“Cơ Trường Uyên, thế mà ta đã từng lầm tưởng ngươi là một minh quân!”
Khương Yên cau mày, nghiến chặt hàm răng để kiềm nén sự uất nghẹn dâng trào trong lồng ngực.
“Tiểu Viên Tử!”
Nàng ngửa cổ, dùng hết thảy khí lực thét vọng về phía xa.
“Thứ lỗi cho ta đã liên lụy ngươi, khiến ngươi phải chịu đựng đau đớn đến nhường này.”
Nói rồi, nàng cười khẩy một tiếng, ánh mắt sắc lạnh hướng thẳng đến Cơ Trường Uyên đang nheo mắt đứng yên bất động.
Nàng rút ra một tiểu đao dùng để cắt tỉa cây cảnh từ trong tay áo, dứt khoát đặt lên cổ mình.
Khương Yên rơi vào cơn cuồng loạn, giọng nói sang sảng vang vọng khắp sân.
“Nhưng Tiểu Viên T.ử à, Khương Yên ta là kẻ ích kỷ. Nếu phải vì ai đó mà hy sinh bản thân, tự tay cắt đứt khát vọng, khoác lên mình gông xiềng trói buộc, thì ta tuyệt đối không làm được.”
“Cho nên…”
Nói đến đây, Khương Yên bật khóc tức tưởi, nụ cười méo mó nơi khóe môi khiến vẻ mặt nàng vừa xót xa, vừa mỉa mai châm biếm, lại ẩn chứa sự căm phẫn tột cùng.
“Tiểu Viên Tử, hãy an lòng mà đi. Nếu ngươi bỏ mạng, ta nhất định sẽ theo sau để bồi tội.”
Dứt lời, mũi đao ấn mạnh vào chiếc cổ thon trắng, vạch ra một đường huyết tuyến đỏ thẫm. Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người hãy ủng hộ và đọc truyện chính chủ tại page.
“Không!”
Hai tiếng thét cùng lúc vang lên.
“Tiểu Yên Tử, đừng nghĩ quẩn…” Cơ Trường Uyên đứng gần đó, quai hàm gồng cứng nghiến chặt, thân hình cao lớn sầm sững tựa hồ bị đông cứng lại. Ánh mắt hắn trợn trừng, dán chặt vào vệt m.á.u đang rỉ ra dưới lưỡi đao sắc bén.
“Yên tỷ…” Từ đằng xa, giọng Tiểu Viên T.ử thều thào vọng lại: “Đừng dại dột, ta… sẽ không khiến tỷ… phải nhọc lòng đâu…”
“Đời này được quen biết tỷ… ta đã mãn nguyện lắm rồi. Yên tỷ, tỷ phải cố gắng bảo trọng… cứ coi như số kiếp ta lận đận, không có phúc được c.h.ế.t an lành vậy thôi…”
Có lẽ vì muốn an ủi Khương Yên, Tiểu Viên T.ử gắng gượng nở một nụ cười, nhưng lại khiến vết thương trên thân thể động chạm, đau đến mức phải thở dốc.
Cơ Trường Uyên lòng như lửa đốt nhìn Khương Yên đôi mắt đỏ hoe, những mạch m.á.u xanh trên thái dương giật mạnh liên hồi.
“Nàng không phải muốn cứu hắn sao? Bỏ đao xuống, trẫm sẽ tha mạng cho hắn, Tiểu Yên Tử, hãy tuân lệnh trẫm.”
Nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt khinh miệt, mỉa mai của Khương Yên.
“Ta không phải Thánh Mẫu, cũng chẳng phải Quan Thế Âm Bồ Tát, sinh t.ử của thiên hạ ta không thể xen vào. Song, nếu Tiểu Viên T.ử vì ta mà vong mạng, ta chỉ còn cách dùng chính tính mạng này để tạ lỗi.”
“Vì sao???”
Giọng Cơ Trường Uyên khô khốc thốt ra, mang theo sự run rẩy khó tin, chất chứa nỗi bi ai tột cùng.
“Vì sao nàng lại cố chấp đến thế? Ở bên cạnh trẫm chẳng phải không được sao? Trẫm đối đãi với nàng không đủ tốt ư?”
Cơ Trường Uyên hoàn toàn mất đi sự kiềm chế, gào lên không khác gì một dã thú bị trọng thương.
