Tuyết năm nay quả thực đến sớm hơn những năm trước. Cũng vì vậy mà nó tan đi rất nhanh, trả lại cảnh sắc tươi xanh cho vạn vật sau cả tháng dài chìm đắm trong màu trắng xóa.
Dù được bồi bổ, chăm sóc, ăn ngủ điều độ, thế nhưng Khương Yên lại càng ngày càng trở nên mỏng manh gầy yếu.
Trương Thái y bấm mạch xong, chỉ đành quay sang nhìn Cơ Trường Uyên đang giữ vẻ mặt âm trầm mà lựa lời an ủi.
“Có lẽ phong thủy nơi đây thời gian gần đây không được tốt cho lắm. Nếu được, vi thần xin mạn phép gợi ý Hoàng thượng nên đưa nương nương ra ngoài thay đổi không khí một phen.”
Cao Dục đứng bên cạnh thấy lời này hợp lý, bèn gật đầu khẽ thầm thì bên tai Cơ Trường Uyên.
Quả thật, từ khi Cơ Trường Uyên đăng cơ đến nay, vẫn chưa tổ chức chuyến du ngoạn hay lễ hội quy mô nào dành cho hoàng thất.
Hoạt động này là thường niên, vốn đã có từ trước khi tổ tiên lập quốc của dòng tộc ngài dựng nên cơ nghiệp Đại Cơ rộng lớn.
Một mặt, đây là dịp để thắt chặt mối kết giao giữa các thế gia danh môn. Mặt khác, nó cũng là cơ hội tôn vinh sức chiến đấu uy mãnh và khả năng tinh thông võ nghệ, cung tiễn của các nam t.ử Đại Cơ.
Sự tình này ngay lập tức được dâng lên triều đường, thảo luận cùng chư vị văn võ bá quan. Ai nấy đều hồ hởi tán thành, bởi ngoài việc tiện bề gặp gỡ giao thiệp, đây còn là cơ hội tuyệt vời để các đại tộc phô bày quý nữ khuê các của gia đình.
Một mối lương duyên hoàn hảo, những lợi ích chốn quan trường, hay thậm chí là một tước vị cao quý trong hậu cung, tất thảy đều được âm thầm toan tính, ngấm ngầm tranh đoạt.
Đại hội săn b.ắ.n tại Vĩnh Sơn Lâm Trường nhanh chóng được chuẩn bị rình rang trong niềm hân hoan của vạn người, chỉ trừ một mình Khương Yên.
"Hoàng thượng, người thực sự muốn ta tham gia buổi săn b.ắ.n hôm đó sao?"
"Sao? Nàng không muốn ư?"
Cơ Trường Uyên khẽ áp đầu nàng lên bờ vai hắn, cánh tay vòng qua eo siết chặt. Nhìn từ xa, đôi uyên ương này tựa hồ là trời định, đang lúc yêu đương nồng thắm.
"Ta chẳng muốn gặp gỡ bất kỳ ai."
Khương Yên lười biếng nhắm mắt.
Cơ Trường Uyên đương nhiên hiểu rõ tâm tư nàng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da mát lạnh, đôi môi kề sát vành tai nàng thì thầm: "Đừng lo lắng, trẫm đã an bài ổn thỏa. Vả lại, chẳng phải nàng vẫn luôn đội mũ mạng che mặt khi ra ngoài đó sao? Lần ở Thọ Khang Cung cũng thế."
Khương Yên ngáp dài một tiếng, giãy khỏi vòng tay hắn muốn đứng dậy: "Nếu ta cứ nhất quyết không muốn đi thì tính sao?"
"Điều đó không được. Đây là cơ hội để trẫm công khai tuyên cáo danh phận của nàng với quần thần và thiên hạ, tuyệt đối không thể vắng mặt."
Cơ Trường Uyên không hề thỏa hiệp, ánh mắt kiên quyết nhìn nàng.
"Nếu đã định đoạt rồi, sao còn hỏi ý ta?"
"Chỉ là thông báo. Dẫu sao cũng phải báo trước để nàng chuẩn bị tâm lý."
"Đa tạ Thánh thượng đã ban ân điển." Ngữ điệu đầy mỉa mai và châm chọc.
