Hôm nay là Tết Trung thu, mọi người đều được nghỉ sớm, sân viện của Khương Yên chỉ có một mình nàng, vắng vẻ tiêu điều, rất hợp để bày một mâm cỗ đơn sơ.
Tiểu Viên T.ử lau sạch một chiếc bàn gỗ nhỏ, đặt lên đó một chiếc bánh trung thu méo xẹo chẳng ra hình thù gì, cùng một con gà nướng và hai vò rượu trắng, hào hứng cất lời:
“Đây rồi, Trung thu thì phải nâng ly mới vui được.”
Khương Yên cũng vui vẻ dạng chân ngồi xuống, mở nắp vò rượu tu một ngụm lớn như nam t.ử hán.
“Ai da, quả là cay nồng.”
“Từ từ thôi, rượu này hơi mạnh, tỷ uống gấp gáp như vậy không sặc mới là lạ.”
Tiểu Viên T.ử bật cười, vội đi đến vuốt lưng cho Khương Yên đã ho đến chảy cả nước mắt.
Đã lâu lắm rồi Khương Yên mới cảm thấy thoải mái đến vậy. Chẳng cần dùng đũa muỗng, nàng và Tiểu Viên T.ử cứ lần lượt xé từng miếng thịt gà. Rượu cứ thế cạn hết ly này đến ly khác, bàn ăn nhanh chóng được giải quyết sạch bách.
“Nào, Trung thu thì không thể thiếu lồng đèn được đúng không?”
Tiểu Viên T.ử lôi ra một đống giấy dầu và vài thanh tre đã được vót mỏng, khiến Khương Yên không khỏi tò mò.
“Ngươi giỏi thật đấy, không chỉ moi được bánh, còn kiếm được cả mớ đồ này.”
“Có gì khó khăn đâu, Chương công công vốn thích ăn đồ ngọt, ta chỉ cần gắng sức lấy lòng là ổn thỏa.”
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống đất, cùng Khương Yên bắt tay làm một chiếc lồng đèn.
Để bớt đơn điệu, nàng tìm được vài ngọn cỏ mực, giã nhỏ, hòa cùng chút nước. Nàng dùng tay chấm mực, quẹt vài đường trên mặt giấy.
“Đây là Thỏ Ngọc.”
“Còn đây là Hằng Nga tiên tử.”
Tiểu Viên T.ử nhìn thấy liền trợn tròn mắt: “Cái hình người que t.h.ả.m hại này mà tỷ dám gọi là Hằng Nga tiên t.ử ư?”
“Ai da, ngươi đừng có chê bai nữa. Ta không có bút lông, làm sao vẽ đẹp cho nổi. Chịu thôi, chịu thôi.”
Chiếc lồng đèn xiêu vẹo cuối cùng cũng ra đời.
Khương Yên vui vẻ cầm lên múa một vòng, còn cao hứng cất lên một khúc đồng dao.
Bên cạnh, Tiểu Viên T.ử cười sảng khoái nghiêng ngả, dùng đũa gõ vào mâm chén hòa theo nhịp điệu.
Hình ảnh này vô tình lọt vào mắt Cơ Trường Uyên, khiến hắn lồng lộn phẫn nộ, lục phủ ngũ tạng như đang bốc hỏa thiêu đốt.
Từ lần đầu chạm mặt cho đến tận hôm nay, Khương Yên chưa bao giờ có nét mặt vui vẻ thoải mái nhường ấy với ta.
Hãy nhìn xem, nàng còn vừa hát vừa múa cho cái tên tiểu thái giám má trắng kia xem nữa kìa.
Bàn tay Cơ Trường Uyên siết chặt thành quyền, móng tay hằn sâu vào da thịt.
Trước đó ta đã cố gắng tự thuyết phục bản thân ghé qua đây một chút, nghĩ rằng Khương Yên có lẽ quá cố chấp, không chịu hạ mình với ta, vậy thì ta sẽ cho nàng một bậc thang để leo xuống.
Dù gì thì thân là nam nhân, hà tất phải chấp nhặt với một nữ tử.
Không ngờ trong lòng mải miết tìm kiếm lý do để đến gặp nàng, ta lại phải chứng kiến một cảnh tượng khiến tâm can như bị xé nát.
