Ta Từng Là Bình Phong, Nay Là Kiếp Nạn Của Các Ngươi

Chương 78



Chẳng mấy chốc đã tới kỳ báo cáo thường niên.

Từ khi Cơ Trường Uyên trở thành Trữ Quân của Đại Cơ, hắn đã đặt ra điều lệ rằng mỗi năm ít nhất một lần, các quan lại phụ mẫu tại địa phương phải đích thân lên kinh thành, xếp hàng trực tiếp tổng kết thành tựu và tự phân tích, đ.á.n.h giá quá trình quản lý khu vực của mình, trình lên cho hắn biết.

Bên trong Dưỡng Tâm Điện được xông hương thơm ngát và ấm áp, Cơ Trường Uyên cúi đầu chăm chú phê duyệt tấu chương.

Một hàng chữ màu đen ngoài bìa sổ con đập vào mắt khiến hắn chú ý. Đầu lưỡi hắn lướt một vòng bên trong hàm răng, nét mặt lộ ra vẻ trầm ngâm đầy toan tính.

“Truyền Hướng Phong vào đây.”

Mệnh lệnh vừa dứt lời, chỉ chốc lát sau một bóng đen đã lập tức mở cửa, nhanh chóng phi thân vào rồi quỳ rạp xuống đất, nhanh nhẹn như một bóng ma.

“Ngươi ra ngoài xem xét, người này rốt cuộc đã đi đến đâu? Khi nào thì có thể đặt chân đến thành Thiên An?”

Hướng Phong ôm quyền tuân chỉ, thân ảnh liền biến mất nhanh như gió thoảng.

Cao Dục ghé mắt sang nhìn, thấy cái tên phía dưới ấn ký đỏ, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi vấn.

Chẳng lẽ Hoàng thượng lại đang toan tính điều gì với bọn họ?

“Sao vậy? Ngươi có điều gì muốn nói?”

Cơ Trường Uyên giũ ống tay áo, ném sổ con sang một bên, chống khuỷu tay nhìn vị Tổng quản.

“Khải bẩm Hoàng thượng, nô tài không dám.”

Cao Dục lập tức lắc đầu. Cho dù y là Tổng quản Nội thị đã phụng sự hai đời Thiên tử, nhưng đứng trước vị thần sát thủ đoạn tàn nhẫn thâm hiểm như Cơ Trường Uyên, y vẫn không dám có bất kỳ hành vi nào thất thố hay lỗ mãng.

“Vậy thì mau đi sắp xếp. Nhớ phải hành sự kín đáo.”

Cao Dục khom lưng vâng dạ, bước chân chậm rãi từ từ lui ra khỏi Dưỡng Tâm điện.

Thời tiết đã bắt đầu chuyển đông.

Ban ngày dù có nắng ấm, nhưng vẫn khiến người ta phải kéo cao cổ áo, giữ kín hơi ấm.

Năm nay gió lạnh đến sớm, e rằng chẳng bao lâu nữa kinh thành Thiên An đã ngập trong màu trắng xóa của tuyết đầu mùa.

Khương Yên vốn là kẻ ưa mát mẻ. Thời tiết càng lạnh, nàng lại càng lười biếng, tựa hồ như một con gấu đang vào kỳ ngủ đông.

Đào Tuệ, Chu Châu và Tiểu Giác T.ử biết tính Khương Yên thích yên tĩnh, không cầu kỳ, cho nên mỗi ngày đều bày vài trò nho nhỏ nơi sân đình để giúp chủ t.ử cảm thấy thư thái, tiêu khiển.

Kể từ khi đặt chân vào chốn cung cấm này, Khương Yên hầu như chưa từng bước chân ra khỏi Trọng Hoa cung.

Một là vì nàng đã biết tường tận mọi ngóc ngách nơi đây, không hề có hứng thú khám phá thêm.

Điều quan trọng nhất, Khương Yên không muốn chạm mặt với những kẻ không đáng.

Nhưng không rõ hôm nay Cơ Trường Uyên nổi hứng gì, lại nằng nặc muốn dẫn nàng đi du ngoạn Ngự Cảnh Viên.

Y còn yêu cầu Đào Dục phải điểm trang phục sức cho nàng thật xinh đẹp, diễm lệ.

