Quả nhiên, sáng hôm sau, Phùng Đức lại bắt đầu chạy đến y quán của Khương Yên, nước mắt lưng tròng khóc lóc than thở.
Lần này Chu Thuận Chi có vẻ bệnh nặng hơn trước. Hắn nằm liệt trên giường, không thể gượng dậy đón Khương Yên như mọi lần.
Đến lúc Khương Yên khám bệnh xong, chuẩn bị cáo biệt, Chu Thuận Chi vẫn không thể mở mắt.
Hắn đã sốt cao đến mức mê man bất tỉnh.
Tạ quản gia vốn là người trầm mặc ít lời, hôm nay cũng không ngừng thở dài thườn thượt.
“Công t.ử nhà lão từ thuở lọt lòng đã yếu ớt, hẳn là do ảnh hưởng từ cố phu nhân. Nhưng tính tình lại cứng cỏi, cương nghị, phàm là chuyện đã muốn làm, ngài ấy nhất định phải làm cho kỳ được. Từ sau khi lão gia và phu nhân tạ thế, công t.ử trầm ổn hơn xưa, cũng không màng đến thế sự bên ngoài. Ấy vậy mà, chỉ vì Tiếu nương t.ử đây, ngài ấy lại có thể làm nhiều chuyện vượt quá giới hạn như vậy...”
“E là trong mắt Tiếu nương tử, những việc này chẳng đáng là gì, nhưng đối với công t.ử nhà lão, đây đều là những việc lớn lao trọng đại…”
“Lão đã hầu hạ công t.ử bao nhiêu năm, nhìn ngài ấy khổ sở thành ra như vậy, quả thực lão cũng không biết nên vui mừng hay nên sầu muộn nữa…”
“Đời này lão chỉ tâm niệm một điều duy nhất, được nhìn thấy công t.ử thành gia lập thất, có người bên cạnh chăm sóc yêu thương, như vậy là lão mãn nguyện lắm rồi, có thể nhắm mắt xuôi tay xuống dưới nhìn mặt lão gia và phu nhân.”
Tạ quản gia nói đến đây, lẽ nào Khương Yên lại không thấu hiểu cơ chứ.
Nàng chần chừ nhìn vào nét mặt già nua in hằn dấu vết tuế nguyệt của Tạ quản gia, chậm rãi đáp: “Ông đừng nói như vậy, nhỡ đâu chỉ là phỏng đoán của riêng ông, Chu Thuận Chi chưa chắc đã phải lòng ta. Những lời này chi bằng giữ kín trong lòng thì hơn.”
Tạ quản gia thấy Khương Yên một mực muốn phủ nhận, chỉ đành lắc đầu đi vào nhà.
Quả nhiên, hôm sau, Chu Thuận Chi vừa dứt cơn sốt đã tức tốc tìm đến y quán.
Khương Yên cau mày nhìn hắn, chất giọng không khỏi mang theo vài phần trách cứ: “Bệnh chưa khỏi hẳn, ngươi đến đây làm gì?”
Chu Thuận Chi lẳng lặng xem xét từng hộc t.h.u.ố.c trên giá, sau đó mới rành mạch thốt lên từng lời: “Có người không tin vào tấm lòng của ta, nên ta đành phải cố gắng thể hiện cho rõ hơn nữa.”
Khương Yên ngẩn người, sau đó mới vỡ lẽ.
Chắc là lời nói của nàng đã được Tạ quản gia thuật lại cho hắn nghe rồi.
Cho dù y thuật của nàng có tài giỏi đến mức nào, cũng khó tránh khỏi phải nhìn thấy cảnh sinh ly t.ử biệt.
Dù đã trải qua trăm ngàn lần như thế, Khương Yên vẫn không thể nào giữ được bình tĩnh khi tận mắt chứng kiến một sinh mạng chầm chậm rời xa nhân thế. Nàng suy sụp vô cùng.
“Sao lại như thế? Rõ ràng mới mấy hôm trước đã có dấu hiệu chấp nhận t.h.u.ố.c mà…”
Giữa tiếng khóc than bi thương của thân nhân bệnh nhân, một vòng tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng.