Xem ra Khương Yên ở Hoán Y cục thoải mái lắm, còn vui vẻ hơn cả chốn Trọng Hoa cung xa hoa lộng lẫy kia nhiều.
Khốn kiếp! Rốt cuộc ta đến đây làm gì để chuốc lấy cái cảnh tượng chướng tai gai mắt này chứ.
Nếu đã vậy, cứ để nàng chôn thân cả đời ở Hoán Y cục đi thôi.
Sau Tết Trung thu trôi qua, dường như Đại Cơ Hoàng đế lại lâm vào trạng thái mưa bão bủa vây, khí tức âm trầm.
Ngay cả Hoàng hậu thỉnh cầu diện kiến cũng không gặp, cả ngày vùi đầu ở Dưỡng Tâm điện xem tấu chương, nếu không thì lôi đám cấm vệ quân ra thao luyện đ.á.n.h đấm.
Tiểu Thuận T.ử lo ngay ngáy, nhân lúc được rảnh hơi vội vàng chạy đến hội ý cùng với Cao Dục, chỉ thấy lão thở dài ngao ngán, lắc đầu một cái.
Ý là không ai có thể chữa được tính khí thất thường của Hoàng thượng nhà hắn ta đâu.
Mối quan hệ của Khương Yên và Tiểu Viên T.ử đã khăng khít, với Tú Lam ở Trường Xuân cung cũng tốt đẹp không kém.
Có Tú Lam lên tiếng, Khương Yên đã không cần phải giặt giày cho đám nội giám nữa mà chuyển sang chăn nệm và khăn lụa của Trường Xuân cung.
Hôm nay là ngày định kỳ nàng cùng Tiểu Viên T.ử hẹn gặp Tú Lam để giao đồ. Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người hãy đọc truyện tại trang chính chủ. Đừng tiếp tay cho thể loại ăn cắp.
Vì đã giao hẹn từ trước, Khương Yên sẽ không đi đến Trường Xuân cung mà gặp Tú Lam ở một nơi vắng vẻ, tất nhiên Tú Lam vô cùng vui vẻ đồng ý.
Dù sao đi nữa nàng ta cũng không muốn để cho ai biết công trạng ngày đó của mình là nhờ Khương Yên hiến kế.
Ba người đang đứng hàn huyên với nhau ở một góc khuất, đột nhiên nghi giá của Khổng Tuyết Ninh đi qua.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ba người quy củ cúi đầu hành lễ, lại bị Khổng Tuyết Ninh phát hiện trong đó có một cung nữ của Trường Xuân cung.
Trường Xuân cung và Cảnh Hy cung vốn như nước với lửa, không ai là không rõ điều này, khoảng thời gian gần đây Cảnh Hy cung lại bị đè bẹp dưới chân, Khổng Tuyết Ninh hậm hực trong lòng không biết xả đâu cho bớt tức giận.
Nay thấy Tú Lam thì như buồn ngủ gặp chiếu manh, lập tức dừng lại, cất giọng the thé: "Không lo hầu hạ chủ tử, lại đứng tụ tập năm tụm ba ở đây để làm gì?"
Ba người Khương Yên, Tiểu Viên T.ử và Tú Lam đang quỳ hành lễ vội vàng lên tiếng: "Nô tỳ không dám."
"Bên Hoán Y cục đưa đồ giặt đến, nô tỳ đi lấy thôi ạ." Tú Lam khẽ khàng giải thích thêm một câu.
Khổng Tuyết Ninh lại à lên một tiếng: "Ngươi chính là cung nữ giặt bộ cát phục của Hoàng hậu đến mức thơm nức mùi hương hoa đó phải không?"
Tú Lam luống cuống gật đầu: "Bẩm nương nương, chính là nô tỳ."
Khổng Tuyết Ninh lập tức nổi trận lôi đình: "To gan! Các ngươi xem Cảnh Hy cung là cái gì chứ hả? Tại sao suốt thời gian qua y phục của bổn cung lại không được ướp hương hoa, đến khi giặt cát phục cho Hoàng hậu thì lại ngào ngạt mùi thơm như vậy? Các ngươi đây là coi thường bổn cung sao?"
"Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám." Tú Lam biết bản thân mình đã đụng chạm đến Cảnh Hy cung, vội vàng dập đầu xin tha nhưng Khổng Tuyết Ninh quyết c.ắ.n lấy không buông.
Khay đựng khăn đã được giặt sạch bị đá bay xuống đất, thùng gỗ trên tay của Khương Yên cũng bị người đạp đổ.
"Các ngươi muốn nịnh bợ Trường Xuân cung phải không? Vậy thì bổn cung cho các ngươi cơ hội được giặt đồ cả đời. Người đâu, đổ nước!"
Trời thu, không khí lạnh đã bắt đầu ùa về, nhưng vì làm việc quần quật ngoài trời nên Khương Yên chỉ vận một lớp ngoại bào mỏng manh thấm hút mồ hôi.
Giờ đây nhận đến ba thau nước đá bẩn trộn cùng ô uế, da thịt đã thấm lạnh thấu xương.
Khổng Tuyết Ninh đắc ý nhìn vải vóc khăn nệm đã dơ bẩn, cơn giận trong lòng được xả ra, hài lòng bước lên kiệu trở về Cảnh Hy cung, không quên thả xuống một mệnh lệnh.
"Quỳ ở đây cho đến khi trời tối hẳn mới được đứng dậy biết chưa. Ai bảo các ngươi dám coi thường Cảnh Hy cung!"
Khương Yên ngẩng đầu nhìn trời, phải vài canh giờ nữa mới sụp tối, đành chán nản thở dài.
Tú Lam vì vô cớ bị phạt, còn liên lụy đến hai đồng bạn của mình, tức tưởi khóc thành tiếng.
Âm thanh nức nở của nàng ta nhanh chóng thu hút những thái giám, cung nữ và thị vệ khác đi ngang qua. Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người hãy đọc truyện tại trang chính chủ. Đừng tiếp tay cho thể loại ăn cắp.
Cho đến khi ánh nắng đã nhạt màu, đầu gối đã tê dại đến mức không còn tri giác, Khương Yên biết mình không thể chịu đựng được thêm nữa, nghiêng ngả lảo đảo dựa vào Tiểu Viên T.ử ở bên cạnh.
Tiểu Viên T.ử dù sao cũng vào cung lâu hơn nàng, sức khỏe cũng tốt hơn, ngay lập tức thẳng người lên, muốn làm một cây cột vững chắc chống đỡ cho Khương Yên.
Trước mặt, một bóng dáng cao lớn uy mãnh rảo bước tiến đến.
Cơ Trường Uyên ngồi trên long giá, ánh mắt sắc bén lạnh lùng phóng thẳng đến chỗ bọn họ như mũi giáo được đẽo bằng băng lạnh.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Khương Yên bị Tiểu Viên T.ử khẽ kéo, nàng mới chậm rãi khấu đầu hành lễ như những người khác.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng như sương tuyết tháng hai, không vui không buồn. Ánh mắt hắn lướt qua nàng, lạnh nhạt tựa như nhìn một t.ử thi, không hề lưu lại chút cảm xúc.
Phía dưới nền đất, bàn tay trắng nõn của Tiểu Viên T.ử dò dẫm tiến tới, nắm lấy cổ tay nàng, muốn gửi gắm sự an ủi.
“Trời đã sắp nhập nhoạng rồi, Tỷ tỷ ráng chờ một lát, ta sẽ cõng tỷ về.”
Ngay lập tức, một luồng chưởng phong đột ngột đ.á.n.h tới. Khương Yên chưa kịp định thần, chỉ theo bản năng giơ tay đẩy Tiểu Viên T.ử nằm sụp xuống, lấy thân mình che chắn cho cả hai.
Chiếc thùng gỗ nát vụn tan tành. Những mảnh vỡ bay tứ tán, có mảnh găm vào mặt nàng, có mảnh cắm phập vào đùi.
Tấm ngoại bào mỏng manh rách toạc, để lộ ra một vết m.á.u tươi dài đang rỉ ra.
Từ đằng xa, gương mặt Cơ Trường Uyên âm u như lệ quỷ, hắn ngoảnh đầu nhìn thẳng về phía này.
Dù long nhan đã bị chuỗi ngọc trên mũ miện che khuất quá nửa, nhưng mọi người đều nhận ra được sự phẫn nộ cuồng nộ đang dâng trào.
