Ta Từng Là Bình Phong, Nay Là Kiếp Nạn Của Các Ngươi

Chương 86



Khương Yên chống cằm, khẽ ngáp dài một tiếng, nhìn Y quán Tiếu An Đường vắng bóng khách mà nàng lại rơi vào trầm tư.

Hôm nay Chu Thuận Chi đã báo trước rằng hắn bận công việc nên không thể đến Tiếu An Đường.

Phía ngoài, Phùng Đức vẫn đang vắt chân ngồi trên chiếc ghế gỗ, cười hềnh hệch với mấy người xung quanh. Có vẻ câu chuyện của bọn họ đang đến hồi cao trào, khiến hắn ta hứng chí khoa chân múa tay.

“Tiếu tỷ, muội tới rồi đây!” Thiệu Cẩm Vân từ đằng xa đã cất giọng gọi lớn.

Khương Yên nghe thấy, vội vàng đứng bật dậy, khoác chiếc hòm t.h.u.ố.c trên vai rồi bước ra cửa.

“Phùng Đức, ngươi ở lại trông nom Y quán. Ta cùng Thiệu cô nương qua phố chợ xem bệnh một lát rồi quay về ngay.”

“Phu nhân, người đi một mình liệu có ổn không? Chi bằng tạm thời đóng cửa, để tiểu nhân theo người đi cho an toàn.” Phùng Đức vội vàng vén đám người, chạy vào gãi đầu hỏi Khương Yên.

“Ai chà, có gì mà lo lắng! Bên muội đã có hai tên hộ pháp này rồi, cần gì đến ngươi nữa? Ngươi cứ ở lại trông coi quán xá cho cẩn thận. Nếu có ai tìm Tiếu tỷ thì pha trà chu đáo rồi bảo họ ngồi chờ một lát.”

Phùng Đức liếc nhìn hai tên hộ vệ cao lớn, lực lưỡng đứng phía sau Thiệu Cẩm Vân. Nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng an tâm, hắn ta cười toe toét khoe tám cái răng, vẫy tay tiễn hai người rời khỏi cửa.

Vừa rẽ vào con hẻm nhỏ phía sau cây cầu đá, Khương Yên lập tức kéo Thiệu Cẩm Vân chạy như bay về hướng trạch viện của Chu gia.

“Để xem lần này chúng ta bắt quả tang, tên Chu Thuận Chi còn lời lẽ gì để giảo biện! Quả thật nam nhân trên đời này chẳng thể tin tưởng được lấy một ai!” Thiệu Cẩm Vân vừa thở hồng hộc, vừa vung tay mắng mỏ.

Khương Yên đ.á.n.h mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó bịt miệng Thiệu Cẩm Vân lại, chui vào một cái khe nhỏ chất đầy rơm rạ, nơi dẫn đến con đường đất phía sau của đại trạch.

“Nào, mau bắt đầu thôi! Hai người các ngươi mau đến đây, khom lưng xuống để Tiếu tỷ leo lên quan sát.” Thiệu Cẩm Vân chỉ tay vào hai tên hộ vệ to con, sau đó tự tay tháo giày Khương Yên ra, đỡ nàng leo lên đứng trên lưng hai người bọn họ.

“Thế nào rồi, có thấy gì không?” Thiệu Cẩm Vân đứng dưới lòng không yên, liên tục thúc giục. Máu hiếu kỳ trong người nàng ta đã dâng lên đến tột đỉnh.

“Suỵt!” Khương Yên không nhịn được đành trừng mắt nhìn nàng ta một cái để nhắc nhở. Rồi nàng khẽ thốt: “Xuất hiện rồi.”

Trong sân, Chu Thuận Chi đang ngồi trên bàn đá, thần sắc lơ đãng đưa tay hứng lấy vài chiếc lá khô rơi rụng. Cảnh tượng này trông vô cùng nhàn tản, thơ mộng.

Cho đến khi có hai bóng người khác xuất hiện.

Một người chính là Dư đại nhân, Tri phủ Giang Châu, người mà Khương Yên vừa mới gặp cách đây không lâu.