“Sinh t.ử hữu mệnh, nàng đã làm hết khả năng rồi, chớ nên tự trách bản thân nữa.”
Những lời này của hắn tựa như một cơn mưa rào xối xả, cuốn phăng đi bức tường thành vững chắc, cao vời vợi mà Khương Yên đã khổ công xây đắp bao nhiêu năm qua.
Nàng khuỵu gối xuống, nức nở không thôi, những ngón tay bám chặt lấy hắn như dây thường xuân.
Chu Thuận Chi vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, bộ thanh sam trên người còn vương vãi vết bẩn cùng mùi t.h.u.ố.c nồng nặc, nhưng giờ phút này lại trở thành chỗ dựa ấm áp và đáng tin cậy nhất của nàng.
“Sẽ có một ngày, chúng ta cũng phải rời xa thế gian này. Ta đã học được ở nàng rất nhiều điều, trong đó có cả sự nỗ lực không ngừng nghỉ và ý chí không cúi đầu cam chịu trước số phận. Bởi vậy, ta cũng muốn kiên trì, theo đuổi mục tiêu của mình đến cùng.”
“Cho đến khi nào nàng gật đầu ưng thuận, cho ta một vị trí để được đứng bên cạnh nàng một cách danh chính ngôn thuận.”
“Nàng gả cho ta được không? Hãy để ta lau khô những giọt lệ, san sẻ những nỗi đau chất chứa trong lòng nàng.”
Khương Yên không vội đáp lời, nàng leo lên xe ngựa, đi thẳng về y quán, rồi cầm chiếc gương đồng lên, đưa cho Chu Thuận Chi đang đứng sau lưng.
“Chu Thuận Chi, ngươi hãy nhìn cho rõ…”
Trong gương đồng, hiện lên bóng hình một nữ t.ử đen nhẻm vì dãi dầu sương gió. Gương mặt nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay nam nhân, nhưng trên gò má lại mang một vết sẹo dài ghê người.
Dung mạo này, quả thực chẳng hề xinh đẹp. Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.
“Chưa kể đến thân phận góa phụ, ngươi hãy nhìn dung nhan xấu xí này đây, liệu có xứng đáng để ngươi si mê, quấn quýt cả một đời không?”
Chu Thuận Chi nghe xong, ngón tay hắn chậm rãi lướt nhẹ trên làn da đã trở nên thô ráp của Khương Yên, giọng nói chùng xuống: “Xin lỗi, là ta có lỗi với nàng.”
Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Khương Yên có phần khó bề lý giải, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi không thấy xấu sao?”
“Không, xấu chỗ nào chứ? Là do ta đã không xuất hiện kịp thời, để nàng phải chịu đựng khổ sở. Nàng không xấu, ta mới là kẻ xấu xa.”
Khương Yên xấu hổ quay mặt đi, khẽ nói: “Ta còn là một góa phụ…”
“Vậy thì coi như tên phu quân trước của nàng không có mắt nhìn người rồi.” Chu Thuận Chi mỉm cười trấn an.
“Thật ra, ta… không hề có phu quân. Ta chưa được cưới hỏi, đã từng thân mật với nam nhân khác, còn suýt nữa sinh con cho hắn. Ngươi… có bận tâm không?”
Khương Yên ngập ngừng, đôi mắt long lanh như muốn rớt lệ, nhìn nam t.ử cao lớn trước mặt.
Nàng không bao giờ muốn giấu giếm những vết tích buồn đau của bản thân, bởi nàng nghĩ đó là sự công bằng mà đối phương xứng đáng được nhận.
Cho nên nàng nhất định phải nói ra cho Chu Thuận Chi biết.
Bởi hắn có quyền được thay đổi lựa chọn của mình một lần nữa.
Chỉ thấy Chu Thuận Chi gật đầu vô cùng kiên định: “Ta chỉ hận bản thân lúc đó đã ở đâu, làm gì mà không thể xuất hiện khi nàng gặp phải những chuyện đau lòng ấy.”
“Đời người vốn ngắn ngủi, hãy cho ta một cơ hội được yêu thương, chăm sóc nàng thật tốt, có được không?”