Nàng vận váy trắng bằng tơ sa mỏng, khoác ngoại bào màu hồng đào viền lông thỏ, thêu ổ chim loan, mái tóc vấn theo kiểu phù dung tiên tử, được cố định bằng phỉ thúy trâm và kim diêu nạm ngọc.

Mỗi bước đi đều uyển chuyển, rung động lòng người, tựa hồ câu hồn đoạt phách.

Cơ Trường Uyên nhìn thấy, trong lòng vô cùng hài lòng. Vừa thấy nàng bước đến, hắn đã lập tức duỗi tay kéo nàng sát vào lồng ngực, rồi cúi xuống hôn khẽ lên vành gáy trắng ngần một cái thật kêu.

“Hôm nay nàng quả thực rất xinh đẹp.”

Khương Yên vô cảm nhìn dung nhan đang nở nụ cười tươi tắn tựa gió xuân tháng ba của hắn, không khỏi nhíu mày nghi hoặc: “Hoàng thượng lại đang muốn bày ra trò gì đây?”

“Nàng nhập cung mấy tháng rồi mà chưa từng bước chân ra khỏi Trọng Hoa cung, hôm nay rảnh rỗi, trẫm bồi nàng đi dạo Ngự Cảnh Viên, được chứ?”

Vừa nói dứt lời, hắn đã đan chặt từng ngón tay của nàng vào tay mình, cánh tay còn lại siết chặt vòng eo Khương Yên. Hắn ôm nàng, tựa che chở nhưng cũng như chiếm hữu, sải bước lên ngự liễn, khởi hành đến Ngự Cảnh Viên.

Cơ Trường Uyên dường như đã có sự chuẩn bị từ trước.

Giáng Tuyết Hiên lấp lánh mái ngói vàng son, đã được bày biện vô cùng đẹp mắt.

Bàn đá cẩm thạch được phủ khăn nhung đỏ rực, dưới nền đất cũng được trải t.h.ả.m lông dày, giữ ấm.

Ghế quý phi đã được đặt sẵn, trải nệm gấm dày êm ái.

Cùng với rượu mơ ngọt dịu được ủ nóng trên lò than nhỏ, còn có bánh quế hoa và dương chi cam lộ thượng hạng.

“Nàng yên tâm, trẫm đã phái người canh gác chặt chẽ nơi này, tuyệt sẽ không để bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy.”

Khương Yên được Cơ Trường Uyên ôm lên, đặt ngồi xuống tấm nệm êm, trước mắt nàng là chung trà còn đang bốc hơi nghi ngút.

Nàng chẳng mấy hào hứng, chỉ trầm mặc nhìn mấy gốc hải đường cổ thụ đang trút lá cuối mùa.

“Tại Trọng Hoa cung cũng có thể thưởng thức những vật này, hà tất phải phiền phức đến tận nơi đây?”

“Không giống. Dù sao lâu lâu ra ngoài tản bộ cũng thấy tâm tình thư thái hơn nhiều.” Cơ Trường Uyên ngồi sát bên cạnh, bàn tay lớn bóp nhẹ vào phần thịt mềm nơi eo nàng, đôi môi dán sát vành tai thủ thỉ.

Khương Yên thấy lời hắn nói có lý cũng không phản bác, vươn tay muốn lấy một miếng bánh quế hoa cho vào miệng thì lại bị bàn tay hắn đưa ra ngăn lại.

Miếng bánh được hắn đưa lên gần mặt nàng, Cơ Trường Uyên nhân cơ hội ấn nhẹ vào giữa hai phiến môi Khương Yên. Cảm giác ướt át, mềm mại lan tỏa khắp đầu ngón tay hắn.

Mềm mại vô cùng.

Hắn cảm thấy hàm răng ngứa ngáy vô cùng, phía dưới rốn một tấc đất truyền đến những đợt nóng râm ran, tựa hồ như lò than đang cháy âm ỉ.

“Có ngon miệng chăng?”

Cơ Trường Uyên khàn giọng hỏi, đáy mắt ngập tràn sự u tối khó lường.

Khương Yên vừa chớm quay đầu đi thì cằm đã bị ngón tay hắn giữ chặt, đôi môi ngay lập tức bị đoạt lấy.

Hơi thở giao hòa. Lưỡi bị người kia công lược mạnh mẽ, bị cuốn ra ngoài khoang miệng mút lấy.