Khương Yên bĩu môi đứng dậy, rũ nhẹ ống tay áo, sau đó ôm lấy chiếc lò sưởi nhỏ cầm tay, nghiêng đầu nhìn Cơ Trường Uyên bằng ánh mắt chứa đầy ý tứ.
"Ngài nói toàn bộ phi tần trong hậu cung đều phải tham dự, có đúng không?"
"Phải."
"Nếu vậy, ta có thể mạo muội khẩn cầu Hoàng thượng ân chuẩn cho ba điều kiện này chăng?"
Cơ Trường Uyên đứng khoanh tay trước mặt nàng, cúi đầu nhìn xuống. Đôi mắt thâm sâu của hắn tựa như xiềng xích vô hình, quấn chặt lấy đối phương.
"Nói đi."
"Ta muốn được cấp một lều trại riêng, với mọi đãi ngộ phải tương đương cấp bậc Phi trở lên. Việc điểm trang và trang phục cũng phải theo quy chế đó. Thêm nữa, ta cần một con tuấn mã riêng, với dáng vẻ nổi bật nhất. Người có thể đồng ý chăng?"
"Quả là hiếm thấy nàng lại có nhã hứng muốn phô trương thanh thế đến vậy." Cơ Trường Uyên híp mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa vào dái tai mềm mại của Khương Yên.
"Hoàng thượng đã tuyên bố đây là dịp để công khai thân phận của ta, đã thế thì phải làm cho thật trọn vẹn. Ta tuyệt đối không muốn bị bất kỳ kẻ nào coi thường." Khương Yên nâng cằm, đối diện với ánh mắt tràn đầy khí thế bá đạo của Cơ Trường Uyên.
"Được, cứ làm theo ý nàng." Một nụ hôn cuồng nhiệt ngay lập tức rơi xuống cánh môi đỏ mọng, nhấm nháp, c.ắ.n nuốt đầy tham lam.
Cơ Trường Uyên thực lòng tò mò, muốn xem Khương Yên rốt cuộc sẽ giở trò gì trong đại hội săn b.ắ.n lần này.
Đào Tuệ khi hay tin chủ t.ử của mình sắp tham dự lễ hội săn b.ắ.n mùa xuân, lại còn được lệnh phải chuẩn bị hết sức rình rang, trong lòng không khỏi có chút bất an.
"Nương nương, nhất định phải phô trương như thế sao? Vị Vương gia kia, nô tỳ thật sự cảm thấy bất ổn."
Khương Yên lại vô cùng nhàn nhã vắt chéo chân, ngồi trên ghế thái sư, ngón tay ngọc nhón lấy một trái nho lạnh mà thưởng thức.
"Có gì phải sợ?"
Chu Châu trẻ tuổi, tính tình háo thắng, tâm tư có phần xao động, mím môi siết chặt nắm đấm: "Nương nương đã có Hoàng thượng che chở, còn gì phải lo lắng?"
"Nếu đã hiểu, chi bằng nhanh chóng đi chuẩn bị. Hôm đó, ta sẽ dẫn các ngươi cùng vui chơi một phen."
Chu Châu và Tiểu Giác T.ử mừng rỡ đập tay nhau reo hò, mặc kệ Đào Tuệ chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Từ từ rồi xem, những món nợ cũ, nàng sẽ tính toán và đòi lại từng li từng tí một.
Vĩnh Sơn Lâm Trường những ngày đầu năm ngập tràn khí xuân tươi mát, tựa như được đất trời khoác lên mình tấm áo gấm mới. Sắc xanh trải dài khắp nơi, quả thực là cảnh trí mê hồn.
Hoàng trướng của Cơ Trường Uyên là lớn nhất, cực kỳ xa hoa, được dựng uy nghi ngay chính giữa trung tâm bãi đất trống. Từ đó, các lều trại lớn nhỏ khác trải dài tản mác theo phẩm cấp cao thấp của chư vị.
Lều của Thẩm Thiên Nhược tất nhiên cũng được sắp xếp gần Hoàng trướng, nhưng khu vực nữ quyến được tách riêng biệt, giữa hai bên có một hàng rào ngăn cách. Theo sau đó là nơi nghỉ ngơi của các phi tần khác.