“Trẫm là Thiên tử! Là chủ nhân của giang sơn rộng lớn Đại Cơ này! Tại sao trẫm phải hạ mình nơi đây, cầu xin một nữ nhân ti tiện như nàng chứ?”
“Dẫu biết là như vậy, nhưng trẫm vẫn cố tìm mọi lý lẽ để biện minh cho hành vi bất thường này của mình. Nàng có biết không? Từ trước đến nay, trẫm chưa từng phải hạ giọng dỗ dành một ai như thế!”
“Vì lẽ gì chứ hả, Khương Yên, rốt cuộc là vì lẽ gì?”
Cơ Trường Uyên điên cuồng đập phá tan hoang mọi vật dụng quanh mình. Đôi mắt hắn vằn vện tơ m.á.u lồi ra như muốn vỡ khỏi hốc mắt, nhỏ xuống thành những huyết lệ long lanh đến kỳ dị.
“Thế mà nàng lại vì tên thái giám hèn mọn này mà muốn đồng quy vu tận với hắn! Còn trẫm thì sao? Nàng xem trẫm là thứ gì chứ?”
“Trẫm mới là phu quân của nàng, là người đồng sàng cộng chẩm cùng nàng, cũng là người có thể ban cho nàng tất cả những gì trong thiên hạ này!”
Đến câu nói cuối cùng, hắn đã phải thốt lên bằng cả tâm can, âm thanh xé nát cuống họng, tràn ngập sự tan vỡ và tuyệt vọng.
Toàn bộ sự kìm nén đã hoàn toàn bộc phát. Hắn không còn chút phong thái thong dong, nhàn nhã, ưu việt thường ngày, thay vào đó là sự ghen tị, đố kỵ đến cực điểm, đau đớn, vặn vẹo đầy t.h.ả.m hại.
Hắn cũng không gọi nàng bằng danh xưng Tiểu Yên T.ử mang hàm ý trêu chọc nữa, mà hét rõ hai tiếng “Khương Yên” bằng ngữ điệu ai oán.
“Bỏ đao xuống, trở về bên trẫm.”
Sau cơn cuồng loạn, Cơ Trường Uyên dần lấy lại sự bình tĩnh. Hắn đứng thẳng, vuốt phẳng lại bộ huyền y trường bào, bước chân không còn ngập ngừng do dự mà dứt khoát tiến lên phía trước.
“Mau thả Tiểu Viên T.ử ra!”
Vẫn là câu nói ngắn gọn nhưng mang theo uy lực của một mệnh lệnh.
Cơ Trường Uyên lạnh lùng, sấn đến trong sự lo lắng bất an của Tiểu Thuận Tử.
“Hoàng thượng, nương nương đang trong lúc kích động, e rằng…”
“Dù hôm nay phải bẻ gãy cánh tay nàng, trẫm nhất định phải mang nàng về cho bằng được.” Cơ Trường Uyên gằn giọng đáp trả.
“Vậy tốt nhất hãy đập nát tứ chi của ta, hoặc ban cho ta một chén t.h.u.ố.c bại liệt đi. Bằng không, chỉ cần còn một tia cơ hội, ta cũng sẽ đoạt mạng ngươi, hoặc tự vẫn.” Khương Yên chẳng hề sợ hãi, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu.
Cơ Trường Uyên nghẹn lời, đôi mắt trân trối nhìn nữ t.ử trước mặt.
Không khí trong điện căng thẳng như dây đàn.
Bàn tay hắn đột nhiên nhanh như cắt thộp đến.
Nhưng Khương Yên vô cùng quả quyết, ngay lập tức hạ quyết tâm xuống tay vô cùng tàn nhẫn.
“A… Hộ giá! Người đâu, mau hộ giá!” Là tiếng kinh hô thất thanh của Tiểu Thuận Tử.
Trước mắt y là hai thân hình đang áp sát vào nhau, mùi huyết tinh nồng nặc đến gai mũi.
“Nàng điên rồi!” Gương mặt Cơ Trường Uyên hằn học, hàm răng nghiến vào nhau ken két.
“Ta không nói suông. Thả người.” Khương Yên thở ra một hơi, nặng nề thốt ra từng chữ.
Bàn tay Cơ Trường Uyên nắm chặt mũi d.a.o run lên một cái. Cho đến khi phát hiện không thể rút ra, vết thương trên làn da Khương Yên đã rách một đường sâu hoắm, hắn gục đầu xuống. Sức lực dường như bị rút cạn, hắn mệt mỏi ra lệnh.