Nói đoạn, Chu Thuận Chi gục đầu xuống bên vai Khương Yên, giọng rầu rĩ, pha chút ý tứ làm nũng: “Ta như vậy cũng coi như đã quá tuổi thành gia lập thất rồi, trong người lại mang bệnh tật, gia cảnh cũng không phải giàu có, lại thêm sống nay c.h.ế.t mai, chỉ mong trong quãng đời ngắn ngủi này có thể kết hôn với người con gái ta yêu thương nhất…”
“Ngươi đừng có thốt ra những lời xúi quẩy như thế được không, ta… ta sẽ dốc hết khả năng để chữa khỏi bệnh cho ngươi.” Khương Yên cau mày, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ, khó nắm bắt.
Dù chỉ là một bệnh nhân gắn bó được thời gian ngắn ngủi, nàng cũng đã tiếc nuối vô hạn khi nhìn họ lịm dần đi trong vòng tay mình.
Nếu người đó là Chu Thuận Chi…
Nàng không dám nghĩ thêm nữa.
“Thật tâm đó, ta cảm thấy nếu cưới được nàng, đó chính là phước đức tu luyện mấy đời của tổ tiên rồi, làm gì dám cầu mong điều gì xa vời hơn.”
Chu Thuận Chi vẫn tiếp tục ở bên cạnh nài nỉ, hắn có vẻ rất quyết tâm, cũng vô cùng kiên định.
Trong lòng Khương Yên cuộn trào muôn vàn cảm xúc, nàng kéo tay hắn ngồi xuống, lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.
"Chàng đã tự mình khẳng định không chê trách một xú nữ như ta, vậy coi như ta gả cho chàng là được hời rồi. Tuy nhiên, ta có vài điều cần phải nói rõ trước. Nếu đến bước này mà chàng vẫn có thể đồng ý, chúng ta sẽ điểm chỉ lên đây, ngày mai tức khắc ra quan phủ đăng ký thành thân."
"Thứ nhất, sau khi kết hôn, ta vẫn muốn làm việc tại y quán, chàng có chấp thuận không?"
Chu Thuận Chi không chút do dự gật đầu: "Được, việc này không thành vấn đề."
"Thứ hai, ta không phải là người giỏi tề gia nội trợ, ta hy vọng khi về sống chung, chàng sẽ không ép buộc ta phải học những thứ đó."
"Ta sẽ không bao giờ miễn cưỡng nàng, hãy tin tưởng ta."
"Và điều cuối cùng, chuyện con cái là nhân duyên trời ban, ta không dám đảm bảo. Nếu chàng cảm thấy không ổn, hãy lập tức đề xuất hòa ly. Ta sẵn lòng chấp thuận để chàng đi bước nữa với người khác, tiếp tục hương hỏa cho dòng họ Chu."
Chu Thuận Chi mím chặt môi, kéo Khương Yên vào lồng n.g.ự.c mình siết chặt: "Không có chuyện đó. Ta tôn trọng nàng, và chỉ cần một mình nàng bầu bạn. Nàng đừng bao giờ đẩy ta về phía người khác."
"Tốt. Vậy điểm chỉ lên. Kẻ nào vi phạm lời thề sẽ biến thành ch.ó con, sủa gâu gâu ba ngày ba đêm trên cầu Thạch Liễu."
Khương Yên lém lỉnh hất cằm, lời vừa dứt đã đổi lấy tràng cười sảng khoái của Chu Thuận Chi.
"Lời nguyền này của nàng quả thực đủ cay độc. Cho nên đời này ta tuyệt sẽ không bao giờ biến thành ch.ó con sủa gâu gâu ba ngày ba đêm ở cầu Thạch Liễu đâu."
Nghe tin Khương Yên đã chấp thuận lời cầu thân của Chu Thuận Chi, Thiệu Cẩm Vân là người vui mừng hơn cả.
Nàng tự mình đứng ra nhận vai trò người nhà gái, chuẩn bị sính lễ hồi môn cho Khương Yên, thậm chí còn bỏ tiền riêng ra mua lại căn nhà đang thuê của Tiếu An Đường. Nàng nói, đây coi như nhà mẹ đẻ của Khương Yên. Sau này nếu bị Chu Thuận Chi ức hiếp, nàng cũng có nơi để quay về nương tựa, không cần sợ bất kỳ tên nam nhân thối nát nào.
