Khương Yên tắm gội sạch sẽ, đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp dưỡng thần.
Không biết Cơ Trường Uyên có thể xử lý mọi việc được như ý muốn của nàng hay không? Dù sao thì, chuyện này có xảy ra cũng không hề gây bất lợi gì cho hắn, ngược lại, còn mang đến nhiều lợi ích cho Cơ Trường Uyên trong những ngày tháng trị vì sắp tới.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Gia tộc họ Khổng trấn giữ Tây Nam đã cao ngạo quá lâu rồi. Nếu không, Khổng Tuyết Ninh cũng không dám tỏ vẻ lớn lối như vậy trước mặt Hoàng hậu Đại Cơ là Thẩm Thiên Nhược.
Lần này, không chỉ là trả lại mối nhục bị bắt quỳ của nàng, mà còn là giúp tiểu thư dọn dẹp thêm một chướng ngại vật lớn.
Chỉ là…
Nàng vừa nghĩ vừa vuốt ve mũi tên gắn lông chim khổng tước, bất đắc dĩ khẽ thở dài. Trên thân gỗ, mùi hương hoa và cây cỏ quen thuộc vẫn còn đọng lại.
Cơ Trường Uyên đã được Trương thái y bôi t.h.u.ố.c và băng bó lại cẩn thận. Khi nhìn thấy nút thắt trên miếng vải đẫm máu, vị thái y già còn phải tặc lưỡi cảm thán: “Không ngờ tay nghề của nương nương lại tốt đến vậy.”
Ông ta nào hay, Khương Yên chính là công thần đã trấn áp được dịch bệnh hoành hành ở trấn Lạc Thủy khi xưa. Một vết thương cỏn con này làm sao có thể làm khó được nàng?
Sau khi chỉnh trang y phục và bình ổn lại tâm trạng, Cơ Trường Uyên lập tức sai người áp giải Khổng Tuyết Ninh đến lều của mình vào lúc nửa đêm.
Nàng ta cho đến giờ vẫn không hề hay biết mưu kế của mình đã bị bại lộ, còn lầm tưởng Hoàng đế triệu mình đến để thị tẩm. Nàng ta tức tốc tắm gội sạch sẽ, còn tỉ mỉ lựa chọn một bộ sa y mỏng tang, quyến rũ đến độ mị hoặc.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Giọng nói ngọt ngào tựa mật rót, mang theo hương hoa nồng đượm đầy mê hoặc.
Khổng Tuyết Ninh khuỵu gối trên tấm t.h.ả.m dệt, đôi mắt ngấn nước long lanh ngước nhìn nam nhân đang khoanh chân trên lớp da hổ. Thân hình cường tráng của Người, từ lồng n.g.ự.c vạm vỡ đến bả vai lực lưỡng, đều lộ ra vẻ uy mãnh.
“Khổng phi, đã có kẻ nào dám nói cho nàng hay, nàng là một kẻ cực kỳ to gan lớn mật chăng?”
Khổng Tuyết Ninh khẽ chớp hàng mi, cố làm ra vẻ ngây thơ đáp lời: “Hoàng thượng nói gì, thần thiếp quả thực không rõ.”
“Sao trẫm lại không hay biết Khổng phi lại mang lòng đố kỵ, ganh ghét đến mức này? Còn dám cả gan ra tay hạ độc thủ với ái thiếp của trẫm?”
Cơ Trường Uyên gõ nhẹ lên mặt bàn, lời nói phát ra mang theo âm điệu mỉa mai, đầy ẩn ý.
Khổng Tuyết Ninh lập tức run rẩy như cầy sấy, quỳ rạp trên thảm, sắc mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc. Nàng ta lắp bắp mãi, không sao thốt nên lời: “Thần thiếp… thần thiếp thật sự…”
“Khương Yên vẫn bình an vô sự, không hề sứt mẻ một cọng tóc, nhưng nay nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, Khổng phi còn gì để biện bạch?”
Cứ nhìn vào dáng vẻ ấy mà xem, giờ đây hắn thậm chí còn chẳng buồn giả vờ tỏ ra ngọt nhạt với Khổng Tuyết Ninh nữa.