Khương Yên cố tình không lộ diện trong thời điểm tổ chức khai lễ săn bắn.
Đợi đến khi bế lễ, nàng mới chậm rãi đeo mũ mạng che mặt, ngồi trên chiếc xe ngựa sơn son thếp vàng, ung dung theo lối mòn tiến thẳng vào khu lều trướng dành cho các phi t.ử Đại Cơ.
Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cách đó không xa, Khổng Tuyết Ninh trong bộ trang phục cưỡi ngựa bó sát, với quần dài, ủng da dê và khoác áo lông cáo đỏ vạt ngắn, trông nàng ta chẳng khác nào một vị nữ hiệp kiêu ngạo xuất thân từ danh môn sơn trang trong giang hồ.
"Ngươi... ngươi có biết đây là chốn nào không?"
Khổng Tuyết Ninh vừa thấy Khương Yên đội mũ mạng che mặt được người đỡ xuống kiệu đã nhận ra ngay nàng là ai, liền vội vàng bước tới chất vấn.
"Khu vực này chỉ dành cho người có tước vị từ Phi trở lên, đồ tiện tỳ! Cút xuống cái hang ch.ó của ngươi đi."
Khương Yên nâng cằm, ngạo nghễ liếc nhìn nàng ta bằng nửa con mắt: "Sao thế, Khổng Tuyết Ninh? Ngươi không thấy chiếc lều trướng xa hoa đằng kia sao? Đó là đích thân Hoàng thượng an bài cho ta. Ngươi lấy thân phận gì mà đòi đuổi ta?"
Khổng Tuyết Ninh lúc này mới ngước mắt, nhìn kỹ chiếc lều bát giác được dựng ngay cạnh lều của Cơ Trường Uyên. Màu sắc và chất liệu của nó y hệt như chính lều trướng trung tâm kia.
“Làm sao có thể? Ngươi… dựa vào cái gì mà dám đặt ngang hàng với bổn cung?”
Khổng Tuyết Ninh mặt mày tím tái vì giận dữ, sự ghen ghét tích tụ bấy lâu nay bỗng chốc bùng lên như lửa đốt.
“Tiện tỳ, chỉ biết dùng mưu ma chước quỷ để mê hoặc Thánh thượng!”
Quả thật kỳ lạ, sao những kẻ này lại chẳng có lời nh.ụ.c m.ạ nào mới mẻ hơn. Hết thảy đều chỉ dùng mãi hai chữ tiện tỳ để rủa xả nàng.
“Vậy thì sao? Xét cho cùng, ta vẫn là kẻ chiến thắng cơ mà.”
Khương Yên vừa nói vừa dùng tay áo che miệng cười duyên, sau đó lướt thướt quay về lều trướng của mình, bỏ mặc Khổng Tuyết Ninh chống nạnh gào thét trong cơn cuồng nộ.
Đương nhiên rồi, ngoài việc gằn giọng rủa mắng, Khổng Tuyết Ninh còn có thể làm gì được nàng nữa kia chứ.
Xung quanh có đầy đủ cấm vệ quân bảo hộ Khương Yên, lại có Đào Tuệ, Chu Châu và Tiểu Giác T.ử kè kè theo sát bên cạnh, Khổng Tuyết Ninh có muốn ra tay trừng trị nàng cũng không đủ lực để thực hiện.
Nàng ta phải tìm một cách khác.
Một cách có thể hoàn toàn đập nát Khương Yên.
Cơ Trường Uyên đã đặc biệt chuẩn bị riêng cho Khương Yên một tuấn mã khác biệt hoàn toàn với những người khác. Con ngựa được mệnh danh là “Nữ hoàng Thảo nguyên”, với thân hình thon dài cường tráng, bộ lông màu vàng kim rực rỡ, dưới ánh dương quang lại tỏa ra ánh hào quang chói lòa vạn phần.
Điều trọng yếu là tuấn mã này đã theo Cơ Trường Uyên từ thuở lọt lòng, tính tình vô cùng thuần phục và nghe lời, rất thích hợp cho nữ t.ử cưỡi.
Khương Yên đã dành cả một ngày để làm quen với nó, sau đó đi theo một vị quan thừa mã chuyên huấn luyện cưỡi ngựa để học cách điều khiển.