Chu Thuận Chi ban đầu đã không đồng ý, nay vừa nghe những lời này thì sắc mặt đã xám xịt như bầu trời dông bão tháng Tám.
"Những thứ này ta hoàn toàn có thể lo liệu cho nàng. Nếu cần, ta sẽ giao toàn bộ khế đất và chìa khóa khố phòng cho nàng luôn được không? Nàng hãy ngay lập tức đến nha môn điểm chỉ, không cần phải nhận bất cứ thứ gì từ Thiệu Cẩm Vân."
Khương Yên phì cười nhìn hai người này âm thầm tranh đua, cuối cùng đành phải đứng ra giảng hòa: "Y quán này ta không dám nhận. Ta có một số tiền, coi như ta mua lại khế đất từ ngươi đi, hoặc là ngươi cho ta thuê dài hạn, có được không?"
Nàng quay sang nói với Thiệu Cẩm Vân.
"Vậy thì số trang sức này ngươi tuyệt đối không được từ chối." Thiệu Cẩm Vân phụng phịu, đẩy một cái tráp gỗ mun vào lòng Khương Yên.
Đến đây thì Khương Yên sảng khoái chấp thuận.
Thế nhưng Chu Thuận Chi vẫn như một hũ dấm chua lớn, lườm mắt liếc xéo vào đống trâm bạc, diêu vàng cùng vòng tay nạm ngọc bên trong tráp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nghiến răng ken két, hôm sau tức khắc lên đường thu gom toàn bộ các loại trang sức đang thịnh hành nhất ở Giang Châu, bày biện trước mặt Khương Yên.
"Ta cũng chuẩn bị cho nàng. Sau này nàng phải đeo tất cả, không được phép coi bên trọng bên khinh."
Khương Yên dở khóc dở cười, không ngờ Chu Thuận Chi nho nhã lại có lúc tỏ ra tính khí trẻ con như vậy.
"Thiệu cô nương là bằng hữu tốt của ta, ngươi lại đi ganh tị với người ta như thế, có xứng mặt nam nhân chăng?"
Chu Thuận Chi cúi gằm đầu, khóe môi trễ xuống, ra vẻ ủy khuất: "Nhưng ta mới là tướng công tương lai của nàng."
"Chàng nên nhớ, chúng ta còn chưa bái đường thành thân đấy." Khương Yên nổi hứng trêu chọc hắn.
Chu Thuận Chi vừa nghe đến đó liền nhảy dựng lên, gương mặt trắng bệch, tựa như sắp bật khóc: "Nàng... nàng nói vậy là có ý gì? Nàng đã hứa sẽ gả cho ta rồi, nàng không thể... không thể nuốt lời được đâu!"
"Thì sao chứ? Cùng lắm là sủa gâu gâu ba ngày ba đêm trên cầu Thạch Liễu thôi mà. Ta là một góa phụ xấu xí, tiếng tăm có thối đi một chút cũng chẳng hề hấn gì."
Khương Yên bắt đầu đùa giỡn quá trớn.
Chỉ thấy Chu Thuận Chi tái mét mặt mày, chân tay bủn rủn, suýt khuỵu xuống đất. Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng liên hồi, miệng bắt đầu phát ra những tiếng ho nặng nề, tựa hồ sắp ngã gục.
"Ấy da, ta đùa chàng thôi, đừng như vậy chứ! Hít thở đi nào, hít thở thật sâu... Một... hai... ba..."
Nhìn thấy bộ dạng tím tái của Chu Thuận Chi, Khương Yên sợ mất vía, vội vã lao đến đỡ hắn đứng dậy, ra sức trấn an tinh thần cho hắn.
"Nàng... hứa với ta, không được nuốt lời! Nếu không, ta... ta thành ma cũng sẽ không buông tha cho nàng!" Chu Thuận Chi thều thào qua hơi thở dồn dập.
"Được, ta hứa với chàng mà."
Nghe được lời khẳng định của Khương Yên, Chu Thuận Chi mới đứng thẳng người lại, giang tay ôm rịt lấy nàng vào lòng, siết thật chặt.