“Khương Yên…”
Khổng Tuyết Ninh mấp máy đôi môi, đôi mắt mở to ngấn lệ: “Hoàng thượng, xin Người nghe thần thiếp phân trần. Thần thiếp thật sự không cố ý, chỉ là… chỉ là muốn thị uy dọa nạt nàng ta một chút thôi.”
“Dọa nạt? Nếu trẫm không kịp thời ra tay, e rằng kẻ nằm đây đã là một thân xác lạnh ngắt của nàng ấy rồi.”
Cơ Trường Uyên cười khẩy một tiếng, lời nói tuôn ra nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng trong ánh mắt lại không hề vương chút ý cười nào.
Khổng Tuyết Ninh lết bằng đầu gối lại gần thư án của Cơ Trường Uyên, nức nở: “Thần thiếp nói lời thật lòng, thần thiếp chỉ muốn dọa nàng ta sợ một chút, để nàng ấy không tiếp tục độc chiếm thánh sủng của Người.”
“Kể từ ngày nàng ta nhập cung, Hoàng thượng chỉ ghé thăm Trọng Hoa cung. Cảnh Hy cung của thần thiếp đã mấy tháng nay càng thêm vắng lặng, quạnh quẽ. Thần thiếp nghĩ, nếu nàng ta bị thương, may ra Hoàng thượng sẽ dành chút thời gian chiếu cố đến thần thiếp…”
“Hoàng thượng không rõ đâu, Khương Yên, kẻ đó vô cùng ngạo mạn. Nàng ta… nàng ta chẳng những khiêu khích thần thiếp, mà còn không coi ai ra gì. Thần thiếp thật sự cảm thấy uất ức khôn nguôi…”
Khổng Tuyết Ninh dùng giọng điệu đáng thương, nghẹn ngào bày tỏ nỗi lòng thầm kín, đôi mắt to tròn long lanh đẫm lệ, quả là một vẻ yếu đuối đến nao lòng.
Nhưng Cơ Trường Uyên chẳng hề mảy may động lòng, hắn chỉ khẽ cười lạnh, ngữ điệu nhạt nhẽo như băng tuyết mùa đông: “Rốt cuộc là Khương Yên coi thường nàng, hay chính là nàng đã ra sức chế nhạo, miệt thị nàng ấy?”
Khổng Tuyết Ninh bị lời nói ấy điểm trúng tim đen, cả người run rẩy không ngừng.
Hắn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ Khương Yên rùng mình khi bị Khổng Tuyết Ninh sai người dội ba thau nước lạnh, cùng với những lời miệt thị mà nàng ta đã buông ra với cung nữ ở Trường Xuân cung. Lòng đố kỵ đã cao đến mức này, quả thực khó lòng dung thứ.
“Hay cho Khổng phi nương nương, khả năng đổi trắng thay đen này quả thật không ai sánh kịp.”
Giọng nói trầm thấp chợt vang lên, Khương Yên vén rèm bước vào. Trên người nàng là chiếc áo choàng lông cáo trắng muốt, càng tôn lên vẻ thanh thoát.
“Chẳng phải ngươi từng chỉ mặt ta mà nói rằng ta là kẻ ti tiện, mắng c.h.ử.i ta dùng mưu ma chước quỷ để mê hoặc Hoàng thượng hay sao? Giờ đây lại đổi trắng thành đen, bảo rằng ta coi thường ngươi.”
Khổng Tuyết Ninh xuất thân trâm anh thế phiệt, trước mặt Cơ Trường Uyên còn có thể gắng gượng giả bộ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng đối với Khương Yên thì lại khác. Làm sao nàng ta có thể để cho một kẻ ti tiện như Khương Yên nhìn thấy dáng vẻ t.h.ả.m hại này của mình? Chỉ là một kỹ nữ dân gian, có tư cách gì để nàng ta phải quỳ gối trước mặt chứ!
“Đúng vậy, ngươi chính là một kẻ hạ tiện, dùng những phương thức dơ bẩn, rách nát để quyến rũ Hoàng thượng. Có bổn cung ở đây trấn giữ, ai cho phép ngươi dám làm càn!”