“Thả hắn ra, đưa đến Thái y viện ngay.”
“Như ý nàng muốn, trẫm tha mạng cho hắn.”
Cơ Trường Uyên ngẩng đầu, đáy mắt dường như có ánh nước, đôi môi trễ xuống, thể hiện nỗi suy sụp cùng cực.
Âm thanh khàn khàn vang lên, hàm chứa sự cầu xin thiết tha:
“Vậy nên, nàng hãy quay về bên trẫm. Được không, Yên nhi?”
Nhìn thấy Tiểu Viên T.ử đã được người nâng đi, Khương Yên thở phào một hơi nhẹ nhõm, cánh tay đã co cứng vì dùng sức giờ đây thả lỏng.
Thanh d.a.o nhỏ rơi xuống đất vang lên tiếng keng khô khốc.
Thân hình nàng lảo đảo ngã xuống, rơi vào vòng tay rắn chắc.
Đêm nay nàng thật sự đã quá mỏi mệt.
Chẳng còn chút sức lực nào để nghe nổi những lời van nài đong đầy tình cảm của vị hoàng đế cao cao tại thượng kia nữa.
Cũng tốt, Khương Yên nàng thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ bi lụy của hắn đâu.
Phiền phức.
Đó là hai chữ cuối cùng xuất hiện trong đầu nàng trước khi mất đi ý thức.
Khương Yên rất mệt mỏi.
Vết thương trên người đau nhức không thôi.
Còn cơn sốt vẫn chưa tan hết.
Nhưng tiếng khóc rấm rứt bên tai khiến nàng không thể nào ngủ yên.
“Sao lại ồn thế?”
Mí mắt nặng trĩu rung rinh.
Mơ hồ nhìn thấy khung cảnh rực rỡ xa hoa xung quanh.
Cuối cùng cũng đã quay trở lại Trọng Hoa cung rồi.
Chiếc lồng son này hôm nay dường như còn lộng lẫy và đẹp mắt hơn trước.
Cử động cần cổ một chút, đột nhiên chạm vào một thứ đàn hồi rắn chắc khiến Khương Yên không khỏi nhíu mày.
“Nàng đã tỉnh rồi?”
Cơ Trường Uyên giữ tư thế ngồi tựa lưng vào thành giường, cánh tay ôm chặt lấy cơ thể nàng, đặt nàng vào lòng mà vuốt ve.
Đào Tuệ đang quỳ bên cạnh ngay lập tức nhào đến, ngữ điệu chân thành: “Nương nương, có thấy trong người không khỏe chỗ nào không?”
Bên ngoài vẫn còn một dàn thái y đang ngồi chờ đợi, vừa nghe thấy động tĩnh liền vội vàng bước vào trong cầu kiến.
“May quá, thân nhiệt đã hạ. Mạch tượng ổn định, không còn đáng ngại. Những vết thương ngoài da kia thì cứ đều đặn bôi t.h.u.ố.c ba lần một ngày sẽ ổn, cũng sẽ không để lại sẹo.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chu Châu và Tiểu Giác T.ử mừng rỡ, nhanh chóng theo sau thái y đi bốc thuốc.
Cơ Trường Uyên lại trở về vẻ ôn hòa nhã nhặn như thường nhật, khóe môi cong cong hôn nhẹ xuống gò má tái nhợt của Khương Yên một cái, thủ thỉ nói bên tai: “Cứ yên tâm nghỉ dưỡng, trẫm sẽ không để ai làm phiền nàng.”
“Tiểu Viên T.ử thì sao?”
Một câu hỏi lạnh nhạt của Khương Yên ngay lập tức đ.á.n.h bay không khí ấm cúng giữa hai người.
Cánh tay Cơ Trường Uyên cứng lại, những ngón tay hết gập lại duỗi ra. Sau ba nhịp thở để điều chỉnh, hắn dụi đầu vào mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của Khương Yên, dịu giọng nói: “Nàng không cần phải lo, chưa c.h.ế.t được đâu.”
“Cũng đừng động vào hắn. Như thế nào thì hãy để như thế.”
Khương Yên bổ sung thêm một câu.
Vậy mà Cơ Trường Uyên lại rất dễ dãi gật đầu.