“Nương nương quả nhiên là người có thiên phú.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đào Tuệ dâng khăn lụa, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi ướt đẫm trên trán và cổ áo Khương Yên, bên tai là những lời tâng bốc không ngớt của Tiểu Giác T.ử và Chu Châu.
“Mới tập luyện một ngày mà Nương nương đã điều khiển thuần thục như vậy, thực sự là hiếm có.” Quan thừa mã cũng tán dương không ngớt.
Khương Yên rất vui, nàng uống một ngụm nước mát, sau đó vịn vào cánh tay Tiểu Giác T.ử mà nhảy xuống ngựa, rồi phấn khởi chỉ vào con tuấn mã vàng óng nói: “Phải chăm sóc cho thật kỹ lưỡng. Vài ngày nữa, ta muốn cưỡi nó băng qua cánh rừng thưa kia, chứ cứ luẩn quẩn trong bãi sân cát này thật chẳng thú vị chút nào.”
“Nô tài tuân lệnh.”
Căn dặn xong xuôi, Khương Yên vươn vai đi trở về lều trướng của mình, thích thú chờ đợi chiếc bẫy rập đang từ từ khởi động.
“Xem ra nàng rất hào hứng.” Cơ Trường Uyên đang tựa lưng nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp lót da hổ, thấy nàng bước vào liền vươn tay kéo nàng ôm chặt vào lòng.
“Mau buông tay, không thấy ta đã ướt đẫm mồ hôi sao?”
“Có gì đáng ngại. Những lúc trên long tháp, hai ta còn đổ mồ hôi nhiều hơn thế, nàng chẳng lẽ không hay?”
Cơ Trường Uyên nhếch môi cười, đặt một nụ hôn phớt xuống gáy nàng.
Khương Yên bực bội chống tay đứng dậy, gọi lớn cho Đào Tuệ đứng bên ngoài mang nước nóng vào cho nàng tắm rửa.
Cơ Trường Uyên cũng không tiếp tục hành động thân mật nữa mà buông tay ra, hỏi nàng: “Hôm nay tập cưỡi ngựa đến đâu rồi?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Rất tốt, dễ dàng hơn ta nghĩ nhiều.”
“Vậy ngày mai có muốn đi theo trẫm một chuyến không?”
Khương Yên bĩu môi: “Hoàng thượng đ.á.n.h giá ta quá cao rồi.”
Cơ Trường Uyên bật cười sảng khoái, ngón tay xoa xoa khóe môi hơi trễ xuống của Khương Yên.
“Vậy thì cứ ở lại đồng cỏ này, đợi trẫm mang chiến lợi phẩm trở về tặng nàng.”
“Ta biết rồi. Cùng lắm thì ta chỉ lượn lờ dạo chơi trong khu rừng thưa bên cạnh mà thôi.”
Ngày diễn ra buổi đi săn.
Tiếng tù và rền vang hòa cùng tiếng trống giục giã.
Đàn ông nai nịt gọn gàng, chân đi ủng da dê, đồng loạt leo lên những con chiến mã mình ưng ý nhất, xếp hàng ngang hí vang trời.
Cơ Trường Uyên vận y phục phi hiệp màu đen tuyền, trên đó thêu chín kim long vần vũ trong mây bằng kim tuyến vàng ròng. Mái tóc được búi cao, cột chặt bằng ngọc quan đính lông vũ đen điểm bạch ngọc, để lộ vầng trán sáng sủa cùng dung mạo tuấn mỹ phi phàm tựa tiên quân giáng trần.
Vó ngựa rầm rập, bụi tung mịt mù.
Các nữ quyến thuộc gia tộc quyền quý cũng có thể tham gia săn b.ắ.n nếu cảm thấy mình đủ khả năng tranh tài. Những người còn lại tụ tập hàn huyên, hoặc dạo chơi quanh quẩn trong khu vực đã định.
Cảm thấy khả năng cưỡi ngựa của Khương Yên đã ổn định, quan thừa mã khuyến khích nàng ra khỏi sân cát tập luyện, phi thử một vòng xem sao.
Khương Yên quả nhiên như tuấn mã đứt cương, nàng tức thì reo lên một tiếng, thúc hông ngựa phi như bay vào con đường mòn trước mặt.