Khương Yên khẽ búng tay một cái, ánh mắt đầy vẻ hài lòng: “Vậy ra Khổng phi đã thừa nhận toàn bộ rồi phải không? Tội hãm hại phi t.ử của Hoàng đế, e rằng không hề nhẹ đâu.”
“Ai nói ngươi là phi t.ử của Hoàng đế? Bổn cung tuyệt đối không thừa nhận! Ngươi chưa từng nhận được sách phong tước vị, cùng lắm chỉ được coi là một nô tỳ được thánh sủng mà thôi!”
Khổng Tuyết Ninh gầm lên, giọng nói sắc lạnh.
Căn phòng vang lên tiếng gõ bàn lộc cộc, cắt ngang âm thanh gào thét của nàng ta. Cơ Trường Uyên nghiêng đầu chống cằm, ánh mắt rét lạnh như mũi d.a.o sắc bén b.ắ.n thẳng tới.
“Khổng phi lại sai nữa rồi. Trẫm đang chuẩn bị sách phong Khương Yên làm Khánh phi, đồng thời ban thưởng Trọng Hoa cung và ngàn vạn lượng hoàng kim.”
“Hoàng thượng…” Khổng Tuyết Ninh trừng mắt, cả người ngã sụp xuống thảm, dường như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Khương Yên không chỉ được ban tước vị Phi, mà còn được sắc phong chữ Khánh, trùng với chữ trong niên hiệu của Hoàng đế. Điều này chứng tỏ Cơ Trường Uyên vô cùng coi trọng Khương Yên.
“Không thể được! Hoàng thượng, tuyệt đối không được!” Khổng Tuyết Ninh lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lã chã rơi trên gò má vốn hồng hào vì trang điểm. “Nàng ta xuất thân hèn mọn, sao có thể được ban tên thánh và nâng lên hàng phi vị cao quý chứ!”
“Khương Yên hôm nay có công cứu giá, lại vừa ý trẫm, luận về phẩm chất cũng không hề kém cỏi, sao lại không thể nâng đỡ?”
Cơ Trường Uyên mỉm cười. Sự việc ngày hôm nay tính ra đã giúp hắn rất nhiều trong việc hợp thức hóa địa vị của Khương Yên trong hậu cung.
Nếu cứ thế đột ngột nâng Khương Yên lên hàng phi vị, tất sẽ nảy sinh vô số điều tiếng dị nghị, thậm chí gây ra bất đồng và phản đối trong nội bộ văn võ bá quan.
Phải biết, vào thời đại này, thế gia đại tộc nắm giữ những vị trí quan trọng. Ai nấy đều muốn thắt chặt mối quan hệ với Hoàng thất, chẳng kẻ nào chịu nổi miếng bánh béo bở của mình lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt chiếm đoạt.
Cơ Trường Uyên đã tính toán sâu xa từ lâu, cuối cùng cũng đợi được một kết quả hoàn hảo như ngày hôm nay.
“Khổng Tuyết Ninh phạm tội khi quân, hãm hại phi tần của Hoàng đế bất thành, trước tiên giáng xuống làm Đáp ứng, giam vào Lãnh cung, chờ ngày trẫm xét xử.”
Nghe đồn, Khổng Tướng quân, phụ thân của Khổng Tuyết Ninh, khi hay tin đã quỳ gối suốt một đêm dài bên ngoài ngự trướng của Cơ Trường Uyên.
Vị tướng quân già hiểu rõ tính tình ngang ngược của nữ nhi mình, nay sự việc đã xảy ra hiển nhiên không còn chỗ nghi ngờ, chỉ vội vàng chạy đến cung điện thỉnh tội.
Dù cho Khổng Tuyết Ninh có là nữ nhi bảo bối của Khổng tướng quân đi nữa, tội danh ám sát hậu cung, đả thương thiên tử, một khi bị điều tra mở rộng, cả gia tộc hơn ba trăm mạng người ắt phải chịu họa tru di, khó lòng xoa dịu cơn thịnh nộ của bậc Thiên tử.
