Ta Từng Là Bình Phong, Nay Là Kiếp Nạn Của Các Ngươi

Chương 77



Khương Yên quả nhiên là người nói được làm được.

Chỉ cần Cơ Trường Uyên có bất kỳ hành động nào muốn ân ái với nàng, dạ dày nàng sẽ cuộn lên, cổ họng bật ra những âm thanh đáng sợ.

Mỗi lần như vậy, sắc mặt của Cơ Trường Uyên ngay lập tức xám xịt, nhanh chóng vùng đứng dậy với vẻ ghét bỏ tột cùng.

Khương Yên càng thêm khoái chí mà cười vang.

“Khương Yên, nàng đây là muốn khiến trẫm tức c.h.ế.t đúng không?”

Cơ Trường Uyên túm lấy cổ áo nàng, xách lên như xách một con gà con.

“Hoàng thượng, thật xin lỗi, thần thiếp không thể hầu hạ người được rồi. Chi bằng, người chịu khó di giá qua Trường Xuân Cung một chuyến thì hơn.”

Khương Yên cong người ôm bụng, giọng điệu đầy sự chế nhạo.

Cơ Trường Uyên nghiến răng trong lòng tức tối.

Nàng rõ ràng hắn không dám hành động gì thái quá, bởi thế mới dám lớn tiếng như vậy. Nhưng quả thực, chính Cơ Trường Uyên cũng chẳng hay từ lúc nào, bản thân đã không còn đủ quyết tâm để mạnh mẽ ép buộc nàng nữa.

Nếu là trước đây, dù thiên địa có sụp đổ, hễ ý hắn đã định, Khương Yên vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi bàn tay hắn.

Cơn thịnh nộ bị kìm nén không thể phát tiết, Cơ Trường Uyên đành cam chịu, nặng nề ngã phịch xuống chiếc nhuyễn tháp. Cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm siết vòng eo vốn đã nhỏ nay lại càng thêm gầy guộc của nàng, kéo chặt vào lồng ngực.

Khương Yên lúc đầu còn giãy giụa kịch liệt, nhưng sau lại thấy chỉ phí công vô ích, rốt cuộc đành yên lặng ngồi đó, khẽ thở dài.

Thấy Khương Yên đã bớt phản kháng dữ dội, Cơ Trường Uyên dụi cằm lên đỉnh đầu nàng, ngón tay men theo vạt áo, chậm rãi luồn lách vào bên trong một cách lén lút.

“Nếu ngài còn tiến thêm một phân nữa thôi, ta không dám đảm bảo chiếc long bào này của Hoàng thượng sẽ còn vẹn sạch khi rời khỏi đây đâu.”

Nam nhân vuốt phẳng phần n.g.ự.c áo của nàng, sau đó cam tâm vòng tay ôm nàng vào lòng. “Làm như thế này đã hợp ý nàng chưa?”

Khương Yên không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài sân đình, nơi mùa thu đang trôi qua trong bầu không khí mát mẻ dễ chịu.

Dưỡng Tâm điện hôm nay có tiếp khách quý. Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người hãy đọc truyện chính chủ. Chỉ là nội dung bàn luận lại không hề liên quan đến chính sự triều đình chút nào.

“Sao lại có chứng bệnh quái gở đến nhường này?” Doãn Đình Ngọc chống cằm trầm ngâm. Ông ta đã sống qua mấy chục xuân thu, chưa từng nghe qua chuyện kỳ khôi như thế này bao giờ.

Hàn Trác Ngôn nhún vai, thản nhiên đáp: “Có lẽ là do nàng ta chẳng ưa đối phương, nên mới sinh ra phản ứng kịch liệt đến vậy. Như lời Bệ hạ đã phán, hễ tên kia chạm vào, nữ nhân ấy liền buồn nôn.”

Không khí trong chính điện bỗng chốc đông cứng, lạnh lẽo tựa hầm băng ngàn năm.

Cao Dục lập tức trừng mắt, âm thầm cảnh cáo vị Ngự sử lắm lời kia.

Hàn Trác Ngôn lén lút liếc nhìn gương mặt tối sầm của Thiên t.ử đang an tọa trên long ỷ, đoạn lại liếc sang vị đồng bạn vong niên bên cạnh cũng đang ngơ ngẩn chẳng hiểu mô tê gì, bèn nhún vai.