Những âm thanh ái muội vang lên chói tai hết sức, Khương Yên vùng vẫy muốn thoát ra, răng nanh tàn nhẫn c.ắ.n mạnh xuống môi dưới Cơ Trường Uyên.

Hai gương mặt cuối cùng cũng tách rời. Vết đỏ thẫm in hằn lên cánh môi nhạt màu, càng làm nổi bật thêm vẻ yêu diễm của Hoàng đế.

Cơ Trường Uyên thè lưỡi l.i.ế.m một vòng, tự mình mút lấy toàn bộ huyết dịch hòa lẫn với tân dịch vào trong miệng.

Yết hầu hắn cuộn lên cuộn xuống hai lần. Sau đó hắn thở hắt một hơi, kéo mạnh Khương Yên dán sát vào lồng n.g.ự.c với tư thế nữ nhân nằm trên nam nhân.

Đôi môi hắn bắt đầu chu du trên làn da mịn màng của nàng, từ cần cổ thon dài, sau khi lưu lại những ấn ký ái muội bắt mắt, lại từng bước lần mò, quấn quýt lấy một bên sườn mặt nàng, hôn mạnh xuống.

Màng nhĩ nàng ngập tràn hơi thở hổn hển vì d.ụ.c vọng của Cơ Trường Uyên.

“Ngươi có biết nơi đây là đâu không? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám hành động phóng túng như vậy?”

Cơ Trường Uyên một tay chế trụ thân thể đang ra sức giãy giụa của nàng, tay còn lại ôm ghì lấy vòng eo mềm, ra sức luồn vào trong vuốt ve trên làn da thịt mát lạnh mềm mịn.

“Trẫm chỉ muốn hôn nàng thôi, tuyệt đối không làm gì quá phận...”

Cảm giác tê dại nhột nhạt dâng lên, khiến Khương Yên bất giác cong người, ngoan ngoãn chui rúc vào trong lồng n.g.ự.c vạm vỡ của hắn.

Cơ Trường Uyên như kẻ si mê, khẽ ngậm lấy vành tai trắng ngần của nàng, dịu dàng day mút trong miệng.

Đúng lúc này, phía đối diện vọng lại tiếng bước chân nặng nề, loạng choạng, khiến cả hai buộc phải dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

“Kẻ nào?”

Cơ Trường Uyên lạnh lùng quát, sắc mặt lập tức trầm xuống, tối tăm như đầm nước đóng băng ngày đông.

Y phục quan lại màu chàm thẫm, đôi ủng đen dưới chân đã có phần mòn cũ, mái tóc được búi cao gọn gàng, thắt chặt bởi dây vải cùng màu với xiêm y.

Trông qua có vẻ không phải là người có tước vị cao trong triều đình.

Đối phương nhìn về phía này, ánh mắt kinh hoàng long lên, sắc mặt trắng bệch còn hơn người bệnh lâu năm.

Dáng vẻ giống như cực kỳ kinh hãi, thậm chí còn không thể quỳ xuống hành lễ.

Tiểu Thuận T.ử lập tức tiến lên một bước, ra lệnh cho đám cấm vệ quân.

“Các ngươi là cấm vệ trông coi Ngự Cảnh Viên này sao? Thánh thượng đã hạ lệnh cấm tiệt người ngoài ra vào, sao lại để lọt một tên ti tiện như thế này?”

Nói xong, gã dùng phất trần quất một cái thật mạnh xuống đất, ngón tay hình hoa lan nhọn hoắt chỉ thẳng vào mi tâm của nam nhân vừa xuất hiện, quát to: “Còn đứng đấy làm gì, mau lôi xuống cho ta!”

Cấm vệ quân nhanh chóng bước đến áp sát vào hai bên mạn sườn của người này, kéo y đi xềnh xệch trên nền đất như lôi một bao tải.

Cơ Trường Uyên híp mắt, vẻ mặt hài lòng, sau đó kéo gương mặt Khương Yên lại gần, toan tiếp tục triền miên.

Chợt nhận ra đôi môi nàng hé mở, run rẩy kịch liệt.

Đôi đồng t.ử thường ngày điềm tĩnh giờ mở lớn, dần dần nhuốm màu đỏ ửng, bên trong đã ầng ậng nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được tiếng thổn thức bật ra rời rạc.