“Trẫm nghe lời nàng như vậy, có phải nàng sẽ thích trẫm hơn một chút không?”
Khương Yên quay đầu sang nhìn Cơ Trường Uyên như nhìn một kẻ si dại.
Chỉ là đôi mắt sắc bén cùng đường viền môi đang lạnh lùng mím chặt chẳng hề gây ra bất kỳ sức sát thương đáng kể nào cho đối phương.
Thậm chí còn khiến Cơ Trường Uyên nhanh chóng nổi lên thú tính.
Hắn nhẹ nhàng nâng Khương Yên lên, rồi cúi đầu vồ vập nhắm thẳng nơi mềm mại nhất trên gương mặt nàng mà mút lấy.
“Yên nhi… Yên nhi của trẫm…”
Nghĩ đến cả những thứ mà Cơ Trường Uyên đã gây ra với mình, Khương Yên chỉ cảm thấy chán ghét, thậm chí là ghê tởm.
Nàng giãy dụa, dùng hết sức bình sinh để đào thoát khỏi cánh tay như hai gọng kìm của hắn.
“Nàng làm gì vậy? Ngoan nào, nếu không vết thương sẽ nứt toác ra đấy.”
Cơ Trường Uyên giữ chặt lấy tứ chi của Khương Yên, đầu lưỡi l.i.ế.m láp lên những mạch m.á.u căng đầy trên làn da ngọc mịn.
“Buông ra.”
Nhưng đôi môi của Cơ Trường Uyên vẫn ngấu nghiến lấy cần cổ của Khương Yên như kẻ khát khao đang tìm kiếm suối nguồn trong sa mạc khô cằn.
Âm thanh hổn hển liên tục phát ra từ yết hầu đang liên tục trượt lên trượt xuống của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Yên nhi của trẫm… của trẫm…”
Khương Yên bực tức hét lên.
“Cơ Trường Uyên!!!”
Ánh mắt nàng lạnh hẳn: “Buông ta ra.”
Đó chắc chắn là một lời ra lệnh.
“Không!”
Sự cố chấp, ngang bướng hiện rõ trên hàng mày Cơ Trường Uyên. Hắn vùi mặt vào n.g.ự.c nàng, hít sâu một hơi, tựa như đang cảm nhận lại nguồn sinh khí một lần nữa luân chuyển khắp châu thân.
Đã hơn một tháng, hắn mới lại có thể ôm lấy nàng trong vòng tay này.
Đây là lần thứ hai Khương Yên vụt khỏi tầm kiểm soát của hắn, và Cơ Trường Uyên thề với lòng, đây chắc chắn là lần cuối cùng hắn để nàng rời xa hắn lâu đến vậy.
“Nếu ngươi không buông ta ra, ta sẽ giật đứt băng quấn cổ này.”
Mùi m.á.u tanh thoang thoảng lan tỏa trong không khí khiến Cơ Trường Uyên buộc phải ngẩng đầu.
Bàn tay Khương Yên đang ôm lấy vết thương, chỉ chực chờ bấu chặt, cào toạc một đường xuống. Các thái y phải vất vả lắm mới cầm được máu, nếu nàng ra tay mạnh hơn chút nữa, cổ họng nhỏ xinh này của nàng khó mà cứu chữa nổi.
“Được rồi, nàng chớ manh động.”
Cơ Trường Uyên buông lỏng tay, đặt nàng xuống giường loan.
Hắn không hề tỏ vẻ bực dọc, cũng chẳng rống giận như thường lệ. Hắn tự tay dém lại chăn cho Khương Yên, đoạn ngồi xuống chiếc ghế thái sư đặt bên cạnh, nhỏ giọng dỗ dành:
“Ngủ đi, trẫm sẽ ngồi đây canh chừng cho nàng.”
Khương Yên bất đắc dĩ, đành tiếp tục nhắm mắt đ.á.n.h một giấc.
Lệnh cấm túc Trọng Hoa cung đã được dỡ bỏ. Cung điện không chỉ được mở cửa mà còn được sơn sửa, tu bổ trang hoàng lộng lẫy hơn trước, kèm theo số lượng thị vệ canh gác cũng tăng lên gấp bội.
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp hậu cung.
"Trường Xuân cung mới độc sủng được bao lâu, nay lại phải quay về nguyên trạng rồi..."