Y thầm nghĩ, ta đâu có làm gì sai, chẳng qua là Hoàng thượng đích thân hỏi thôi mà!

“Vậy… đã triệu thái y đến thăm khám chưa?” Doãn Đình Ngọc dè dặt lên tiếng.

Cơ Trường Uyên xoa thái dương, trầm giọng đáp: “Đã triệu rồi. Chẳng có gì bất thường, căn nguyên chính là do tâm lý kích động mà thành.” Nói đoạn, hắn nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén lóe lên tia tinh quang: “Nhưng trẫm lại cho rằng… là do nàng cố ý bày ra trò này.”

Ban đầu có thể nàng thực sự khó chịu, nhưng dần dà, khi nhận thấy hắn lo lắng và nhượng bộ, Khương Yên liền nảy ra ý đồ giở trò. Giờ đây, mỗi khi nghe tiếng nàng nôn oẹ, Cơ Trường Uyên lại cảm thấy phát hoảng, quả thực đã bị ám ảnh đến điên đầu.

Hàn Trác Ngôn ý tứ nhìn Doãn Đình Ngọc, đoạn khoanh tay thong thả đáp: “Điều này… vi thần nghĩ cần phải có thêm thời gian.”

“Thời gian? Ngươi nói thời gian sao?” Cơ Trường Uyên nhướng mày, ngữ khí đã lộ rõ sự bực bội.

“E rằng trong thời gian qua… ừm… nàng ấy phải chịu đựng quá nhiều áp lực. Phải nói thế nào đây nhỉ? Đúng rồi, có lẽ là chuyện chăn gối ân ái không được như ý. Chắc chắn là Hoàng thượng… khụ… không, là vị nam nhân kia có vài hành vi khiến nàng ấy không được thoải mái, bởi vậy… bởi vậy mới dẫn đến...”

Nói đến đây, Hàn Trác Ngôn chẳng còn dám mở lời thêm nữa.

Nhìn vẻ mặt giận dữ, phảng phất muốn lôi cả dòng họ y ra giữa Ngọ Môn mà hành hình, Hàn Trác Ngôn còn can đảm đâu mà tiếp tục trình bày ý kiến.

Cơ Trường Uyên khó chịu xoa xoa ấn đường, sau khi điều chỉnh lại sự bực dọc trong lòng, hắn ngẩng đầu, dựa vào lưng ghế long ỷ, hất cằm ra lệnh: “Ngươi cứ nói tiếp đi.”

“Vi thần nói điều này có thể không phải, nhưng nữ nhân muôn đời vẫn là liễu yếu đào tơ. Nếu trên giường mà quá mạnh bạo, đôi khi sẽ dễ khiến nàng nảy sinh sợ hãi. Trước tiên phải dùng lời ngon tiếng ngọt mà dụ dỗ, vỗ về trấn an, để nàng ấy cảm nhận được sự dịu dàng của Hoàng thượng… khụ… của đối phương trước đã…”

“Ý ngươi là trẫm phải nhẫn nại với nàng trong chuyện phòng the sao? Chẳng lẽ phải nhẫn nhịn mãi đến bao giờ?” Cơ Trường Uyên đẩy đầu lưỡi chạm vào bên má, vẻ mặt trầm tư, ngón tay hờ hững gõ nhẹ trên mặt bàn, dường như tỏ ra vô cùng thiện chí lắng nghe.

“Bắt đầu từ những tiếp xúc nhỏ nhất. Như Hoàng thượng đã phán, nàng đang ở trong giai đoạn khủng hoảng tinh thần, vậy nên chúng ta không nên hấp tấp tiến tới, chỉ khiến nàng thêm kinh sợ mà thôi. Vi thần trộm nghĩ, thay vì cưỡng ép hay mạnh mẽ, chi bằng cứ thuận theo ý nàng, chiều chuộng nàng thật tốt, cho đến khi nàng lơi lỏng cảnh giác, trở nên thân thiết gần gũi hơn với Hoàng thượng… khụ… ấy thì chứng bệnh quái gở kia sẽ tự nhiên tiêu tan.”

Đây cũng chính là lời khuyên mà Cao Dục đã dâng lên Cơ Trường Uyên mấy ngày qua. Hắn thở dài một hơi, cảm thấy rốt cuộc, ngoài cách này ra thì không còn phương thức nào ổn thỏa hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là phải chịu thiệt thòi cho tiểu đệ đệ của hắn phía dưới một thời gian rồi. Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người hãy đọc truyện chính chủ.

