Ta Từng Là Bình Phong, Nay Là Kiếp Nạn Của Các Ngươi

Chương 74



Tiếng ma sát chói tai của chiếc ghế gỗ trên nền gạch như xé toang sự tĩnh mịch.

Cơ Trường Uyên thô bạo đẩy Khương Yên ra giữa chính sảnh tiền viện, lạnh giọng ra lệnh:

“Quỳ xuống cho trẫm!”

Từ lúc bước chân vào Trọng Hoa cung, Khương Yên chưa từng phải hành lễ quỳ lạy khấu đầu trước bệ hạ, bởi Cơ Trường Uyên vẫn luôn dễ dãi bỏ qua, chưa hề ép buộc nàng.

Cho nên khi chứng kiến cảnh tượng này, tất cả mọi người ở Trọng Hoa cung đều vô cùng kinh ngạc, chỉ là không ai dám thốt nên lời, đồng loạt quỳ rạp xuống dập đầu.

Khương Yên biết hôm nay mình đã thực sự chọc giận hắn, cho nên nàng rất ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh.

Cơ Trường Uyên híp mắt nhìn nữ t.ử đang yên lặng cúi đầu trước mặt, đôi môi mím chặt, dường như ẩn chứa sự oan ức không nói nên lời.

Nhưng hắn không thể nào quên được, chính khuôn miệng nhỏ nhắn, ngọt ngào kia đã thốt ra ba từ tuyệt tình đến lạnh lẽo. ‘Vì không thích.’

Đột nhiên Cơ Trường Uyên cảm thấy bản thân mình buồn cười biết bao.

Khương Yên rốt cuộc có tài cán gì mà khiến hắn cứ phải khư khư giữ bên mình như bảo vật chứ?

Nàng dung mạo không hẳn là khuynh thành, bối cảnh xuất thân lại tầm thường, thậm chí còn kém xa những khuê tú gia tộc thương gia tại kinh thành.

Vậy mà dám ngạo nghễ nói không thích hắn.

Nhìn xem, nếu không có sự cưng chiều và bao bọc của hắn cho đến giờ phút này, Khương Yên lấy đâu ra dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy của một chủ t.ử như ngày hôm nay?

Xoạt một tiếng, cây trâm Điệp phù dung bằng vàng ròng đính ngọc trai và phỉ thúy bị hắn thô bạo giật phăng, ném thẳng xuống nền gạch. Mái tóc dài đen nhánh của Khương Yên vì thế mà xõa tung, rối bời rũ xuống bả vai và tấm lưng mảnh dẻ.

“Ngươi đã nói không thích, trẫm đây cũng chẳng thèm cưỡng cầu. Người đâu, lột sạch toàn bộ trang sức, phục sức và ngoại bào trên người nàng, tống ngay đến Hoán Y Cục!”

Nói đến đây, Cơ Trường Uyên cười gằn một tiếng: “Trẫm muốn xem, không có trẫm che chở, ngươi sẽ xoay xở thế nào ở trong cung cấm này.”

Tiểu Giác T.ử run rẩy, kinh hãi nhìn sang Tiểu Thuận Tử, bước chân nặng nề như chì, không dám nhúc nhích dù chỉ nửa bước.

“Vẫn còn đứng ỳ ra đó, hay muốn trẫm tống hết vào Hoán Y Cục cùng một thể?”

Ngay lập tức nhóm nô tài theo sau Tiểu Thuận T.ử đã nhanh nhẹn tiến đến chỗ Khương Yên.

Từ đầu đến cuối, nàng không hề hé răng một lời.

Cho đến khi trên người chỉ còn sót lại bộ trung y đơn bạc, Khương Yên mới nhẹ nhàng dập đầu, cất giọng lãnh đạm: “Tạ chủ long ân.”

Sau đó nàng đứng dậy, thẳng lưng đi theo hai tiểu thái giám rời khỏi Trọng Hoa cung.

Theo lời Tiểu Thuận T.ử kể lại, hôm đó, chẳng còn thứ gì trong Trọng Hoa cung còn được nguyên vẹn. Toàn bộ đều bị đập phá tan tành.