Khổng tướng quân buộc phải ngăn chặn tai họa này. Dùng binh phù cùng tước vị phi tần của nữ nhi để đổi lấy an nguy cho ba trăm sinh mạng trong tộc, dù đau đớn cũng phải chấp nhận.
Chỉ trách nữ nhi ông quá mức bất cẩn, hành xử không đủ kín đáo, làm cả gia tộc phải buông bỏ quyền lực đang nắm giữ.
Vụ án của Khổng Tuyết Ninh rất nhanh chóng được niêm phong.
Cơ Trường Uyên ôm Khương Yên cùng nằm xuống trường kỷ êm ái, bàn tay hắn tham lam vuốt ve vòng eo thon. Đôi môi mỏng men theo vành tai trắng ngần, khẽ ngậm lấy, giọng điệu ẩn chứa ý cười: “Màn kịch này, đã vừa lòng ái phi chưa?”
Khương Yên cười lạnh một tiếng, đáp: “Đây chẳng phải là tâm nguyện của Hoàng thượng sao? Ta chỉ là mượn gió bẻ măng, thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Cơ Trường Uyên cong khóe môi, ngón tay thong thả móc lấy vạt áo lụa của nàng, kéo xuống. Nụ hôn như mưa rào rơi trên bờ vai trắng nõn. “Hay là chúng ta có thể coi đây là sự tâm đầu ý hợp chăng?”
Khương Yên bị đè trên trường kỷ, khó nhọc hít thở, khẽ đáp: “Đó là quả báo mà ả ta phải gánh chịu.”
Cơ Trường Uyên sao có thể không rõ hàm ý trong lời nói của Khương Yên. Khổng Tuyết Ninh trước nay ỷ vào công lao liệt tổ liệt tông mà kiêu ngạo ngang tàng, ba lần bảy lượt khiêu khích Trường Xuân cung, lại còn coi thường tất thảy những phi tần khác trong hậu cung.
Sự việc lần này không chỉ là trả lại món nợ ba chậu nước đá năm xưa, mà còn giúp Trường Xuân cung trút đi mối hận, thuận thế hạ bệ một đối thủ mạnh mẽ cho Thẩm Thiên Nhược.
“Dù nàng không làm ra những việc này, Trẫm cũng có thủ đoạn để nhổ cỏ tận gốc nhà họ Khổng.”
Khương Yên hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhướng mày nhìn hắn: “Ồ, xem ra ta đã làm một việc vô ích rồi.” Nàng ung dung thừa nhận, giọng điệu đầy khiêu khích.
“Không, nàng làm rất tốt. Tiết kiệm cho Trẫm được không ít thời gian và công sức.”
Chiếc cằm tinh xảo bị hắn nắm lấy xoay ngược lại, Khương Yên buộc phải ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm, nơi đang ánh lên những đốm lửa d.ụ.c vọng lập lòe.
“Trẫm cưng chiều nàng đến thế, Yên nhi có động lòng dù chỉ một chút với Trẫm chưa?”
Khương Yên híp đôi mắt phượng, vòng tay kéo gáy hắn xuống thấp, nhả từng chữ lạnh lùng: “Đừng hỏi những câu vô vị đó nữa.”
Đôi môi nàng lập tức bị hắn áp xuống c.ắ.n xé, đau nhói.
“Nàng không thể nói vài lời khiến Trẫm vui lòng sao? Ngày trước khi còn ở Đông cung, nàng đã nịnh nọt Trẫm biết bao nhiêu lời êm tai, sao nay lại độc địa đến vậy?”
“Biết làm sao đây, người xưa có câu ‘Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’. Đối với Hoàng thượng, ta cũng chỉ có thể nói được những lời này mà thôi.”
Khương Yên cau mày quay mặt đi. Vạt áo lụa đã bị đối phương mở tung, hơi ấm cùng sự thô ráp kia quấn quýt triền miên từ đỉnh n.g.ự.c đi xuống vùng bụng non mềm.
Cơ Trường Uyên không nói thêm, dứt khoát nâng hông nàng lên, thúc mạnh một cái. Nơi thầm kín nhanh chóng căng trướng, bị lấp đầy hoàn toàn.