“Bệ hạ bớt giận, xin Bệ hạ bớt cơn lôi đình.”
Tiểu Thuận T.ử vội vàng quỳ rạp xuống đất, thân thể run rẩy thất kinh hô lớn.
Nhưng dẫu cho âm thanh xung quanh có ồn ào hỗn tạp đến mấy, Cơ Trường Uyên cũng không còn nghe lọt tai.
Toàn bộ tâm trí hắn giờ đây chỉ dồn vào đôi bàn tay đang nắm chặt nhau của Khương Yên và Tiểu Viên Tử.
Dù thân thể đau đớn đến nhường nào, nàng vẫn c.ắ.n răng không rên lên một tiếng.
Càng không hề ngước mặt lên nhìn hắn dù chỉ một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay tại khoảnh khắc này, Cơ Trường Uyên mới chợt bừng tỉnh nhận ra, hắn thực sự đã thua trong cuộc tranh đấu âm thầm giữa hai người.
Trong khi hắn luôn tương tư thấp thỏm, phải đấu tranh với lòng tự tôn đế vương để tìm cớ công khai đến gặp nàng, mong đợi nàng chủ động làm hòa.
Khương Yên quả thực lại chẳng hề để tâm đến hắn mảy may.
Đêm thu ở kinh thành se lạnh, dẫu không khắc nghiệt như miền biên ải phía Bắc, nhưng vẫn đủ khiến người ta phải rùng mình, chỉ muốn chui rúc trong chăn bông dày ấm.
Ban ngày Khương Yên đã phải hứng chịu ba thùng nước lạnh buốt, lại còn bị bắt quỳ dưới nắng gắt.
Chưa kể vết thương ở đùi và trán đang nhức nhối râm ran, thân thể nàng cũng đã sắp đổ bệnh rồi.
Khi trời sẩm tối, đưa Khương Yên về Hoán Y Cục, thấy nàng run rẩy kịch liệt, Tiểu Viên T.ử đã đoán biết nàng khó lòng tránh khỏi bệnh tật.
Mãi đến khi ánh trăng treo trên đỉnh đầu, trong sân mới vọng lên tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy vội vã.
“Yên tỷ tỷ, ta mang t.h.u.ố.c tới đây, vừa sắc xong còn nóng hổi, tỷ mau uống cho ấm người và mau khỏi bệnh.”
Khương Yên cuộn mình trên chiếc giường đất lạnh lẽo, gương mặt tái nhợt gắng nở một nụ cười gượng gạo.
“Đa tạ lòng tốt của ngươi, Tiểu Viên Tử.”
“Tỷ đừng nói lời khách sáo. Nếu không phải tỷ lao mình ra che chắn cho ta, thì người phải nằm liệt trên giường lúc này chính là ta mới phải.”
Tiểu Viên T.ử gãi mũi, trong lòng vẫn hoài nghi không rõ, vì sao chiếc thùng gỗ bên cạnh hắn lúc ấy lại nổ tung một cách vô cớ.
Quả thật là kinh hãi.
Lắc đầu dẹp bỏ suy nghĩ, Tiểu Viên T.ử nhẹ nhàng bước đến mép giường an tọa, bưng chén t.h.u.ố.c nóng đưa tận miệng Khương Yên.
“Người tỷ nóng quá chừng, để ta thay khăn mát đắp lên trán giúp tỷ hạ nhiệt độ.”
Nói rồi hắn lại vội vã đi đến chậu nước đặt trong phòng, thấm ướt chiếc khăn vải, cẩn trọng lau bàn tay và lau mặt cho Khương Yên.
Chén t.h.u.ố.c đã cạn, Khương Yên khẽ thở ra một hơi. Nàng định xoay mình thì chạm phải vết thương cũ trên đùi, đau đớn đến nỗi nàng phải nhăn mặt khẽ kêu lên một tiếng.
Tiểu Viên T.ử vội vã lật người nàng lại, muốn xem xét vết thương, song lại bị Khương Yên giữ chặt tay, lắc đầu nói: “Không sao, lúc về ta đã băng bó cẩn thận rồi. Ngươi đừng quên ta cũng từng học qua y thuật.”