Khương Yên ngẩn ngơ nhìn những chiếc lá vàng đang rơi rụng ngoài sân, đôi mắt nàng khẽ khép hờ.

Dạo này tiết trời mát mẻ dễ chịu, khiến nàng luôn cảm thấy uể oải, buồn ngủ. Bỗng dưng, chiếc đệm mềm lún xuống, hơi ấm và mùi long diên hương quen thuộc vấn vít quanh thân thể.

Khương Yên lười biếng không buồn mở mắt, cất tiếng nhạt nhẽo: “Hoàng thượng còn đến đây làm gì nữa?”

Cơ Trường Uyên lật người nàng lại, ôm vào lòng. Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng xoa tấm lưng gầy, tựa như đang vỗ về nàng vào giấc ngủ: “Ngoan nào, trẫm sẽ dỗ nàng ngủ trưa.”

“Hoàng thượng, ngài không sợ ta sao?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Sợ gì chứ? Nàng là nữ nhân của trẫm, trên thân thể nàng có gì có thể khiến trẫm phải e ngại?”

Tiếng thì thầm lãng đãng trên đỉnh đầu nàng: “Yên nhi, hãy an giấc. Trẫm không hề có ý đồ gì, chỉ muốn ôm nàng thôi.”

Chẳng lẽ người này đã bắt đầu học được phép nhẫn nại trước ta sao?

Khương Yên khẽ nheo đôi mắt phượng, nhìn Cơ Trường Uyên khoan t.h.a.i gắp một miếng sườn dê đặt vào bát nàng, nội tâm không khỏi nổi lên đôi phần kinh ngạc.

Rõ ràng hai người thường xuyên ầm ĩ đến mức này, nàng lại bày ra thái độ ghét bỏ thù địch rõ ràng, thậm chí còn dùng đến thủ đoạn tiêu cực nhất để xua đuổi. Thế mà Cơ Trường Uyên lại chẳng hề tức giận, cũng không phất tay áo bỏ đi như những lần trước. Ngược lại, hắn càng thêm quấn quýt cưng nựng, dáng vẻ nhu hòa như chứa đựng vô vàn bao dung và thân thiết.

“Yên nhi, ngẩng đầu lên nào.”

Cơ Trường Uyên nheo đôi mắt hẹp dài, nâng cằm Khương Yên kéo lại gần, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cổ ẩn chứa sự mê hoặc khôn cùng.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên khóe môi nàng, sau đó hắn nở một nụ cười yêu mị: “Khóe miệng nàng còn vương chút vết bẩn.”

Khương Yên nhíu mày liễu, giãy dụa lùi về sau, ánh mắt nặng nề khó chịu. Muốn dùng mỹ nam kế để mê hoặc ta ư? Ngươi chớ có mơ tưởng.

Nàng cầm khăn tay, tùy ý lau lung tung trên gương mặt tố nhan, sau đó dứt khoát quay đầu đi, không thèm liếc nhìn hắn.

“Đừng động chạm vào thân thể ta một cách tùy tiện.”

Một tiếng “Ừm” nhẹ bẫng đáp lại, khiến Khương Yên không khỏi khó hiểu xoay người nhìn hắn.

“Hoàng thượng, tuy hậu cung không đạt đến mức ba ngàn giai lệ, nhưng mỹ nhân khuynh nước khuynh thành thì đâu có thiếu? Vì cớ gì ngài cứ phải chấp nhất với Trọng Hoa cung này? Với tình trạng hiện giờ của ta, chắc chắn không thể hầu hạ ngài, điều này ngài hiểu rõ nhất mà.”

“Hoàng hậu nương nương sắc nước hương trời, là tuyệt đỉnh giai nhân vô song, tìm khắp thành Thiên An cũng khó ai sánh bằng. Khổng Phi diễm lệ phóng khoáng, lại thông minh khôn khéo. Tường Tần thanh lệ nhã nhặn, Phùng Chiêu Nghi trẻ trung hoạt bát. Mỗi người một vẻ, tựa như thiên tiên hạ phàm, quan trọng là tất cả bọn họ đều nguyện một lòng hướng về Hoàng thượng. Chẳng lẽ ngài không cảm nhận được điều đó sao?”

