị đi.”

Lời nói bâng quơ ấy lại như tiếng sét đ.á.n.h ngang tai. Tiêu thái hậu vội ôm lấy cánh tay Trương ma ma, thất thần ngã phịch xuống chiếc ghế tựa.

Từ giờ đến Tết Trung thu còn hơn nửa tháng. Đây rõ ràng là muốn đày bà lên núi, ngày ngày ăn chay niệm Phật, không được phép quấy rầy chuyện quốc gia đại sự của Hoàng thượng đây mà.

Mệnh lệnh của Trường Khánh Đế đã ban, không một ai dưới gầm trời này có thể kháng cự hay ngăn cản.

Tiêu Thái hậu chỉ có thể c.ắ.n răng, gắng gượng cười hòa nhã: “Phải, phải, vốn dĩ ai gia còn đang định thỉnh cầu Hoàng thượng việc này, không ngờ người đã chu đáo sắp xếp trước cho ai gia rồi.”

“Tốt. Nếu đã như vậy, nhi thần không quấy rầy Mẫu hậu nữa. Người nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải lên đường.”

Dứt lời, Cơ Trường Uyên đứng dậy, chẳng màng đến tách trà nóng, phất tay áo lệnh cho toàn bộ người hầu lui tán.

Ngay cả Khương Yên cũng bị Tiểu Thuận T.ử sai thị vệ cưỡng chế đưa lên kiệu trở về Trọng Hoa cung.

Tiểu Giác T.ử và Chu Châu không hay biết chuyện gì đã xảy ra ở Thọ Khang cung, đang vô cùng nơm nớp lo sợ cho tình cảnh của Khương Yên khi đối diện với Tiêu Thái hậu. Cuối cùng, chúng cũng đợi được bóng dáng nàng ở ngoài cổng.

Chỉ là, đi theo bên cạnh nàng còn có long bào thêu rồng năm móng rực rỡ đến chói mắt của Hoàng đế.

Song, khác với sự cưng chiều thường nhật, Cơ Trường Uyên sải bước nặng nề đi trước, cánh tay rắn chắc nắm chặt cổ tay nàng, kéo lê Khương Yên phía sau, chẳng khác gì một món hàng tầm thường.