Thở dài nhẹ nhõm, Tiểu Viên T.ử đắp chăn kỹ càng cho Khương Yên, rồi vỗ vỗ mu bàn tay nàng, dịu dàng nói: “Vậy Tỷ tỷ cứ an tâm ngủ đi. Đêm nay, để đề phòng tỷ phát sốt, ta sẽ ở lại đây trông nom cho tỷ.”
Khương Yên cũng phần nào lo lắng, nhỡ đêm nay vết thương phát tác, nàng sẽ vô cùng chật vật nếu chỉ có một mình.
May mắn Tiểu Viên T.ử vốn tốt tính, lại không hề câu nệ hiềm nghi gì, đã đến đây chăm sóc nàng. Khương Yên khẽ gật đầu, rồi mơ màng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Viên T.ử thoáng nhíu mày, rồi lại cong khóe môi cười thầm. Nàng đối đãi như vậy, chẳng phải đã có chút tin tưởng và dựa dẫm vào hắn hay sao?
Hắn hiểu rõ thân phận mình chỉ là hoạn quan, không xứng được ái mộ và kết duyên cùng nữ tử. Nhưng mỗi lần chạm mặt Khương Yên, Tiểu Viên T.ử vẫn không kìm được khao khát muốn đến gần nàng.
Nàng không cần làm gì cả, nhưng lại mơ hồ như mang toàn bộ ánh dương thế gian đến sưởi ấm cho thế giới cô quạnh và dối trá của hắn.
Nghĩ đến đây, bàn tay trắng nõn như ngọc của Tiểu Viên T.ử chậm rãi nâng lên, khẽ chạm vào vầng trán đang nóng hầm hập của Khương Yên.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, đến canh ba gần sáng, Khương Yên bắt đầu phát sốt cao, thân thể run lập cập trong từng cơn rét thấu xương.
Tiểu Viên T.ử lo lắng không thôi, hết chườm khăn mát lại đắp thêm chăn cho Khương Yên, song tình trạng vẫn chẳng mấy khả quan.
Bất đắc dĩ, hắn đành cởi bỏ ngoại bào, nằm nép bên nàng, vòng tay ôm chặt Khương Yên, muốn dùng hơi ấm từ cơ thể tráng kiện của mình để xua đi giá lạnh cho nàng.
Nhưng hắn còn chưa kịp đặt lưng xuống chiếu, cửa phòng đã bị một lực mạnh mẽ đạp tung.
Chính xác hơn, đó là bị phá nát tan tành.
Bên ngoài, một vòng Cấm vệ quân nghiêm chỉnh mở đường, tiếp theo là Tiểu Thuận T.ử với vẻ mặt hung ác, liếc xéo nhìn tên tiểu thái giám đang cởi giày trèo lên giường.
Hắn chỉ khẽ ngoắc ngón tay.
Tiểu Viên T.ử lập tức bị lôi xuống, thân thể đổ ập xuống như một bao tải rách.
Dẫu đang choáng váng trong cơn sốt nóng hầm hập, Khương Yên vẫn nghe thấu được mọi động tĩnh bên ngoài sân.
Nàng lảo đảo bước ra ngoài. Trước mặt nàng, Tiểu Viên T.ử bị lột trần nửa thân trên, miệng bị nhét giẻ rách, da thịt chằng chịt những vết thương mới còn đang rỉ m.á.u tươi.
“Các ngươi đang làm cái trò gì vậy hả?”
Khương Yên xiết chặt thân mình, dốc hết hơi tàn quát lên một tiếng lớn.
Vị nam nhân vận huyền y trường bào, kim long ngũ sắc thêu trên y phục lấp lánh dưới ánh trăng bàng bạc. Mái tóc đen nhánh xõa dài sau lưng, chỉ dùng độc một cây trâm ngọc cố định, để mặc một dải tóc buông lơi trên đỉnh đầu. Dáng người cao lớn vạm vỡ, uy nghiêm đứng trong đêm tối, tựa hắc vô thường đang ung dung thưởng thức một màn tra tấn thân xác rùng rợn.