Đây là lần đầu tiên nàng thổ lộ nhiều lời như vậy với Cơ Trường Uyên. Nhìn mà xem, đúng là thân tại phúc trung bất tri phúc. Phải chăng đầu óc ngài đã hóa đá, vì cớ gì cứ phải chấp nhất bám riết lấy một người chẳng có chút gì được xưng tụng là mỹ nhân thiên hạ như ta đây?

“Bởi vì trẫm không thích.” Cơ Trường Uyên trầm ngâm chốc lát, sau đó dùng nguyên văn câu nói mà nàng từng dùng để đ.á.n.h giá hắn mà đáp trả.

Lý do ngắn gọn nhưng lại vô cùng dứt khoát và kiên định.

Khương Yên tức giận đến bật cười, nàng ngồi thẳng người dậy, dùng đầu ngón tay điểm mạnh vào giữa lồng n.g.ự.c cường tráng đầy uy lực của hắn, vẻ mặt kiêu căng và đầy thách thức.

“Vậy, là Hoàng thượng đã phải lòng ta?”

Cơ Trường Uyên không đáp lời, đáy mắt sâu thẳm nổi lên một tầng ánh sáng m.ô.n.g lung khó dò. Hắn nghiêng người, ghé sát vào vành tai Khương Yên, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng.

“Vậy còn Yên nhi? Nếu trẫm mãi mãi đối đãi với nàng như thế này, nàng liệu có thể dành tình cảm cho trẫm không?”

Khương Yên đột ngột phá lên cười lớn, ngón tay lạnh giá ôm lấy gương mặt hắn, vuốt ve sờ soạng. Rồi nàng chợt dùng sức kéo mạnh lọn tóc đen nhánh, dày dặn của Cơ Trường Uyên, khiến da đầu hắn đau nhói. Đôi môi nhợt nhạt như cánh đào sát vào sườn mặt hắn, gằn từng chữ một: “Nằm mộng!”

Cơ Trường Uyên dường như bị đông cứng, chỉ còn đôi đồng t.ử nhấp nháy từ từ liếc sang nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang cong khóe môi cười một cách câu hồn đoạt phách.

“Cơ Trường Uyên…” Nàng gọi tên húy của hắn, đủ ba chữ, bằng âm thanh dịu dàng nhất có thể.

“Ngươi chớ dại nảy sinh tình yêu với ta, bởi vì cả đời này ta sẽ không bao giờ phải lòng một bạo chúa đã cưỡng ép mình. Một khi ngươi rơi vào lưới tình của ta, kết cục sẽ thê t.h.ả.m vô cùng. Ta sẽ không nương tay mà dày vò trái tim ngươi, khiến ngươi phải điên loạn mới thôi.”

Những lời nàng thốt ra tàn nhẫn như những mũi đao sắc nhọn, từng nhát từng nhát đ.â.m thẳng vào khối tim đang cuộn trào của hắn, khiến m.á.u thịt đầm đìa.

Bàn đá cẩm thạch đặt cạnh đó bỗng nổ tung (uỳnh!) thành từng mảnh vụn. Bàn tay to lớn của hắn gồng cứng đến run lẩy bẩy, các khớp xương lớn như muốn lồi hẳn ra ngoài. Những đường gân xanh nổi lên chằng chịt, dữ tợn.

Thế nhưng gương mặt hắn lại bất động, chỉ từ từ chuyển sang sắc trắng bệch, tựa như toàn bộ huyết dịch trong cơ thể đã bị rút cạn.

Bên ngoài sân, một mảnh im lặng như tờ. Toàn bộ thái giám và cung nữ đồng loạt quỳ rạp xuống đất trong sợ hãi, không một ai dám nhúc nhích hay thở mạnh một tiếng.

Ai cũng tưởng sau khúc nhạc trầm bổng và đầy khúc khuỷu này, Cơ Trường Uyên sẽ cấm túc Trọng Hoa cung một thời gian. Nhưng không, ngay ngày hôm sau, hắn vẫn tiếp tục ngự giá đến, bồi Khương Yên ngủ trưa và dùng thiện.

Mọi chuyện diễn ra tựa như chưa từng có cuộc tranh cãi nào xảy ra giữa hai người. Nàng đã nói rõ ràng đến mức đó, Khương Yên cũng chẳng còn muốn để tâm đến đối phương nữa. Dẫu sao, đây là cố thổ của hắn, hắn muốn làm gì chẳng được. Nàng chỉ là một lữ khách bất đắc dĩ mà thôi.