Nếu hắn không nhanh trí thỉnh Cao đại nhân đến ngăn cản, e rằng Trọng Hoa cung đã sớm bị xóa khỏi danh sách kiến trúc trong hoàng cung rồi.

 

Đây quả là một ván cược lớn mà Khương Yên đã đặt. Vừa hả hê được cơn uất giận trong lòng, lại có cơ hội thoát ly khỏi Trọng Hoa cung chật hẹp.

Tiêu Thái hậu bị bắt lên chùa lễ Phật đến tận Tết Trung thu mới được trở về.

Mà bản thân nàng thì bị đày vào Hoán Y Cục.

Khi đ.á.n.h một ván này, nàng biết chắc chắn người tự cao tự đại như Cơ Trường Uyên sẽ không thể nào chịu nổi khi nghe thấy bản thân mình bị chê bai ghét bỏ.

Chính vì vậy nàng mới cố tình sắp xếp cuộc gặp mặt nói chuyện kia.

Chính tai mình nghe những lời nói đó, Cơ Trường Uyên sẽ không thể nào không tức giận.

Quá tốt rồi.

Với sự kiêu ngạo cố hữu đó của Cơ Trường Uyên, Khương Yên đoán chắc chắn hắn sẽ không bao giờ tự hạ mình tìm đến nàng lần nào nữa.

Huống chi, giờ đây nàng đã mang thân phận cung nữ mạt đẳng trong hậu cung.

Trước nay chưa từng có chuyện Hoàng thượng sẽ tìm đến một cung nữ mạt đẳng để hỏi chuyện, chứ đừng nói là ân ái.

Cho nên Hoán Y Cục tính ra lại là nơi vô cùng an toàn và hợp ý với Khương Yên.

Nể tình nàng từng là nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái nhất nhì hậu cung, Tiểu Thuận T.ử trước khi giao người cho Hoán Y Cục cũng có nhắn nhủ vài lời, cho nên dù chỉ là một căn phòng lụp xụp bằng gạch cũ hôi mùi ẩm mốc, nhưng bên trong vẫn tương đối sạch sẽ.

 

Căn phòng này có bốn tấm nệm, nhưng hiện tại chỉ có một mình nàng ở đây. Còn những người còn lại đã được sắp xếp đâu vào đó ở những gian nhà khang trang hơn.

Khương Yên cảm thấy như vậy cũng không tệ, nàng tương đối thích sự yên tĩnh, bớt người lại bớt được nhiều chuyện.

Công việc tại Hoán Y Cục luôn bắt đầu từ lúc gà gáy canh ba. Đây cũng là nơi có khối lượng công việc nặng nề, cực nhọc nhất trong Lục cục.

Chỉ những cung nữ dung mạo kém cỏi, không có của cải để hối lộ, hoặc kẻ bị thất sủng, bị trừng phạt mới phải chịu cảnh lao dịch nơi này.

Vừa đặt chân đến, Khương Yên liền bị giao cho một sọt gỗ đầy ắp những chiếc hài vải hôi hám.

Việc nặng nhọc kiểu này nàng không phải chưa từng trải qua, chỉ khẽ nhíu đôi mày, sau đó vươn tay quấn chặt búi tóc, lấy một mảnh vải che đi nửa khuôn mặt, vừa tránh cái nắng gắt ban trưa, vừa đỡ mùi ẩm mốc khó chịu. Nàng nhanh chóng bước vào thùng nước, dùng sức đạp mạnh.

Công việc tẩy giặt quả thực vô cùng nặng nề. Chẳng ai dám hé răng nửa lời, tất thảy đều chuyên tâm làm việc dưới ánh mắt soi xét nghiêm khắc của Triệu cô cô lớn tuổi.

Mùa hạ cứ thế chậm rãi trôi qua.

Ban ngày dẫu nắng gắt chói chang, chiều đến lại mưa như trút nước, hơi lạnh thấm sâu vào mọi ngóc ngách của viện giặt giũ sơ sài.

Khương Yên đứng dậy, duỗi tấm lưng đã cứng đờ, ôm sọt vải đi đến sào tre, rũ sạch nước rồi treo từng món lên phơi.