Vĩnh Sơn Lâm Trường là một tổ hợp của vùng núi thấp, sông nhỏ và rừng thưa trải dài.
Để tăng thêm không khí cho buổi đi săn hôm nay, cấm vệ quân đã thả thêm một số loài động vật hoang dã vào đây.
Cảm thấy đã đi vào đủ sâu, Khương Yên kéo căng cương ngựa, ra hiệu cho nó dừng lại, đôi tai vểnh lên nghe ngóng tình hình.
Con tuấn mã mang tên “Nữ hoàng Thảo nguyên” dường như cảm thấy bất an. Nó thở phì phò thật to, móng guốc liên tục cào xuống đất.
“Yên nào, chưa đến lúc ngươi phát điên đâu.” Khương Yên cúi xuống thì thầm vào tai nó.
Có vẻ nó nghe hiểu được lời của nàng, rũ rũ bờm nặng nề thả ra từng tiếng thở xuống mặt đất.
Một người một ngựa chậm rãi dạo quanh giữa bãi đất trống, bốn bề không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ở đằng xa, chếch về bên phải nàng, có một bụi rậm tối tăm đang khẽ rung động, như thể ẩn chứa thứ gì đó đang chờ đợi.
Ngay lúc Khương Yên vừa quay lưng, một mũi tên đã xé gió bay tới.
“Giá, mau chạy đi!”
Khương Yên lập tức nghiêng người, nằm rạp lên thân ngựa.
Những mũi tên nhọn hoắt liên tiếp được phóng ra.
Con tuấn mã dường như đã vượt quá giới hạn chịu đựng, nó hí lên một tiếng t.h.ả.m thiết, bắt đầu lồng lộn điên cuồng.
Những bước chân lảo đảo, lướt thướt, hai người không còn đủ sức thoát khỏi loạt tên bay như mưa đang bám sát đằng sau.
Khương Yên kêu lên một tiếng thất thanh, thân hình nghiêng ngả, sắp sửa rơi xuống, ngay lập tức, một vòng tay rắn chắc đã kịp thời vươn tới ôm chặt lấy nàng. Chính là Cơ Trường Uyên.
Con tuấn mã thảo nguyên hí lên một tràng dài đau đớn, giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế vô hình, nhanh chóng hất tung mọi thứ đang trói buộc nó.
Phía trước là vách đá. May mắn thay, vách đá này không quá cao, độ dốc cũng không đến mức dựng đứng như tường thành. Cơ Trường Uyên nhanh nhẹn buông cương, đạp lên lưng ngựa, ôm lấy nàng vận dụng khinh công lướt xuống dưới.
Nhờ có nội lực cùng sức lực dồi dào, Cơ Trường Uyên ngay lập tức ổn định tư thế, dùng chủy thủ trong tay cắm vào vách đá để hạ bớt tốc độ rơi của cả hai.
Cũng may mắn là phía dưới toàn cây cỏ rậm rạp, đã vô tình làm đệm đỡ lấy cả hai phần nào.
Khi hai chân chạm được mặt đất, Khương Yên mới phát hiện bả vai Cơ Trường Uyên đã bị thương nghiêm trọng do va đập mạnh. Phần thịt mềm đã dập nát, m.á.u tươi chảy đầm đìa, e rằng đã trật khớp vai hoặc gãy xương.
Nàng dìu hắn ngồi xuống, dựa vào vách đá lởm chởm. Khương Yên nhanh chóng xé miếng vải từ y phục của mình, kiểm tra vết thương rồi bắt đầu băng bó tạm thời.
Dẫu sao nàng cũng là lương y, bỏ mặc ân nhân không lo thì trong lòng Khương Yên không khỏi day dứt. Hắn vừa là người cứu nàng, mặc dù nàng chưa từng cần đến sự giúp đỡ này.
Chứng kiến nàng dịu dàng chăm sóc như thế, trong lòng Cơ Trường Uyên dâng lên một hạt mầm hy vọng mong manh. Không gian tứ bề tĩnh lặng, mùi m.á.u tanh nồng nặc trong không khí cũng không thể phá vỡ niềm hân hoan trong lòng hắn.