“Hự…!” Khương Yên thét lên một tiếng nén trong họng, thở không ra hơi. Nàng bật thốt một tiếng mắng: “Súc sinh! Đã bị thương nặng như vậy mà vẫn còn khao khát hoang dại đến thế sao?”
Nhưng đối phương dường như chẳng mảy may quan tâm.
“Nên đổi cách xưng hô đi, nàng có thể gọi Trẫm bằng hai tiếng này.” Cơ Trường Uyên mút mát vành tai nàng, sau đó say đắm hôn lên gò má, kéo xuống khóe môi đang khẽ trễ xuống của Khương Yên. “... ví như… Phu quân chẳng hạn.”
“Ta cũng chỉ có hai chữ dành tặng cho Hoàng thượng thôi.” Khương Yên khó chịu rên khẽ một tiếng: “Cầm thú.”
“Nói lại đi.” Âm thanh trầm khàn như tiếng chuông vang lên. Hông Cơ Trường Uyên từ từ cong lên, như muốn rút ra.
“Vô lại.”
Phía dưới ngay lập tức là một cú thúc thật mạnh, khiến nàng lún sâu.
“Vẫn sai.”
“Vô liêm sỉ.”
Khương Yên đã rơi lệ vì đau đớn và khoái cảm.
“Khốn nạn!”
“Khốn nạn!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Khốn nạn!!!!!!!!!!”
Khương Yên chịu không nổi mà bật tiếng gào thét. Đổi lại là một tràng cười hả hê, châm chọc của nam nhân.
Trường kỷ chao đảo bần bật, tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng nghỉ suốt đêm dài. Y phục rơi ngổn ngang dưới t.h.ả.m lụa. Trong khoảnh khắc chìm sâu vào biển d.ụ.c vọng, Khương Yên ra sức hưởng thụ sự kề sát của da thịt, và tiếng tim đập thình thịch, mạnh mẽ nơi lồng n.g.ự.c đối phương.
Cơ Trường Uyên thầm nghĩ, giá như Trẫm có thể tìm được cách giữ nàng vĩnh viễn ở bên cạnh mình thì hay biết mấy.
Trường Xuân cung sau buổi Thú săn Mùa xuân cũng không mấy thay đổi. Sự kiện Cảnh Hy cung bị phế bỏ dường như đã nằm trong tính toán từ trước, thế nên Thẩm Thiên Nhược cũng không tỏ ra quá đỗi vui mừng hay hào hứng.
Nhưng Thẩm phu nhân đang ngồi đối diện lại vô cùng hài lòng thỏa mãn.
“Nếu con sớm ra tay, đâu cần phải nhẫn nhịn nữ nhân kiêu căng ngạo mạn kia đến tận bây giờ chứ.”
“Đáng tiếc, vẫn còn để sổng một tên. Nếu hôm đó chúng ta ra tay tàn độc hơn nữa, ả tiện nhân kia đã rơi xuống vách đá tan xương nát thịt rồi.”
Thẩm Thiên Nhược xoa xoa giữa đôi mày ngài, đưa tay lên ngăn: “Đủ rồi, Mẫu thân.”
“Chuyện này chẳng phải chúng ta đã bàn bạc thống nhất với nhau rồi sao?” Nói đến đây, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên u ám: “Mẫu thân nên cảm thấy may mắn vì sự việc chưa thành, nếu không, giờ đây kẻ đang phải run sợ chính là toàn bộ Thẩm gia của chúng ta.”
“Con nói cứ như thể việc này không liên quan đến con vậy. Chẳng phải chính con đã đưa ra chủ ý nhất tiễn hạ song điêu (một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t hai con nhạn) này sao?”
Nói đến đây, Thẩm phu nhân nghiến răng ken két: “Không ngờ Hoàng thượng lại xuất hiện vào thời điểm mấu chốt như thế, còn ra tay cứu được con tiện tỳ đó một mạng. Nếu không, giờ này chúng ta đã có thể mở yến tiệc ăn mừng rồi.”