“Ngươi là người mới tới sao?”

Hai cung nữ ôm sọt vải đi ngang qua, thuận miệng hỏi một tiếng.

Khương Yên gật đầu.

“Vì lẽ gì mà vào đây?”

“Là bị điều động hay bị trừng phạt?”

Khương Yên trầm ngâm giây lát, đáp: “Bị phạt.”

Một người than thở: “Ai da, số phận ta và ngươi xem ra tương đồng. Ta cũng là bị phạt mà đến đây đó.”

“Ai bảo ngươi đi đắc tội với vị nương nương ở Trọng Hoa cung làm chi. Chúng ta ở nơi hẻo lánh này mà vẫn nghe phong phanh tin tức truyền đến. Nghe nói Hoàng thượng vừa đưa về cung một vị mỹ nhân xuất thân dân gian, lại ra sức sủng ái, nên nàng ta mới được đà làm càn.”

Khương Yên thấy dung mạo hai người này xa lạ, bèn không nhịn được hỏi lại: “Hai vị đã làm gì mếch lòng với vị nương nương Trọng Hoa cung kia?”

Lại thấy hai người lấm lét nhìn nhau, rồi ghé sát tai nàng thầm thì: “Đừng nhắc nữa, ta bị đày tới đây cũng vì cái miệng nhiều lời này đây. Ngươi cũng nên giữ ý giữ tứ một chút đi.”

Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.

Bởi lẽ, cùng là tầng lớp cung nữ hạ đẳng, ai nấy đều chẳng màng bận tâm đến ai, chỉ mong hoàn thành xong công việc trong ngày để có thể sớm trở về nghỉ ngơi.

Khương Yên làm việc cần mẫn, dù là người mới nhưng Triệu cô cô cũng không thể bắt bẻ điều gì, khoảng một tuần sau khi nàng đến, bà ta cũng dần bớt để mắt tới nàng.

Không còn bị theo dõi sát sao, Khương Yên mới thấy thư thái đôi chút, bèn tìm một chỗ dưới bóng cây cạnh hồ nước trong cung, gần khu vực tẩy giặt, định bụng chợp mắt một lát.

Nào ngờ, nàng chưa kịp ấm chỗ đã nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt vọng lại từ góc tường.

Khương Yên quay đầu quan sát, nghe rõ tiếng động bèn men theo đó tìm kiếm.

Cuối cùng, nàng phát hiện một tiểu thái giám mặt trắng môi hồng đang ngồi ôm lấy chân, m.á.u đã thấm đẫm ống quần, dây ra cả vạt áo.

“Ngươi bị làm sao vậy?”

Nghe thấy giọng của Khương Yên, tiểu thái giám nhăn nhó chỉ lên cây.

Hóa ra, hắn muốn hái một ít trái mận trắng mang về dâng cho Chương công công, vị Tổng quản của Hoán Y Cục, không may bị ngã, đầu gối đập mạnh xuống tảng đá nhô ra bên cạnh, m.á.u chảy đầm đìa.

Khương Yên từng thông thạo y lý, nàng lập tức xé mảnh vải rách rưới ở đầu gối hắn, xem xét kỹ lưỡng một hồi, may mắn là không bị gãy xương.

Đất hoàng cung màu mỡ, rất nhiều loại cây cỏ mọc tự nhiên, trong đó có vài loại có thể xem là d.ư.ợ.c liệu cơ bản thường dùng trong dân gian.

Khương Yên nhai nát đám lá trong miệng, sau khi dùng nước giếng rửa sạch vết thương, nàng nhổ bã lá đắp lên.

“Không đáng ngại, lát nữa ngươi mang mấy nắm lá này về giã ra, ban ngày thì băng bó cẩn thận, tối đến thì tháo ra, cứ để vết thương tự khô, chú ý đừng để nhiễm trùng là được.”

Tiểu Viên T.ử gật đầu lia lịa, khóe mắt ánh lên vẻ cảm kích vô bờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong hậu cung đầy rẫy tranh đấu, hiếm khi hắn gặp được cung nữ tốt bụng chịu khó quan tâm hỏi han một tiểu thái giám thấp kém như Khương Yên.