Người còn lại trông rất đỗi quen thuộc, dường như nàng đã từng diện kiến ở nơi nào đó. Khương Yên cố căng mắt quan sát, cảm thấy bộ giáp bạc lấp lánh trên người y khiến nàng cảm thấy hết sức ấn tượng.

Quả nhiên, đây là một vị võ tướng có địa vị không hề nhỏ trong triều đình Đại Cơ.

Đúng rồi, vị này chẳng phải là Mạnh tướng quân, đối thủ bất khả chiến bại của Bùi Lẫm ở kiếp trước hay sao?

Hồi tưởng lại, nàng chỉ mới gặp y đúng một lần, đó là khi y giành được chiến thắng vang dội tại chiến trường Tây Nam trước quân Miến Điện.

Bùi Lẫm thì gánh vác toàn bộ cục diện ở Biên quan phía Bắc. Hai người họ không ai chịu nhường ai, đấu đá nhau kịch liệt ngay trên Thừa Thiên Điện.

Trái ngược với Bùi Lẫm được nữ giới hâm mộ, ngoại hình của vị Mạnh tướng quân này có phần hung dữ, với thân hình vai hùm lưng gấu, gương mặt vuông vức và đôi mắt diều hâu sắc bén.

E rằng chỉ cần y rống lên một tiếng, cũng đủ khiến người ta sợ hãi vỡ mật mà vong mạng.

Ngay cả chiến mã mà y đang cưỡi cũng là Hãn huyết bảo mã thuộc dòng cực kỳ khỏe mạnh, là vật được Hoàng đế ngự ban.

Việc Dư đại nhân có mặt ở đây, Khương Yên còn thấy là chuyện thường. Nhưng Mạnh tướng quân thì lại là một lẽ khác.

Một nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng như thế, tuyệt đối không thể nào rảnh rỗi ghé thăm nhà của một thương nhân tầm thường như Chu gia.

Nàng còn đang chìm trong suy đoán, thì hành động của hai người kia đã dần chứng thực cho Khương Yên thấy rõ sự thật ẩn giấu phía sau màn sương mờ ảo.

Dư đại nhân quỳ rạp xuống đất, thân thể run rẩy. Hắn bị Chu Thuận Chi quát mắng vài câu, sắc mặt vô cùng khó coi, dường như phải chịu đựng sự tủi nhục lớn, khiến ông ta lập tức dập đầu lia lịa xin tha. Mạnh tướng quân bên cạnh cũng chỉ biết ôm quyền khom lưng, đứng nghiêm trang với dáng vẻ vô cùng cung kính.

Hiển nhiên, sự tôn trọng mà hai vị quan lớn này dành cho Chu Thuận Chi không hề nhỏ, chẳng khác nào kẻ tôi tớ đối với chủ nhân bề trên.

Khương Yên c.ắ.n môi dưới, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, nắm tay Thiệu Cẩm Vân kéo về Tiếu An Đường. Nàng thực sự không dám đối diện với chân tướng mà bản thân đang cố gắng kìm nén trong đáy lòng.

“Thế nào? Có phải tên cẩu nam nhân Chu Thuận Chi kia tơ tưởng giai nhân bên ngoài không? Tỷ có nhìn rõ mặt ả tiện tỳ đó chứ?” Thiệu Cẩm Vân nóng lòng truy hỏi.

Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Khương Yên ngao ngán thở dài: “Không phải như muội nghĩ đâu, hắn không hề trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài…”

“Vậy tại sao tỷ lại gấp gáp muốn quay về nhà đến vậy?”

“Không có bắt gian, ta chỉ đang nghi ngờ…” Khương Yên quay đầu lại, ghé sát tai Thiệu Cẩm Vân thì thầm: “Thân phận của Chu Thuận Chi có điều mờ ám. Hắn… e rằng không phải Chu Thuận Chi thật.”

“Cái gì, hắn… hắn không phải Chu Thuận Chi ư? Vậy Chu Thuận Chi thật đang ở nơi nào?” Thiệu Cẩm Vân trợn tròn mắt, kinh hãi lắp bắp: “Chẳng lẽ bị… bị trừ khử rồi?”

“Trừ khử cái đầu muội!” Khương Yên giận dữ dậm chân.