“Hà Triết…”

Từng giọt lệ nóng hổi lăn dài trên gò má nàng, hòa vào gió lạnh của Ngự Cảnh Viên.

Trong đáy mắt nàng lúc này, dường như chẳng còn dung nạp được bất kỳ điều gì khác ngoài việc đắm chìm vào những hồi ức miên man về quá khứ đã từng trải qua.

Đã lâu lắm rồi Khương Yên không mơ thấy những khuôn mặt cũ, những con người chất phác ở trấn Lạc Thủy, cùng những ký ức tại thành Liễu Khê.

Nàng cảm thấy kiếp này mình đã sớm lạnh lòng rất nhiều, cũng không còn mong cầu điều gì quá xa vời; nếu đã không có duyên, ắt sẽ đến lúc chia ly, cho nên từ đầu đến cuối Khương Yên vẫn giữ tâm thế bằng phẳng.

Vậy mà hôm nay nàng lại gặp được Hà Triết.

Y dường như gầy gò đi rất nhiều, làn da sạm đen vì nắng gió biên thùy, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng rõ.

Khi nhìn thấy nàng, ánh sáng ấy trong phút chốc như bùng nổ, rồi vỡ vụn.

“Hắn là Hà Triết? Là người suýt chút nữa đã bái đường thành thân với nàng tại thành Liễu Khê đó sao?”

Âm thanh trầm thấp của Cơ Trường Uyên vang lên bên tai.

Khương Yên như không còn sức lực mà dựa vào thành giường, thều thào nói: “Vì sao huynh ấy lại xuất hiện ở nơi này?”

“Mấy tháng trước, khi kiểm tra hệ thống thủy lợi, hắn ta đã lập được đại công nhờ phát hiện kịp thời sự cố đê vỡ. Do đó, hắn được theo Bành phủ doãn lên kinh thành nhận ban thưởng.”

Cơ Trường Uyên ôm lấy Khương Yên vào lòng, ra sức vuốt ve mái tóc dài đen mượt của nàng.

“Vậy ra, việc ngài cố ý dạo chơi Ngự Cảnh Viên hôm nay là do ngài cố tình sắp đặt?”

Cơ Trường Uyên không gật cũng chẳng lắc, hắn vùi đầu vào cổ nàng hít một hơi, ngữ điệu thản nhiên: “Hà Triết cũng coi như là một nhân tài, lại làm việc cẩn trọng, nếu có người cất nhắc, ắt sẽ vươn xa. Đáng tiếc…”

“Đáng tiếc điều gì?” Khương Yên chất vấn, ngữ điệu nàng chứa đầy sự mỏi mệt.

“Xâm nhập cấm cung, gây nguy hại đến long thể của Trẫm, tội này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, song nếu phải xét xử theo luật lệ, ắt sẽ bị nghiêm trị.”

Giọng hắn nhẹ bẫng như không, tựa như đang bình phẩm về thời tiết ngoài kia đẹp đến nhường nào.

Nếu nói cả đời này Khương Yên cảm thấy có lỗi nhất với ai, thì người đó chính là Hà Triết.

Hình như từ khi dính líu đến nàng, Hà Triết đều chẳng gặp được chuyện gì tốt đẹp cả.

Quả nhiên ta chính là một ngôi sao chổi mang đến tai ương. Khương Yên bật cười thành tiếng, âm thanh khô khốc, chua chát.

“Hoàng thượng đã nói tội của huynh ấy nặng không nặng, nhẹ không nhẹ, vậy phải làm cách nào để có thể giảm nhẹ án phạt? Dù sao chính ngài cũng nhìn nhận Hà Triết là một nhân tài hiếm có, nếu được nâng đỡ ắt sẽ là phúc cho quốc gia.”

“Phải xem có ai bằng lòng đứng ra cầu xin ân xá cho hắn không. Đây là một cuộc trao đổi sòng phẳng.”

Cơ Trường Uyên chống khuỷu tay lên, lưng dựa vào đệm gấm, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phần xương quai xanh mềm mại, gợi cảm của nàng, nhẹ giọng đáp.

“Được, nhưng ta có một điều kiện.”

“Nàng nói đi.”

“Dù sao thì một mối quan hệ có bắt đầu cũng cần có một kết cục trọn vẹn, phải không?” Khương Yên cười nhạt, đầy mỉa mai.