“Đa tạ tỷ tỷ.”

Từ đó, Khương Yên chính thức có thêm một bằng hữu mới ở Hoán Y Cục: Tiểu Viên Tử.

Dù bước chân vẫn còn khập khiễng, mỗi ngày hắn đều đặn đến tìm nàng bên hồ nước gần khu vực tẩy giặt.

Tiểu Viên T.ử là thuộc hạ thân cận của Chương công công, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lanh lợi miệng lưỡi, giỏi làm vừa lòng người lớn, vì vậy Chương công công thường sai bảo hắn chạy những công việc lặt vặt.

Mỗi lần đến gặp Khương Yên, Tiểu Viên T.ử đều mang theo vài món đồ be bé cho nàng, khi là chiếc kẹo mạch nha, lúc lại là tấm vải bông thừa thãi.

Dẫu chẳng đáng giá bao nhiêu, Khương Yên vẫn cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Tin tức về việc Trọng Hoa cung bị cấm túc nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung.

Vị nương nương xuất thân dân gian kia sau khi thất sủng, Trường Xuân cung lại lấy lại được thế thượng phong, trở thành nơi Hoàng thượng thường xuyên ghé thăm nhất.

Cuộc âm thầm tranh đoạt giữa Trường Xuân cung và Cảnh Hy cung một lần nữa tiếp diễn.

“Đương nhiên là Hoàng hậu nương nương sẽ giành phần thắng rồi. Ngươi xem, dạo này Hoàng thượng ngày nào cũng ghé Trường Xuân cung ngự thiện, không có dịp gì đặc biệt cũng ban thưởng quà cáp.”

Tú Lam, cung nữ từng bị đuổi khỏi Trọng Hoa cung, hớn hở thuật lại: “Quả thực phải là như thế mới đúng đạo lý! Hoàng hậu nương nương vừa xinh đẹp, vừa hiền huệ, chỉ có người mới xứng đáng với Hoàng thượng anh minh thần võ của chúng ta.”

“Ước gì ta có cơ hội được đến Trường Xuân cung hầu hạ, nhất định ta sẽ khiến cho Hoàng hậu nương nương hài lòng.”

Nàng ta vừa dứt lời vừa giơ bàn tay đã tê cứng vì nước lạnh, một vài chỗ đã chai sần vì vò giặt quá mức.

Khương Yên ném viên kẹo mạch nha vào miệng, im lặng lắng nghe Tú Lam than thở bên cạnh.

Đối với cung nữ, việc xin chuyển sang làm việc ở cung khác vừa dễ lại vừa khó. Điều cốt yếu nằm ở cơ duyên. Nếu có thể khiến chủ t.ử nơi nào đó vừa ý, các nàng tự nhiên sẽ được điều động đến hầu hạ.

Tiểu Viên T.ử ghé sát vào tai Khương Yên, khe khẽ hỏi: "Yên tỷ, tỷ thật sự không muốn rời khỏi Hoán Y Cục sao?"

"Không muốn." Khương Yên đáp dứt khoát.

Nơi này có gì không tốt? Ngoại trừ công việc bận rộn ra, mọi thứ đều hợp ý nàng. Không cần phải ngày đêm hầu hạ các bậc nam nhân, chẳng khác nào kỹ nữ nơi thanh lâu, thực sự là vô cùng thư thái.

Hơn nữa, theo quy tắc cung đình Đại Cơ, cung nữ khi tròn hai mươi lăm tuổi có thể tự do lựa chọn xin xuất cung trở về quê quán để lập gia đình, hoặc ở lại thăng cấp. Chỉ cần Cơ Trường Uyên hoàn toàn quên bẵng đi sự tồn tại của nàng, Khương Yên nguyện ý an phận thủ thường ở Hoán Y Cục, chờ đợi thời cơ chín muồi sẽ xin xuất cung. Khi đó, nàng sẽ tìm cách trở về thăm Khương Nặc và Lô thị, hoặc bắt đầu một hành trình mới cho riêng mình. Nàng xem những tháng ngày trước đây chỉ là một cơn ác mộng thoảng qua.