Thanh Liễu lo lắng đi đi lại lại, đoạn nhìn về phía Thẩm Thiên Nhược và Thẩm phu nhân đang nhàn nhã phẩm trà.
“Con… quãng thời gian qua vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
Thẩm phu nhân vốn là một quý phụ thanh nhã xinh đẹp, phong thái nhẹ nhàng, điềm đạm của Thẩm Thiên Nhược phần lớn thừa hưởng từ vị mẫu thân này.
“Chẳng phải Tiêu thái hậu đã dặn dò, Thái t.ử tương lai phải được sinh ra từ bụng của Hoàng hậu sao?”
Thẩm Thiên Nhược khẽ gật đầu, bàn tay bất giác siết chặt lớp vải trên đầu gối.
“Vậy thì con càng cần phải chủ động, đợi đến khi thời cơ chín muồi, sau này sẽ không còn điều gì phải lo lắng.”
“Dẫu sao, Hoàng thượng ít nhiều cũng phải nể mặt Tiêu thái hậu và Thẩm gia chúng ta.”
Sau khi dặn dò Thanh Liễu chu đáo, Thẩm phu nhân quy củ hành lễ trước con gái mình rồi đeo lệnh bài rời khỏi hoàng cung.
Từ đầu đến cuối, bà không hề hỏi thăm một lời rằng nữ nhi sống trong cung có tốt không, có phải chịu ấm ức gì không.
Thẩm Thiên Nhược rũ mắt nhìn xuống bụng.
Nàng lấy đâu ra khả năng sinh hạ Thái tử, khi ngay cả vạt áo của Hoàng đế bệ hạ còn chưa từng chạm tới?
Hơi ấm từ lòng bàn tay ấy. Lồng n.g.ự.c cùng bờ vai rộng lớn, vững chãi biết bao.
Giá như Thẩm Thiên Nhược nàng có một cơ hội được vùi mình vào đó. Chắc chắn sẽ là điều tốt đẹp nhất, tuyệt vời nhất.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Đào Tuệ, Chu Châu, Tiểu Giác T.ử cùng đội ngũ thái y dày dặn kinh nghiệm, chỉ chừng một tuần, cơn bệnh đã thuyên giảm.
Vết thương trên cổ nàng cũng đã kéo da non, lưu lại một vệt hồng nhạt trên làn da trắng muốt.
Cơ Trường Uyên dường như vô cùng hớn hở, hồ hởi kéo Trương thái y đến bên cạnh nhỏ to tâm sự.
Chỉ thấy vị thái y già cười gượng gạo, hết sức gật đầu phụ họa. Nụ cười trên gương mặt hắn lại càng thêm thâm sâu khó dò.
Tiểu Thuận T.ử đứng bên cạnh chợt thấy rùng mình thay cho Khương Yên. Ánh mắt càn rỡ như mèo nhìn thấy miếng mỡ béo ngậy của Hoàng đế nhà hắn, chắc chắn trong đầu chẳng có ý nghĩ nào trong sáng hay đứng đắn.
Quả đúng như suy đoán, đêm đó, sau bao ngày nhẫn nhịn kiêng khem, Khương Yên được Đào Tuệ và Chu Châu hầu hạ tắm gội. Bên này, Cơ Trường Uyên cũng hớn hở ngâm mình trong bồn tắm ướp hương liệu thơm ngát.
Đèn lồng lần nữa được treo cao trước cổng chính Trọng Hoa cung, báo hiệu điềm lành. Khương Yên uể oải lê thân thể nặng nề đến bên giường, để Đào Tuệ tắt bớt nến rồi lui ra ngoài.
Nàng vừa đặt lưng nằm xuống, kéo chăn lên, một cơ thể to lớn đã lập tức ập đến.
Mùi long diên hương quen thuộc xộc vào cánh mũi.
Gương mặt Khương Yên đanh lại. Cảm giác phải tiếp xúc da thịt với người này khiến nàng thầm rủa một tiếng.
“Khốn kiếp! Cút ngay!”
Cơ Trường Uyên lại cười tà mị, cọ mũi vào trán nàng, vẻ mặt vô cùng cưng chiều.
“Trẫm đã nhẫn nhịn bấy lâu rồi…”
Đôi môi mỏng lạnh lẽo nhanh chóng ấm lên bởi thân nhiệt của nàng. Vết sẹo mờ trên cổ được hắn cẩn trọng l.i.ế.m láp, tựa như đang vỗ về an ủi.