Cơ Trường Uyên gật đầu: “Trẫm cũng cảm thấy nên thế.”

Khương Yên nghiêng đầu qua, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực trước hoàng quyền vô tận của Cơ Trường Uyên.

Nàng chẳng làm gì, thế nhưng từng người thân cận bên cạnh vẫn phải rơi vào vòng khổ ải. Bảo nàng giương mắt nhìn họ dần dần ngã xuống dưới chân mình, nàng tuyệt đối không thể làm được.

Giá như tâm can nàng kiên cường thêm một chút, lạnh lẽo thêm một chút, tựa hồ khối đá tảng dưới hầm băng giá.

Có lẽ nàng sẽ không bao giờ lâm vào tình cảnh phải khoanh tay chịu trói, phải mặc cả với vận mệnh như hôm nay.

“Ta có thể gặp huynh ấy lúc nào?”

Cơ Trường Uyên nheo mắt lại, hai tay nâng vòng eo thon của nàng, đặt nàng ngồi lên phần bụng săn chắc của mình.

“Hôn trẫm đi, làm trẫm thỏa mãn. Khi đó, trẫm tự khắc sẽ an bài cho nàng.”

Đôi môi mỏng lạnh lẽo bị nàng chủ động ngậm vào. Cánh tay trắng nõn tựa ngó sen vòng lên, chạm khẽ vào lồng n.g.ự.c vạm vỡ nóng hổi của y.

Phía dưới, vật cứng rắn căng phồng như muốn phá tung lớp vải áo.

Một đêm sâu thẳm, kéo dài bất tận với những âm thanh triền miên ái muội.

Năm nay, mùa đông đến sớm hơn thường lệ.

Sáng sớm tỉnh giấc, đã thấy tuyết trắng bay lất phất phủ đầy trời.

Khương Yên khoác lên mình chiếc áo choàng lông cáo trắng muốt, được Đào Tuệ cung kính dìu lên chiếc kiệu nhỏ. Kiệu chậm rãi xuyên qua Ngự Cảnh Viên, vòng qua cầu đá, rồi dừng lại trước Hi Hoa Môn.

Từ xa, bóng dáng cao gầy của một người đứng cô độc giữa sắc tuyết trắng xóa. Y vẫn vận bộ quan phục màu chàm thẫm, mái tóc đã ướt đẫm hơi sương, gương mặt tái nhợt như bị gió lạnh nơi kinh thành thổi đến đông cứng.

Hà Triết tiến lên một bước, dõi theo bóng nàng được thái giám và cung nữ dìu xuống kiệu.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Bộ diêu bằng vàng khảm ngọc quý trên tóc nàng đung đưa, ánh lên vẻ kiêu sa như trêu chọc.

Hà Triết từng tự vấn, nếu nàng được khoác lên mình phục sức của một quý nữ kinh thành thì sẽ ra sao?

Quả nhiên, dung mạo này vô cùng diễm lệ.

Chỉ tiếc là, những vinh hoa này không phải do y dâng tặng.

Ngày Bành phủ doãn quyết liệt ngăn cản y đào xới từng tấc đất Liễu Khê để tìm nàng, Hà Triết đã có dự cảm chẳng lành.

Một Thế t.ử hầu phủ đã dám ngang nhiên chặn kiệu hoa, lẽ nào lại không có thêm những vị quý nhân danh giá khác nhòm ngó nàng?

Chỉ là, y không thể ngờ được, người tranh đoạt cuối cùng lại là vị chí tôn đang ngự trên ngai vàng ở Thừa Thiên điện.

“Nàng vẫn an khang chứ? Đã lâu ta không được diện kiến.”

Khương Yên nở nụ cười tươi tắn đáp: “Đã lâu không gặp, Hà Triết huynh cũng vẫn khỏe chứ?”

“Nàng… ở chốn thâm cung này có được thuận lòng không?”

“Tất thảy đều viên mãn. Hoàng thượng ban cho ta một cung điện riêng, muốn trang hoàng theo ý thích ra sao cũng được. Huynh biết không? Chỉ riêng viên dạ minh châu dùng để thắp sáng đêm thôi cũng đã to bằng cả bàn tay, lại còn đến cả chục viên, nhìn thôi đã thấy mãn nhãn.”