Tuy nhiên, sau đó Khương Yên lại gặp phải một chuyện khiến nàng không khỏi phiền lòng. Hôm đó là ngày phát bổng lộc hàng tháng, Chương công công gọi tên từng người để điểm chỉ vào sổ sách rồi phát tiền. Bổng lộc của cung nữ hạ đẳng là ba lượng bạc. Thế nhưng, đến lượt Khương Yên, nàng lại không được nhận, bởi vì trong danh sách cung nữ hạ đẳng của Hoán Y Cục không hề có tên nàng.

"Sao có thể như vậy?" Khương Yên kinh ngạc.

"Chắc là chưa kịp nhập sổ sách thôi, để đệ đi hỏi thăm giúp tỷ." Tiểu Viên T.ử dịu dàng trấn an nàng, đồng thời lén nhét hai mẩu bạc vụn vào tay áo nàng rồi nắm chặt.

Khương Yên chỉ còn biết thở dài trong lòng. Nếu cứ phải làm việc không công như thế này, đợi đến khi xuất cung, nàng e rằng sẽ trở thành một kẻ nghèo túng không xu dính túi mất.

Rốt cuộc mùa thu cũng đã tới, mang theo những làn gió mát mẻ xoa dịu khiến lòng người cũng trở nên thư thái hơn nhiều. Hoàng cung bắt đầu giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cho đêm tiệc đoàn viên Tết Trung Thu.

Lúc Khương Yên đang tẩy sạch bùn đất trên đế giày gần giếng nước, Tú Lam bỗng nhiên hấp tấp chạy thẳng vào, miệng không ngừng reo lên.

"Cơ hội đến rồi, cơ hội đến rồi!"

Khương Yên chau mày, nhìn vết bẩn đã đóng cục mà thấy bực mình, cũng chẳng mấy bận tâm đến Tú Lam, chỉ hời hợt hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Hoàng thượng vừa ban tặng Hoàng hậu nương nương một cuộn gấm thượng hạng, là cống phẩm từ Tô Châu, dự định dùng để may một bộ cát phục diện vào đêm Trung Thu. Không ngờ, Thượng Phục Cục vừa dâng lên thành phẩm thì lại bị Khổng Phi nương nương vô tình làm bẩn. Bởi vậy, bộ y phục quý giá này đành phải đưa sang Hoán Y Cục để làm sạch. Thật may mắn, ta được chỉ định giặt bộ cát phục này cho nương nương! Đây chẳng phải là cơ hội đổi đời của ta hay sao?" Tú Lam vừa nói vừa khoa tay múa chân, giọng nói tràn đầy sự hưng phấn.

"Ngươi muốn được điều đến Trường Xuân Cung ư?" Khương Yên nheo mắt, rửa sạch tay rồi đứng dậy hỏi Tú Lam.

"Đương nhiên rồi! Ai muốn chôn chân ở cái nơi hôi hám này mãi chứ?"

"Chờ ta được điều tới Trường Xuân Cung, ta nhất định sẽ tìm cơ hội kéo ngươi theo, ngươi thấy sao?" Tú Lam cười khúc khích, ghé đầu vào vai Khương Yên, đôi mắt ánh lên niềm mơ mộng.

"Không cần đâu, ta ở nơi này rất tốt. Ngươi chỉ cần cố gắng hầu hạ Hoàng hậu nương nương thật tốt là được, đừng bận tâm đến ta."

"Thật sao? Ngươi cũng cho rằng ta có cơ hội đến Trường Xuân Cung sao?" Tú Lam không kìm được mà nhún nhảy, giọng điệu nhuốm đầy khát khao.

Khương Yên nghiêng đầu, ra vẻ trầm ngâm một lát rồi đáp: "Đúng vậy. Vừa khéo, ta lại có một ý này, không biết ngươi có bằng lòng làm theo không?"

Tú Lam lập tức đồng ý, vội vã theo Khương Yên vào phòng. Sau một hồi lục lọi tìm kiếm, Khương Yên đưa cho nàng ta một chiếc túi vải, dặn dò khẽ khàng.