Thẩm Thiên Nhược khẽ lắc đầu, đáy lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ, khó lòng nắm bắt. Sự kiện ám sát tại bãi săn tuy đã hãm hại được Khổng Tuyết Ninh, nhưng đáng tiếc, nó lại trở thành tiền đề quan trọng, đẩy Trọng Hoa cung vươn ra ngoài ánh sáng, trực tiếp đối đầu với Trường Xuân cung của nàng.
Nhưng rõ ràng, muốn hạ bệ Trọng Hoa cung không hề dễ dàng như Cảnh Hy cung. Bởi lẽ, sau lưng nơi đó chính là Dưỡng Tâm điện.
Dù Thẩm phu nhân có mười lá gan cũng không dám vươn tay quá giới hạn đó.
“Chỉ cần con giữ vững tâm niệm, chuyện này ta sẽ nghĩ cách.” Thẩm phu nhân an ủi Thẩm Thiên Nhược vài câu rồi cầm theo lệnh bài rời cung.
Tuy vậy trong lòng Thẩm Thiên Nhược vẫn lo lắng không yên, nàng là người học rộng hiểu cao, tường tận sách thánh hiền, thấu hiểu lưới trời tuy thưa mà khó lọt, huống hồ kế sách của mẫu thân lại chẳng cao minh gì cho cam.
“Đi, đến lãnh cung gặp người.” Quyết định xong, Thẩm Thiên Nhược phân phó cho Thanh Liễu cầm theo đèn lồng một mình rời khỏi Trường Xuân cung.
Cuối cùng những gốc bạch mai trồng trong sân đã nở rộ, phủ một màu trắng xóa cả khoảng trời Trọng Hoa cung.
Nhưng Khương Yên lại chẳng có tâm trạng nào để ngắm hoa thưởng trà cả.
Dạo gần đây, nàng thường xuyên cảm thấy hôn trầm, một ngày phải ngủ gật đến bốn, năm lần.
Ban đêm cùng với Cơ Trường Uyên chưa nói, buổi sáng lúc hắn chuẩn bị thượng triều, Khương Yên vẫn ngủ say trên giường không thèm dậy để hầu hạ.
Nếu Đào Tuệ không đ.á.n.h thức nàng để dùng bữa sáng, chắc Khương Yên đã nằm lỳ luôn trên giường.
Vừa húp xong miếng cháo tổ yến, nàng lại bắt đầu mơ màng, thế là lại đ.á.n.h một giấc đến lúc trời chuyển về chiều.
Trưa nay Đào Tuệ theo thường lệ bưng lên một chén canh đen ngòm đã vô cùng quen thuộc với Khương Yên, nàng vươn tay ra chuẩn bị nhận lấy, lại cảm thấy hương vị có phần biến đổi.
“Bây giờ ta mới để ý nha, từ hồi trở về từ đợt săn b.ắ.n mùa xuân, t.h.u.ố.c của Trương thái y có phần hơi khác biệt.”
Đào Tuệ nhìn Chu Châu và Tiểu Giác T.ử bên cạnh, thấy hai người nhún vai, sau đó cũng gãi đầu một cái nói: “Bẩm nương nương, cái này do bên thái y viện đưa qua, nô tỳ cũng không rõ lắm, có thể trước đây nghe lọt nương nương than phiền nên Trương thái y đã điều chỉnh phương t.h.u.ố.c một đôi chút…”
“Cũng có thể.” Khương Yên bâng quơ gật đầu, tiếp tục uống cạn chén thuốc.
Nhưng mà có lẽ vì phương t.h.u.ố.c mới không hợp lắm nên Khương Yên dần cảm thấy mệt mỏi uể oải, lâu lâu còn cảm giác lợm giọng đột ngột, muốn nôn khan.
“Ngươi đi kêu Trương thái y qua đây một chút đi, dạo gần đây ta cứ thấy thân thể không được an ổn, hỏi ông ta có thể đổi về t.h.u.ố.c cũ được không?”
Nghe Đào Tuệ thuật lại những triệu chứng của Khương Yên kèm câu nói của nàng, Trương thái y trầm ngâm vuốt chòm râu dưới cằm, sau đó nheo mắt hỏi: “Tình trạng này đã kéo dài được bao lâu rồi.”