Giọng Khương Yên đầy sự vui vẻ hân hoan, nàng khẽ gật đầu.

Hà Triết cố kìm nén sự chua xót, y dụi mũi, giọng nói nghèn nghẹn: “Thế thì tốt, thật sự là quá tốt!”

“Phải, Hoàng thượng đối đãi với ta vô cùng chu đáo. Ta chưa từng được người khác coi trọng và kính đãi đến mức này. Huynh có cảm thấy vui mừng cho ta chăng?”

Hà Triết ôm chặt lồng ngực, đôi chân run rẩy nhưng y cố dùng hết sức bình sinh để ngăn nó không khuỵu xuống. Khóe môi y nở một nụ cười khổ sở: “Ta tất nhiên là mừng rồi. Chỉ cần nhìn thấy nàng sống vui vẻ hài lòng như hôm nay, ta đã có thể yên tâm quay lưng.”

Cả hai nghiêng đầu nhìn nhau, trong ánh mắt giao thoa chất chứa ngàn vạn lời muốn nói nhưng chẳng thể cất lời.

“Thôi, huynh đừng bận lòng nữa, hãy trở về đi, Hà Triết.” Cuối cùng Khương Yên cũng khẽ mấp máy môi, gọi tên y bằng giọng điệu mềm mại nhất.

“Được, ta sẽ không bao giờ để nàng phải khó xử. Nàng muốn ta làm gì, ta đều sẽ thuận theo ý nàng.”

Nói đoạn, Hà Triết ngẩng cổ nhìn lên đài quan sát cao vút phía trên, lớn tiếng tuyên bố: “Chỉ là, nếu có một ngày nàng không còn tìm thấy hạnh phúc nơi lầu son gác tía này nữa, hãy cho ta hay. Ta nhất định sẽ đến, đón nàng quay về!”

Khương Yên c.ắ.n chặt môi, cố kìm nén không để tiếng nức nở bật ra. Nàng chỉ có thể cúi đầu, dùng âm thanh nhỏ bé nhất để nói lời tạm biệt.

“Huynh đi đi, Hà Triết! Bầu trời rộng lớn của huynh vốn ở ngoài kia, đừng vì muội mà tự giam cầm bản thân nơi kinh thành nhơ bẩn mục ruỗng này.” Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người hãy đọc truyện chính chủ.

Ngày hôm đó, tuyết rơi dày đặc, gió vần vũ trên đỉnh đầu, âm thanh thê lương chẳng khác nào tiếng khóc than của một buổi đưa tiễn vĩnh biệt.

Khương Yên đứng trên tường thành cao chót vót, nhìn một người một ngựa nhỏ bé như chấm đen đang chầm chậm khuất bóng trên con đường xa. Mối duyên này, đến đây xem như thật sự đã chấm dứt rồi, phải không?

Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Bờ vai nàng bị người nọ ôm ghì. Gương mặt tuấn mỹ giấu dưới chuỗi ngọc rủ xuống từ mũ miện bình thiên, không hề để lộ bất kỳ biểu cảm nào.

“Quyến luyến đến thế sao?”

Hắn cúi đầu, kề sát mặt vào gò má nàng, giọng nói mang theo âm sắc nghiến răng nghiến lợi đầy nguy hiểm.

“Nàng nên mừng mới phải. Hà Triết lập được đại công, phong cách làm người lại công chính liêm khiết, được Bành phủ doãn và tri phủ Lương Châu bảo đảm, nay đã được đề bạt lên hàm Võ úy Thiên Tổng, hàm Bát phẩm. Nếu cứ giữ vững đà này, ngày sau công danh không cần phải lo lắng gì nữa.”

Khương Yên khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Hoàng thượng đã ra tay, mọi sự đều lưỡng toàn kỳ mỹ như ý người. Ta thật sự không còn lý do gì để phản đối.”

Cơ Trường Uyên xoay người nàng đối diện với mình, đáy mắt sâu thẳm như chứa đựng ngàn vạn hàm ý khó lường.

“Yên nhi, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm. Trẫm cam đoan, tương lai của nàng sẽ vạn sự tốt đẹp và chu toàn.”

Được thôi. Nếu đã thế, hai ta cứ sống bên nhau như vậy, cam chịu mọi giày vò của thế gian này.