"Ta quá lo lắng rồi. Không được, lễ thành hôn cần phải tiến hành nhanh hơn nữa!"
Nói đoạn, Chu Thuận Chi mở bừng đôi mắt, sau đó đặt một nụ hôn chụt lên gò má Khương Yên rồi vội vàng trèo lên xe ngựa chạy về trạch viện.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Bà mai vừa nghe tin nhà trai mong muốn tổ chức thành thân sớm liền vội vã chạy ngay qua y quán đặt vấn đề.
Vì trong nhà không có trưởng bối, nên bớt đi được rất nhiều công đoạn rườm rà, phức tạp. Truyện thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại Ếch Ngồi đáy Nồi, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.
Thiệu Cẩm Vân ngồi vắt chân c.ắ.n hạt dưa bên cạnh, cười ha hả, huých vai Khương Yên: "Xem ra tên Chu Thuận Chi kia sốt ruột lắm rồi."
"Phải, hắn sốt ruột lắm rồi. Nếu chúng ta còn tiếp tục trêu ghẹo, không chừng hắn sẽ lên cơn đau tim mà nằm vật ra đất mất." Khương Yên khẽ gật đầu.
Hôn lễ được đẩy sớm hơn mười ngày đã đủ làm Khương Yên kinh ngạc.
Thế nhưng, ba ngày trước ngày rước dâu, y quán lại đột nhiên xuất hiện một đội lính gác, thường xuyên tuần tra ngay trước cửa ra vào.
Khương Yên lấy làm kỳ lạ, vội vàng kéo Chu Thuận Chi đang phân loại từng cây t.h.u.ố.c vào hộp gỗ ra ngoài, lén lút hỏi: "Chàng có để ý mấy người kia không?"
"Có. Sao vậy?"
Khương Yên c.ắ.n môi, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ: “Bọn họ mới xuất hiện mấy ngày nay, lại còn đứng ngay trước cửa y quán, chẳng hay là có mưu đồ gì đây?”
“Đừng quá lo lắng, đó chỉ là vệ binh mà thôi.” Chu Thuận Chi xoa nhẹ tóc nàng, điềm đạm đáp lời.
“Vệ binh? Canh gác cái gì, là ai phái tới?”
“Là ta. Ta cho người đến canh chừng y quán của nàng.”
“Để làm chi cơ?” Khương Yên ngạc nhiên trố mắt.
“Để bảo đảm ngày rước dâu diễn ra thuận lợi, không có bất kỳ sai sót nào.” Chu Thuận Chi mím môi trả lời.
“Chàng không có lòng tin đến mức đó với ta ư?” Khương Yên bĩu môi, chỉ vào vết sẹo trên mặt mình.
“Ta là lo lắng, không biết liệu có tên ất ơ nào giữa chừng nhảy ra đòi cướp tân nương hay không.”
Quả thật, Chu Thuận Chi này cẩn trọng quá mức.
Tàn hoa bại liễu như Khương Yên đây, còn có ai muốn rước đi nữa đâu mà phải bày ra trò cướp dâu giữa thanh thiên bạch nhật.
À mà khoan, dường như chuyện này quả thật từng xảy ra trước kia.
Nghĩ đến đây, nàng chợt nghiêng đầu nhìn Chu Thuận Chi một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.
Ngày cưới.
Pháo nổ rợp trời, tiếng huyên náo tưng bừng.
Trước cửa y quán treo tấm chữ hỷ đỏ chói.
Thiệu Cẩm Vân cùng phụ thân nàng ấy đại diện nhà gái ngồi trong tiền sảnh, chờ bà mối cùng kiệu hoa đến rước dâu.
Khi tân nương đội khăn đỏ bước ra ngoài, mọi người đều kinh ngạc khi thấy tân lang không ngồi kiệu mà đích thân cưỡi tuấn mã đến đón cô dâu của mình.
Thiệu Cẩm Vân cười hắc hắc ghé vào tai Khương Yên: “Tên lang quân này của tỷ, quả là cẩn thận quá chừng.”
Khương Yên bị che mắt, không nhìn thấy gì, chỉ có thể thầm nhủ trong lòng.