Khi nghe thấy tiếng khào khào đứt quãng vang lên, hắn mới chậm rãi quay người lại. Đôi mắt phượng hẹp dài thoáng hiện nét đau đớn mơ hồ, nhưng ngay lập tức bị cơn phẫn nộ và giận dữ dìm c.h.ế.t.
"Nơi này không thích hợp để dưỡng bệnh, chốc lát nữa trẫm sẽ đưa nàng về Trọng Hoa cung."
Ba chữ "Trọng Hoa cung" vừa thốt ra, Tiểu Viên T.ử đang quằn quại trong đau đớn cũng phải trợn tròn đôi mắt.
"Tiếp tục đi." Cơ Trường Uyên rũ mắt xuống, phảng phất như không hề bận tâm đến cảnh tượng m.á.u me trước mắt. Hắn chỉ sải bước nhẹ nhàng đi đến bên Khương Yên, muốn vươn tay ôm lấy nàng.
"Đừng lại gần, thả Tiểu Viên T.ử ra."
Khương Yên lùi về đến ngưỡng cửa phòng, nửa thân mình tựa vào cột nhà, gằn giọng nói.
Cơ Trường Uyên dừng bước, sừng sững án ngữ trước mặt nàng, chẳng hề quay đầu lại. Hắn khẽ nâng cằm, trầm giọng nói: "Tên nô tài này đáng tội c.h.ế.t, hắn dám chạm vào nàng."
"Thì đã sao? Chẳng phải ngài đã giáng nô tỳ thành cung nữ hạ đẳng tại Hoán Y Cục hay sao? Chẳng phải ngài đã phán để mặc nô tỳ tự sinh tự diệt tại chốn này hay sao? Hôm nay, ngài lại tới đây làm gì?"
Nói đến đây, Khương Yên khó nhọc nâng tay chỉ về phía Tiểu Viên T.ử đang thoi thóp nằm trên nền đất lạnh, vừa được thả ra khỏi dây trói: "Tiểu Viên T.ử chỉ là đang chăm sóc nô tỳ, hành động này không hề phạm vào trọng tội nào. Hoàng thượng, xin ngài tha cho hắn."
"Vì sao?"
Cơ Trường Uyên đột nhiên nâng giọng, hỏi một câu cộc lốc, vô cớ.
Khương Yên nhướng mày, uể oải nhìn gương mặt hắn đã sa sầm, không còn chút hơi ấm nào.
"Hắn chỉ là một tên nô tài ti tiện, vậy mà nàng lại cười với hắn, còn múa may trước mặt hắn, thậm chí đồng ý để hắn kề cận thân thể. Vì lẽ gì?"
"Vì nô tỳ không hề ghét bỏ hắn."
Lại là một câu trả lời đơn giản đến mức khiến người ta cảm thấy nực cười.
Đối với hắn, lý do là không thích. Còn đối với tên nô tài này, lại là không ghét. Dường như thế gian này trong mắt Khương Yên, chỉ vỏn vẹn chia ra làm hai hạng người: Thích hoặc Ghét. Và hiển nhiên, cả hắn, cả Bùi Lẫm, đều bị xếp vào vế "Ghét" đầu tiên đó.
Cơ Trường Uyên xoa hai bên thái dương đã đau nhức, bàn tay to lớn gân guốc giơ thẳng ra phía trước.
"Trở về bên trẫm, mọi chuyện trước đây trẫm sẽ không truy cứu nữa. Còn tên nô tài này đã phạm thượng, tội c.h.ế.t có thể miễn, nhưng tội sống khó dung. Hãy phế hắn thành kẻ tàn phế, rồi quăng ra khỏi cung cấm."
Khương Yên dõi mắt nhìn Tiểu Viên T.ử đã gần như hôn mê nằm sau lưng Cơ Trường Uyên, hàm răng nghiến chặt, sau đó nàng bật ra một tiếng cười khô khốc.
"Nô tỳ là người của Hoán Y Cục, chỉ mong muốn được ở lại chốn này cho đến khi không còn hơi tàn. Xin Hoàng thượng hãy quay về, và ban cho nô tỳ cùng Tiểu Viên T.ử một con đường sống."
Cơ Trường Uyên nhíu chặt đôi mày, khóe môi tràn ra một nụ cười dữ tợn.