“Đã… hình như được hơn tháng rồi.” Đào Tuệ bấm đốt ngón tay tính toán.
“Đi, đến Trọng Hoa cung.” Trương thái y ôm hòm thuốc, đoạn phân phó Tiểu Giác T.ử theo sau: “Đến Dưỡng Tâm điện báo cho Hoàng thượng biết.”
“Dạ… tuân lệnh.”
Trọng Hoa cung nhanh chóng đầy ắp người.
Tất cả đều chăm chú theo dõi từng cử động của Trương thái y.
Khương Yên có phần buồn cười nói: “Nhìn giống như ta mắc bệnh thập t.ử nhất sinh vậy.”
Vừa nói đến đây, Trương thái y đã họ khụ khụ hai tiếng, khóe mắt liếc nhìn Cơ Trường Uyên đang nghiêm nghị ôm nàng Khương Yên nơi đầu giường.
“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng nương nương, là hỉ mạch ạ.”
Mọi người lập tức bùng nổ, ồ lên một tiếng thật to.
Cơ Trường Uyên là người vui mừng nhất, hắn nâng Khương Yên lên cao, hôn lấy hôn để vào sườn mặt của nàng giữa những lời chúc mừng.
“Tốt quá rồi, nàng có t.h.a.i rồi, chúng ta sẽ có những đứa trẻ thật xinh đẹp.”
Nhưng thân thể Khương Yên trong vòng tay hắn lại cứng đờ, tựa như một pho tượng bị phong bế.
Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Mãi một lúc sau nàng mới run rẩy tựa cành lá trước gió, hơi thở khó nhọc: “Cái gì mà hỉ mạch, cái gì mà m.a.n.g t.h.a.i chứ?”
Cơ Trường Uyên thu hồi nụ cười rạng rỡ, đôi mắt có phần chau lại: “Nàng sao thế? Có chuyện gì sao?”
Khương Yên lại vùng vẫy điên cuồng, miệng liên tục chất vấn: “Sao lại có thể mang thai? Rõ ràng ta đều uống chén canh tị thang đó đều đặn mỗi ngày, tại sao lại có thể m.a.n.g t.h.a.i được chứ?”
Nét mặt của Cơ Trường Uyên ngay lập tức tối tăm đi vạn phần.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Khương Yên, hắn biết nàng không hề muốn.
Cao Dục nhanh tay kéo toàn bộ mọi người lui ra khỏi nội điện của Trọng Hoa cung, để cho hai người đó tự giải quyết với nhau.
“Nàng đã chính thức trở thành phi t.ử của trẫm, chuyện m.a.n.g t.h.a.i có gì không thể chứ?”
Cơ Trường Uyên giữ chặt cánh tay đang khua khoắng loạn xạ của Khương Yên, cố gắng khiến nàng bình tĩnh trở lại.
“Là ngươi, có phải ngươi đã đổi t.h.u.ố.c của ta?” Khương Yên như vỡ lẽ ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt bừng bừng lửa giận như muốn đốt cháy đối phương.
Cơ Trường Uyên ung dung gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, trẫm đã đến tuổi nên có nhi t.ử của mình rồi. Đúng lúc nàng được phong phi vị, vậy thì không cần phải chần chờ gì nữa. Đứa con đầu lòng của trẫm chắc chắn phải được sinh ra từ bụng nàng.”
Nói đến đây, Cơ Trường Uyên vô cùng yêu chiều hôn lên trán nàng, bàn tay to xoa bụng nàng một cách dịu dàng đầy trân trọng.
“Trẫm đã quyết định rồi, nhi t.ử của chúng ta nếu sinh ra là nam hài thì sẽ hướng đến ngôi vị Thái tử. Còn nếu là nữ thì trẫm sẽ ban một phủ đệ riêng, phong Trưởng công chúa.”
“Cơ Trường Uyên, sao ngươi lại có thể ti tiện, vô liêm sỉ đến mức này!”
Cánh tay vung lên, một cái tát vang dội khắp căn phòng.
Nửa bên mặt Cơ Trường Uyên ngay lập tức đỏ ửng, năm dấu tay hằn rõ mồn một.