"Hoàng hậu nương nương da thịt non mịn, y phục phải mềm mại, tinh khiết một chút mới khiến người cảm thấy dễ chịu. Hơn nữa, người rất thích hương thơm thanh nhã. Cho nên, khi xả lần cuối, ngươi hãy chịu khó lấy các loại hoa và cỏ thơm trong túi vải này ra ướp chung. Bảo đảm sẽ khiến nương nương hài lòng."

Tú Lam tròn mắt nhìn Khương Yên: "Chuyện này... sao ngươi lại biết rõ như vậy?"

Khương Yên gãi nhẹ sống mũi, bịa ra một lời giải thích: "Ta tình cờ nghe được thôi. Trước khi nương nương trở thành Hoàng hậu, chẳng phải người là thiên kim phủ Thừa tướng lừng danh kinh thành sao? Ta có một người bà con xa từng làm gia nhân ở Thẩm phủ, nên mới biết chút ít."

"Thì ra là thế." Tú Lam mừng rỡ khôn xiết, ôm lấy Khương Yên xoay một vòng: "Đa tạ ngươi! Nếu thành công, ta nhất định sẽ không quên ân tình này."

"Không cần nhớ ân, chỉ cần thường xuyên tiếp tế bạc cho ta là được." Khương Yên hóm hỉnh đáp. Hai nàng bật cười thành tiếng.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Khương Yên. Khi Thẩm Thiên Nhược nhận lại bộ cát phục đã được giặt giũ tinh tươm, lại còn vương vấn hương thơm thanh nhã mà nàng yêu thích, liền vô cùng hài lòng. Người lập tức triệu tập cung nữ Hoán Y Cục đến để ban thưởng. Nhìn thấy dáng vẻ tha thiết muốn được phục thị bên cạnh mình của Tú Lam, Thẩm Thiên Nhược tất nhiên mềm lòng, hạ lệnh điều Tú Lam đến Trường Xuân Cung, đảm nhiệm vị trí cung nữ hầu hạ vườn cảnh.

Tiểu Viên T.ử nghe tin này rất nhanh, trong lòng vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi Khương Yên: "Yên tỷ, tỷ thật sự muốn ở lại Hoán Y Cục cho đến hết đời sao?" Nếu không, một công trạng lớn như vậy sao có thể rơi vào tay Tú Lam dễ dàng như thế?

Đây đã là lần thứ hai đệ ấy hỏi nàng câu này.

Khương Yên gật đầu: "Đúng vậy, ta muốn an phận ở đây cho đến khi đủ tuổi xuất cung."

"Vì sao chứ? Đến Trường Xuân Cung vẫn tốt hơn nhiều. Hoàng hậu nương nương đức độ nhân từ, chắc chắn sẽ thả cho tỷ rời đi khi đến thời hạn mà."

"Ta biết phải làm sao đây, chỉ là ta không đành lòng xa đệ, như vậy được chưa?" Khương Yên nháy mắt trêu chọc Tiểu Viên Tử.

Chỉ một câu nói ấy thôi cũng đã khiến vành tai Tiểu Viên T.ử đỏ bừng. Quả thật, tiểu t.ử này tính tình lại dễ thẹn thùng đến lạ.

Tết Trung Thu năm nay, Hoàng thượng đặc cách giao cho Hoàng hậu nương nương tự mình chủ trì tiệc đoàn viên. Có thể thấy, Cơ Trường Uyên đã dành cho Thẩm Thiên Nhược vô vàn sự sủng ái và nể trọng. Trong ngoài cung cấm, khắp nơi vang vọng lời chúc tụng Đế hậu thâm tình, cầm sắt hòa minh.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Yến tiệc được thiết lập tại Thiên Thu Đình, một trong những kiến trúc lầu mở tinh xảo và lộng lẫy bậc nhất nằm trong Ngự Cảnh Viên

Nội vụ phủ đã tốn công sức trang hoàng vô số đèn lồng, khiến nơi này, khi trời vừa sẩm tối, đã trở nên lung linh rực rỡ ánh kim quang.