Mấy hôm trước hắn đã phái hộ vệ đến bảo vệ trước cửa nhà nàng, hôm nay đích thân đến rước dâu cũng chẳng có gì là lạ.
Phụ mẫu của Chu Thuận Chi đã qua đời, Tạ quản gia chỉ ôm linh vị tượng trưng đặt lên bàn thờ, cho hai người hoàn thành toàn bộ nghi thức bái đường.
Ngay khi bà mối dứt câu: “Phu thê giao bái.”
Chu Thuận Chi run rẩy cúi đầu hành lễ cùng nàng, bàn tay đan c.h.ặ.t t.a.y nàng, không muốn rời ra dù chỉ nửa khắc.
“Thật tốt quá, cuối cùng ta cũng đã chân chính cưới được nàng về nhà.” Hắn thốt lên, giọng nói nghẹn ngào.
Khương Yên được đưa vào nội viện.
Bên ngoài vang lên tiếng chúc mừng rộn rã cùng tiếng ăn uống linh đình.
Âm thanh lanh canh của ly rượu chạm nhau nghe thật vui tai, báo hiệu một đêm tân hôn mỹ mãn.
Một nô tỳ hầu hạ trải giường nệm cho đôi phu thê mới cưới hào hứng nói: “Đã lâu lắm rồi trạch viện này mới có ngày vui vẻ thế này.”
“Lang quân vì nóng lòng muốn đoàn tụ cùng tân nương đã căn dặn mọi người không được chuốc rượu mình quá nhiều.”
“Có thể nói ngài ấy vô cùng coi trọng phu nhân.”
Nói những câu chúc tụng này xong, mọi người lại làm lễ cúi đầu, nói những lời may mắn theo truyền thống của người Đại Cơ rồi lui ra ngoài.
Khương Yên không đợi lâu lắm, cửa phòng đã được mở ra lần nữa.
Đôi hài thêu bằng vải nhung, chỉ ngũ sắc được dệt tinh xảo, đập vào mắt nàng.
Chu Thuận Chi cầm gậy uyên ương, nhẹ nhàng vén khăn đội đầu của Khương Yên lên, đáy mắt hắn như có ngọn lửa hạnh phúc cháy bập bùng.
Dưới ánh nến vàng dịu dàng, nụ cười của hắn quả thực đẹp đến nao lòng.
Khương Yên thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình như thể muốn nuốt chửng, bèn đá nhẹ vào chân hắn một cái nhắc nhở: “Mau lấy rượu ra đi, còn chưa uống rượu giao bôi mà.”
“Ừ, ta quên mất.”
Chu Thuận Chi tự mình đứng lên rót vào hai ly rượu bằng ngọc lưu ly, sau đó đặt vào tay Khương Yên, rồi vòng tay hắn qua, nâng ly đưa vào miệng nàng.
“Kể từ giây phút này, nàng chính thức là nương t.ử của ta rồi.”
“Ừm.” Khương Yên khẽ gật đầu, gương mặt ửng hồng không biết là vì hơi rượu hay là vì nam nhân tuấn dật trước mặt.
Chu Thuận Chi không kiềm được l.i.ế.m môi, đai ngọc bị hắn mạnh mẽ giật xuống, ném lên tấm t.h.ả.m mềm.
Y phục không còn vật gì giữ lại lập tức bung ra, để lộ lồng n.g.ự.c vạm vỡ cùng làn da trắng nõn.
Trong lúc Khương Yên còn chưa kịp chuẩn bị, đôi môi đã bị đối phương ngậm lấy, c.ắ.n nhẹ một cái, day miết trong miệng.
“Ưm…”
Chu Thuận Chi chợt ngẩng đầu, đứng dậy đi đến bàn, thổi tắt toàn bộ nến hỷ.
Căn phòng ngay lập tức chìm vào màn đêm tối như mực khiến Khương Yên không thể nhìn rõ được bất kỳ vật gì.
Sau đó, thân hình cường tráng lại ập đến lần nữa.
Lần này không chỉ đôi phiến môi đỏ mọng, mà chiếc lưỡi thơm tho của nàng cũng bị cuốn lấy, bị người kia kéo ra tận bên ngoài, c.ắ.n mút vào trong miệng.