“Sau này, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa, trẫm hứa với nàng.”
Khương Yên nhíu mày, vùng vẫy, theo phản xạ đ.á.n.h túi bụi vào đầu Cơ Trường Uyên đang chôn bên cổ mình.
Cơ Trường Uyên ngẩng đầu, đôi mắt như say như mê lướt nhanh từ trên xuống dưới toàn bộ cơ thể nàng. Nếu ánh mắt hắn có thể cất thành lời, Khương Yên không nghi ngờ gì rằng nội dung của nó sẽ toàn là những lời trăng hoa không đứng đắn.
“Trẫm sẽ thật nhẹ nhàng, ngoan, thả lỏng ra nào, cho trẫm được không?”
“Nếu ta nói không thì sao? Ta không hề muốn ân ái với ngươi một chút nào cả, Cơ Trường Uyên.” Khương Yên nghiêm túc đáp, gương mặt lạnh băng.
Đáng ngạc nhiên, Cơ Trường Uyên vẫn vô cùng điềm tĩnh vuốt ve đôi môi mọng của nàng, cúi đầu thì thầm:
“Không hiểu nổi, rõ ràng nàng cứ buông những lời khiến trẫm đau lòng, nhưng trẫm vẫn cứ muốn đắm chìm trong cơ thể này của nàng. Phải làm sao đây?”
Dứt lời, hơi thở nóng hổi, ẩm ướt đã bao trùm lấy vành tai Khương Yên. Răng nanh của hắn không hề rảnh rỗi, cứ day day c.ắ.n mút như một kẻ đói khát lâu ngày không được ăn uống.
Dù chỉ một chút tiếp xúc ấy thôi đã khiến d.ụ.c hỏa dưới thân Cơ Trường Uyên bùng lên dữ dội.
Hắn chẳng thể kìm nén, lập tức tự tay x.é to.ạc trung y trên người mình, chiếc quần lụa hấp tấp kéo tụt xuống, vướng víu nơi mắt cá chân.
Khương Yên thở hồng hộc, nàng thẳng tay quăng một cái tát vào bên đầu hắn đang chôn giữa hai chân mình, dùng những lời lẽ nặng nề nhất để mạt sát.
“Ngoài việc động d.ụ.c như một tên mã nô ra, ngươi còn biết làm gì hả? Cưỡng h.i.ế.p người khác, hay ho lắm sao?”
“Ta chỉ động tình với riêng nàng, cũng chỉ cưỡng bức một mình nàng mà thôi.”
Mặt dày đến thế là cùng.
Bị c.h.ử.i là ngựa giống mà hắn cũng không hề tức giận.
Khương Yên như phát điên, nàng điên cuồng gào thét: “A… a… a!”
“Đừng kháng cự nữa, Yên nhi, ngoan nào, nàng là của ta, nàng mãi mãi thuộc về ta…”
Hình ảnh trước mắt nàng như phóng đại lên, méo mó.
Khương Yên cảm thấy đau đớn đến hoa mắt chóng mặt, khí huyết dồn lên, dưới dạ dày cuộn trào những cơn sóng lớn.
“Ụa…!!!”
Chăn đệm lập tức bị vấy bẩn bởi thứ dịch chua lòm phun ra từ miệng Khương Yên. Mùi tanh nồng xộc lên mũi khiến người ta lợm giọng.
Cơ Trường Uyên vội vàng rút cự vật ra. Thân thể trần trụi của hắn ôm lấy Khương Yên đang không mảnh vải che thân mà hoảng hốt kêu lên.
“Nàng bị làm sao?”
“Truyền thái y! Nhanh chóng truyền thái y!”
Tuy đã nửa đêm về sáng, Trọng Hoa Cung vẫn đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Khương Yên che miệng, tựa bên thau đồng, sắc mặt nhợt nhạt.
Trương Thái y lấm lét nhìn Cơ Trường Uyên đang mặt mũi xám xịt ngồi bên giường, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“E rằng... nương nương là do ăn uống không tiêu, thêm việc... vận động mạnh quá độ, nên mới dẫn đến trào ngược.”
Cuối cùng, ông ta vội vàng bổ sung một câu: “Ói ra được là tốt rồi ạ.”