Khương Yên gần như là gào thét, móng tay như muốn xuyên thủng da thịt hắn, cào cấu mãnh liệt như đối với kẻ thù diệt tộc.
“Ngươi chiếm đoạt thân thể của ta còn chưa thỏa, ngay cả tâm niệm muốn thoát khỏi xiềng xích, tìm đến tự do của ta ngươi cũng muốn đoạn tuyệt. Ngươi còn là người phàm hay sao?”
Đến mức này, Khương Yên há lại không nhận ra quỷ kế của Cơ Trường Uyên? Có lẽ đã ở bên nhau một thời gian, cả hai đã sớm đọc vị được đối phương ít nhiều tâm tư.
Khương Yên không hề có chút quyến luyến nơi chốn này.
Nàng chỉ giữ một tâm niệm: ngày Cơ Trường Uyên chán ghét nàng, đó chính là ngày nàng đoạt được tự do.
Thế gia đại tộc ở kinh thành nhiều đến thế, ai chẳng muốn sắp xếp giai nhân cho Hoàng đế.
Hoàn phì yến sấu, thế sự xoay vần, ắt sẽ có ngày Cơ Trường Uyên phải rung động trước giai nhân khác. Người đó sẽ khuynh thành hơn Thẩm Thiên Nhược, khoáng đạt hơn Khổng Tuyết Ninh, và tất nhiên là sẽ không bao giờ chống đối y như nàng.
Trải qua một kiếp thương đau, Khương Yên đã không còn tin vào cái gọi là tình ái vĩnh hằng.
Ngay cả bản thân nàng, cũng đã dễ dàng rũ bỏ Bùi Lẫm, dẫu nàng từng si tình hắn ta đến nhường nào.
Cơ Trường Uyên cũng sẽ như vậy.
Tất nhiên, tâm tình này của Khương Yên không qua mắt được y.
Từ đầu đến cuối, Cơ Trường Uyên chưa hề bộc lộ bất kỳ một lời yêu nào với nàng, nhưng trong lòng y luôn xác định một cách rõ ràng.
Y quyết sẽ không bao giờ để Khương Yên lìa xa dù vì bất cứ nguyên do gì.
Đến khi c.h.ế.t, Khương Yên cũng chỉ có thể táng chung một mộ phần với y.
Nhưng tâm hồn nàng không hề quyến luyến, giữ lại thân xác này thì có ý nghĩa chi?
Hắn phải tìm ra phương kế, khiến nàng dẫu không muốn cũng phải cam tâm tình nguyện ở lại chốn này.
Đó chính là tình mẫu t.ử thiêng liêng.
Không một nữ nhân nào lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước cốt nhục do chính mình dứt ruột sinh ra.
Cơ Trường Uyên tin rằng Khương Yên cũng không ngoại lệ.
Nếu đã vậy, chỉ cần khiến nàng hoài thai, sinh hạ long chủng cho y, lẽ nào không thể trói buộc nàng tại chốn cung cấm xa hoa này?
Cả hai dường như không cần nói chuyện, nhưng ý niệm đã bộc lộ rõ ràng với đối phương.
“Nếu ta chẳng muốn thì sao?” Khương Yên thều thào, gương mặt nàng tái nhợt tựa người sắp quy tiên.
“Nàng hãy nghe rõ đây! Nếu long t.h.a.i có mệnh hệ gì, toàn bộ người của Trọng Hoa cung đều phải chôn theo, nàng hãy suy xét cho kỹ!” Cơ Trường Uyên nắm gáy nàng, ấn mạnh đến sát mặt mình, gằn từng tiếng lạnh lẽo.
“Vậy cũng tốt, c.h.ế.t hết đi.” Khương Yên cười như điên dại: “Tất thảy đều quy tiên là tốt nhất!”
Cơ Trường Uyên không thể đối diện với một người đã phát điên loạn như Khương Yên, y chỉ c.ắ.n răng quát lớn: “Chăm sóc nàng ấy cho cẩn thận, mỗi ngày trẫm sẽ đích thân đến đây kiểm tra nghiêm ngặt!”