"Nàng có biết trẫm đang ban cho nàng một bậc thang để thuận lợi bước xuống không? Không phải kẻ nào trẫm cũng dùng lòng nhân từ đối đãi như vậy đâu."
Khương Yên lắc đầu: "Hoàng thượng, nô tỳ thân phận hèn kém, cảm thấy Hoán Y Cục là nơi phù hợp nhất cho mình. Đa tạ Hoàng thượng đã cất nhắc, nhưng nô tỳ xin phép không dám lĩnh nhận ân điển này."
Một câu 'nô tỳ', hai câu cũng là 'nô tỳ'. Cách xưng hô này như ngầm bày tỏ Khương Yên nhất định phải rạch ròi thân phận với hắn đến tận cùng. Trong khi hắn đang cố gắng sắp đặt để nâng nàng lên một tầng nấc mới, kéo nàng đến gần mình thêm một bước, Khương Yên lại dứt khoát vạch rõ ranh giới, công khai trước mặt thiên hạ rằng bọn họ đứng ở hai đầu của thế giới này.
"Là vì tên hạ nhân kia?"
Nàng muốn lưu lại chốn này, chính là vì tên thái giám ti tiện đó hay sao? Chẳng lẽ lại giống như Hà Triết ở thành Liễu Khê năm xưa?
Trong thâm tâm Cơ Trường Uyên bỗng nảy ra một ý nghĩ độc địa. Hắn muốn khiến nàng phải quỳ gối cầu xin mình được trở về Trọng Hoa cung, phải van nài hắn giữ nàng ở lại bên cạnh.
"Trước tiên, cắt đứt gân tay gân chân hắn, sau đó đập nát xương đầu gối, bẻ gãy xương sống lưng, cuối cùng rạch nát dung nhan, rồi ném xuống tường thành."
Ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng bình thường, nhưng từng lời từng chữ thốt ra lại thấm đẫm sự độc ác dã man, đúng bản chất m.á.u lạnh của một tên hôn quân bạo chúa.
"Hoàng thượng... tha mạng... cầu xin... Hoàng thượng tha mạng...!!!"
Tiểu Viên T.ử sợ hãi ngọ nguậy, những đầu ngón chân cào mạnh xuống nền đất, để lại những vết hằn sâu hoắm, mơ hồ dính cả da thịt và máu. Hình phạt này còn tàn khốc hơn cả lăng trì, thà rằng ban cho hắn một nhát đao c.h.é.m đầu còn nhẹ nhàng hơn.
"Nàng có nghe thấy không? Hắn đang van xin trẫm đấy. Nếu nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời, quay trở về bên trẫm, chẳng phải mọi việc sẽ tốt đẹp hơn sao?"
Cơ Trường Uyên nghiêng đầu, để lộ một góc cảnh sân đang tra tấn cho Khương Yên thấy. Sau đó, hắn lại thong thả xòe bàn tay ra, đưa về phía nàng thêm một lần nữa.
“Trẫm vốn có lòng bao dung, chẳng cần nàng phải quỳ gối khấu đầu tạ tội. Chỉ cần từ nay về sau, nàng thề với trẫm rằng sẽ không bao giờ còn ý niệm rời khỏi hoàng cung hay xa rời trẫm nữa. Toàn bộ những chuyện quá khứ trẫm đều xí xóa, ngay cả tên nô tài kia cũng sẽ giữ được một mạng.”
Khương Yên ngước mắt nhìn Tiểu Viên T.ử thân thể đã thương tích đầy mình, cảm giác choáng váng nhanh chóng bủa vây.
Khốn kiếp! Vì cớ gì tên điên loạn này cứ phải xuất hiện, ngăn trở nàng tìm kiếm cuộc sống tự tại, ung dung?
Hết Bùi Lẫm của kiếp trước.
Lại đến Cơ Trường Uyên của đời này.
Khương Yên tự vấn, rốt cuộc nàng đã kết oán nghiệp gì mà cứ phải dây dưa với những kẻ quyền quý nơi kinh thành này.
Chỉ vì muốn bẻ gãy đôi cánh của nàng, thuần hóa nàng thành một sủng vật bị nhốt trong lồng, Cơ Trường Uyên đã không từ thủ đoạn, thậm chí ra tay hành hạ dã man một mạng người ngay trước mắt nàng.