Cơ Trường Uyên cười hờ hững, an tọa trên chiếc ghế thái sư tay khắc đầu rồng, lưng tựa nệm gấm.

Hai bên là Thẩm Thiên Nhược và Khổng Tuyết Ninh đang ra sức săn sóc, ân cần hầu hạ.

Bên dưới, là sự góp mặt của vô số giai nhân danh môn khuê các cùng gia quyến khắp kinh thành, hương son phấn lan tỏa khắp chốn.

Chậm rãi nhai hết miếng gân nai mềm rục trong miệng, Cơ Trường Uyên uể oải chống cằm, dường như chẳng còn chút hứng thú nào để nán lại Thiên Thu Đình này.

Ban đầu, cứ cách vài ba ngày, hắn lại bâng quơ hỏi Cao Dục một câu: “Hôm nay có ai muốn xin cầu kiến chăng?”

Sau vài lần trả lời không hợp ý, Cao Dục đã thông suốt ý chỉ, từ đó về sau đều tránh những lời nặng nề, khéo léo đáp lại hắn.

Cơ Trường Uyên há chẳng rõ nỗi cực khổ của Hoán Y Cục ra sao. Nơi đó chỉ giam giữ những nô tỳ thấp kém, kẻ vô thân vô thế, hoặc hạng người phạm tội nghiêm trọng.

Thế mà từ đầu đến cuối, Khương Yên lại không hề mở miệng cầu xin hắn dù chỉ một lời.

Cơ Trường Uyên từng nghĩ, nếu lúc ấy, nàng chỉ cần nhỏ giọng quỳ xuống nhận lỗi, rồi dùng lời ngọt ngào dỗ dành, hứa hẹn sẽ không rời khỏi hoàng cung nửa bước, hắn biết, bản thân chắc chắn sẽ lại một lần nữa tha thứ cho tội khi quân phạm thượng của nàng.

Nhưng nàng lại dập đầu hô tạ chủ long ân với hắn.

C.h.ế.t tiệt, bị đày vào Hoán Y Cục thì tạ ơn cái nỗi gì!

Khương Yên rõ ràng là muốn chọc tức hắn đến cùng cực.

Được lắm, vậy thì dứt khoát vứt nàng chịu khổ ở nơi đó một thời gian, xem nàng cứng đầu được bao lâu.

Ấy vậy mà Khương Yên lại cố chấp hơn những gì hắn suy tính. Cho đến tận hôm nay, nàng vẫn không hé răng van xin nửa lời.

Bỗng chốc Cơ Trường Uyên lại nhớ đến hình ảnh của nàng ở trấn Lạc Thủy năm xưa. Dù trên đầu còn đang ứa m.á.u tươi, nàng vẫn nghiêm nghị đứng thẳng, lớn tiếng quát nạt đám dân chúng ngu muội bị kẻ khác giật dây, đang ầm ĩ đòi xông lên tính sổ với nàng.

Nghĩ lại, chẳng phải trước đây, chính Cơ Trường Uyên hắn cũng bị cái tính bướng bỉnh này của nàng thu hút, muốn trêu chọc nàng một chút đó sao.

Bây giờ thì hay rồi, nàng dám đối chọi gay gắt với cả Thiên t.ử cơ đấy.

Cơ Trường Uyên phiền não nhắm mắt lại, cảm thấy những gương mặt xinh đẹp điểm tô son phấn, cùng những âm thanh lảnh lót trong đình càng khiến hắn thêm đau đầu ngột ngạt.

“Bãi giá.”

“Hoàng thượng long thể bất an ư?”

Vừa nghe tiếng Cao Dục hô lớn, Thẩm Thiên Nhược và Khổng Tuyết Ninh liền đồng loạt quay sang, gương mặt lộ vẻ lo lắng.

Cơ Trường Uyên xoa hai đầu mày, gương mặt phảng phất nụ cười nhợt nhạt khiến bộ dạng hắn bớt đi chút lãnh khí, thêm phần hòa nhã: “Trẫm đã uống hơi nhiều, muốn ra ngoài tản bộ. Chư vị cứ tiếp tục, không cần bận tâm theo trẫm.”