Khương Yên quan tâm hắn như vậy, kề sát bên hắn như vậy, chẳng lẽ nàng cũng vì hắn mà đau lòng sao?
Sau khi thắt nút băng bó cuối cùng, Khương Yên lập tức dịch người sang một bên, ưỡn thẳng lưng đứng dậy.
“Nàng định đi đâu? Hãy ở lại đây cùng trẫm.” Cơ Trường Uyên gương mặt tái nhợt, ôm lấy bả vai m.á.u me đầm đìa, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn như thường.
“Tìm người đến tiếp ứng.” Khương Yên phủi lớp bụi trên váy, lời lẽ lãnh đạm, thờ ơ.
Cơ Trường Uyên lắc đầu, với tay kéo lấy ống tay áo nàng, ý muốn giữ nàng lại: “Không cần phải đi, bọn họ không tìm thấy trẫm ắt sẽ tự động phái người tới đây. Nàng ở lại đây bên trẫm an toàn hơn nhiều.”
“Không cần.” Khương Yên cau mày, khó chịu hất tay hắn ra.
Cơ Trường Uyên nhíu mày lại, lực đẩy của nàng khiến vết thương trên vai hắn đau buốt.
“Ta không muốn cùng ngài ở chung trong tình cảnh này.”
“Vì lẽ gì?”
“Bởi vì, nó sẽ khơi dậy trong ta d.ụ.c vọng muốn dùng một đao đ.â.m c.h.ế.t ngài ngay tại đây.” Khương Yên cười khẩy một tiếng, lời nói nhẹ bẫng nhưng chứa đầy sát ý.
Cơ Trường Uyên nặng nề thở ra một hơi, gương mặt đã chẳng còn chút huyết sắc nào. Đây là lần thứ hai Khương Yên nói ra những lời tàn nhẫn đến thế, tựa như dày vò trái tim hắn, xé toang vết thương đang được hắn tự mình lau dọn, chữa lành.
“Nhưng ta là lương y, học y thuật cốt để cứu người. Bảo ta động thủ đoạt mạng người khác, dù là bất kỳ ai, ta cũng không thể xuống tay.”
“Hơn nữa, ngài quả thực là một minh quân hiếm có.” Nói đến đây, Khương Yên chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt chất chứa oán hận sâu sắc nhất nhìn thẳng vào Cơ Trường Uyên.
“Ngươi đã đối xử tàn bạo với ta, nhưng lại là một vị Đế vương cần thiết cho giang sơn Đại Cơ. Chỉ vì lẽ này, cho dù ngươi có dày vò ta đến mức nào, ta cũng tuyệt nhiên không thể ra tay hạ sát ngươi.”
Bỏ lại lời lẽ đầy cay nghiệt đó, Khương Yên dứt khoát xoay người, khuất khỏi tầm mắt của Cơ Trường Uyên.
Để hắn lặng người ngồi đấy, vết thương vẫn còn rỉ m.á.u đầm đìa. Chẳng ai rõ m.á.u đó chảy ra từ đâu, từ bả vai bị dập nát, hay từ trái tim đang thoi thóp cố gắng vá víu những kẽ nứt ngày một rộng hoác.
Quả đúng như Cơ Trường Uyên dự đoán, chỉ tầm một canh giờ sau, đội ám vệ đã tìm được Hoàng đế dưới đáy vực.
“Nàng ấy… đâu rồi?” Hắn được Hướng Phong đỡ dậy, ánh mắt sắc lạnh quét qua một lượt xung quanh, giọng nói hổn hển nhưng vẫn không quên truy vấn tung tích của nàng.
“Nương nương đã được hộ tống về lều trại. Trước khi đi, người có giao lại cho thuộc hạ vật này.” Vừa nói Tiểu Thuận T.ử vừa lôi ra một mũi tên gắn lông chim khổng tước, phần đuôi có khắc dấu ấn đặc biệt.
Cơ Trường Uyên híp mắt lại, vuốt nhẹ bề mặt gỗ lồi lõm đã được chuốt nhọn, sau đó hắn bật cười lớn. Thật tốt! Nàng đã sắp đặt mọi thứ thật hoàn hảo để dâng tặng cho trẫm một món đại lễ. Cơ Trường Uyên này sao có thể phụ lòng nàng cho được?