Nhìn y phục xộc xệch cùng những vết hôn đỏ chót trên cổ và xương quai xanh của Khương Yên, ai mà không nhận ra hai người này đang làm chuyện gì cơ chứ. Chắc hẳn Hoàng thượng đang lúc lâm trận thì xảy ra sự cố, d.ụ.c vọng chưa được giải tỏa, tất nhiên trong lòng khó chịu. Gương mặt Ngài lúc này quả thực nặng nề.
Ông ta không dám khơi dậy cơn thịnh nộ của long nhan, đành phải cố gắng xoa dịu.
“Thần đã cho nương nương uống t.h.u.ố.c tiêu thực, còn ngậm thêm một viên kẹo nhân sâm bạc hà, chắc hẳn đã ổn thỏa rồi ạ.”
“Được rồi, lui ra hết đi.” Cơ Trường Uyên day day thái dương, phất tay xua đuổi. Sau đó, hắn ngang nhiên trèo lên giường, định ôm lấy Khương Yên và trao nàng một nụ hôn.
“Ụa…”
Lại một tiếng nôn khan nữa vọng lên.
Ánh mắt Cơ Trường Uyên nhìn Trương Thái y như lửa đốt, sắc mặt dữ tợn. Hắn dằn mạnh chén t.h.u.ố.c vỡ tan trong tay Khương Yên, gầm lên giận dữ.
“Thế này là thế nào hả? Ngươi bảo là đã ổn rồi cơ mà?”
Trương Thái y đổ mồ hôi hột, vội vàng dập đầu, hoảng sợ đáp: “Thần… thần không rõ, mạch tượng của nương nương vẫn ổn định bình thường, không tìm ra chứng bệnh nào…”
“Khám, phải khám cho ra, nếu không thì cái đầu của ngươi cũng không giữ được.”
Một chén t.h.u.ố.c mới lại được bưng lên, kẹo bạc hà lấp đầy chiếc đĩa sứ viền bạc.
Đào Tuệ đứng bên cạnh xoa xoa lưng cho Khương Yên, nhỏ giọng hỏi thăm: “Nương nương đã thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Khương Yên gật gật đầu, nét mặt nhẹ nhõm, không thấy có dấu hiệu gì là bị bệnh.
Trương Thái y thở phào một hơi, quay sang dập đầu báo cáo với Cơ Trường Uyên.
“Nàng thật sự đã tốt hơn?”
“Bẩm Hoàng thượng, sức khỏe của nương nương quả thực không có vấn đề gì. Có khi là do ăn uống gây ra mà thôi, ói ra xong, lại uống chén t.h.u.ố.c này là ổn rồi ạ.”
Thấy dáng vẻ thoải mái của Khương Yên trong vòng tay của Đào Tuệ và Chu Châu, Cơ Trường Uyên lúc này cũng tạm tin tưởng Trương Thái y, lại phất tay cho mọi người lui xuống.
Bây giờ đã quá nửa đêm về sáng, hắn thật sự không muốn bị quấy rầy đêm xuân đáng giá ngàn vàng của mình thêm nữa.
Nhưng một lần nữa, khi Cơ Trường Uyên ngả người lên giường, ôm lấy Khương Yên, khi môi hắn vừa chạm xuống bầu n.g.ự.c cùng vùng bụng phẳng lặng của nàng, tiếng nôn khan lại tiếp tục vang lên, như một lời thách thức trêu ngươi hắn.
“Nàng…!!!”
Đồng t.ử hắn đỏ rực như tu la địa ngục, khuôn hàm bạnh ra căng cứng lại, đôi môi mím chặt, âm thanh như rít ra từ trong kẽ răng.
“Nàng rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì?”
Khương Yên nhướng mày trào phúng, giọng nói đứt quãng vì những cơn buồn nôn: “...Ụa... như vậy thì... ụa... ngươi sẽ không thể nào chạm vào ta được nữa... ụa...!!!”
“Nếu ngươi vẫn muốn cưỡng ép ta… ụa… thì cứ chuẩn bị tâm lý mà chịu đựng thứ kinh tởm này đi ha!”
Nói đến đây, nàng ôm bụng cười khằng khặc đầy đắc ý.
Nếu không thể ngăn cản hắn cưỡng ép nàng mỗi đêm, vậy thì nàng tự tìm cho mình một phương thức tệ hại nhất để khiến hắn bỏ cuộc.