“Ý ta nói là cái tên này đang đội lốt Chu Thuận Chi, muội hiểu rõ chưa?”

Lúc này Thiệu Cẩm Vân mới vỡ lẽ, nàng ta 'à' lên một tiếng kéo dài rồi nhỏ giọng thắc mắc: “Tức là tên này có một danh tính khác, hắn cố ý tiếp cận tỷ, rốt cuộc là vì mưu đồ gì?”

“Trước tiên cứ về y quán đã. Ta sẽ tìm ra phương kế vạch mặt hắn.”

Những ngày sau, Khương Yên vẫn hành xử như thường lệ, chăm chỉ bốc thuốc, khám bệnh cho bá tánh tại y quán. Chu Thuận Chi, sau khi xử lý xong việc riêng, lại trở về bầu bạn, như hình với bóng cùng Khương Yên.

“Sức khỏe của chàng dạo này ra sao rồi? Còn thấy nặng ngực, khó thở hay cơn ho tái phát nữa chăng?”

Khương Yên đưa tay đặt lên cổ tay Chu Thuận Chi, ân cần bắt mạch cho hắn.

“Nhờ có nàng ở bên chăm sóc, ta đã khỏe hơn nhiều rồi.” Chu Thuận Chi dịu dàng vén lọn tóc mái lòa xòa bên má nàng, khẽ hôn lên đó một cái.

Quả nhiên là một kẻ cuồng si d.ụ.c vọng.

“Chàng đừng quá chủ quan.”

“Tài năng trên giường chiếu của ta thế nào, chẳng lẽ nàng còn chưa rõ sao? Nếu nàng vẫn chưa tin, tối nay ta sẽ trình diễn một phen để nàng mở mang tầm mắt.” Chu Thuận Chi ghé sát vào sườn mặt nàng, đầu lưỡi ấm nóng khẽ lướt qua vành tai, thủ thỉ trêu chọc.

“Dám làm ra hành vi lỗ mãng như vậy ngay tại y quán sao?” Khương Yên trợn mắt, đẩy mạnh đối phương ra.

“Nàng là nương t.ử của ta, ai dám bàn tán gì?” Chu Thuận Chi bật cười khe khẽ.

Khương Yên nghe vậy, đôi mắt long lanh khẽ đảo, rồi tựa đầu vào cánh tay cường tráng của hắn, nhỏ giọng dò hỏi: “Chàng nói xem, giữa phu thê, liệu có điều gì nên giấu giếm đối phương chăng?”

Chu Thuận Chi hôn nhẹ lên trán nàng, lắc đầu: “Tất nhiên là không rồi. Nàng có điều gì muốn thổ lộ với ta sao?”

“Không, thiếp chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Còn tướng công, chàng có tâm sự gì muốn nói cùng thiếp không?”

Chu Thuận Chi lại lắc đầu: “Hiện giờ ta chỉ mong nàng mau chóng định đoạt về việc chúng ta có rời khỏi Giang Châu hay không mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Yên cong khóe môi, khẽ gật đầu: “Được, thiếp sẽ sớm đưa ra quyết định của mình.”

Tiết xuân ở Giang Châu ôn hòa, khác hẳn với cái lạnh cắt da cắt thịt ở kinh thành, cũng không có tuyết rơi trắng xóa khắp đất trời.

Khương Yên nhìn rừng mai trắng muốt nở rộ ngoài sân, trong lòng nàng muôn vàn cảm xúc hỗn độn.

“Hôm nay nương t.ử không đến y quán sao?”

“Tháng Giêng vẫn còn dư vị của Tết, bá tánh nghỉ ngơi nhiều, y quán cũng không có nhiều việc, thiếp tự thưởng cho mình một hai ngày nghỉ ngơi, ở nhà bầu bạn chăm sóc tướng công.”

Khương Yên ôn tồn đáp, sau đó mở tráp gỗ ra, bày biện bánh hoa đào, thịt dê nướng cùng một vò rượu gạo trắng đục vẫn còn bốc hơi nóng.

“Nàng chuẩn bị từ khi nào mà ta không hề hay biết?” Chu Thuận Chi hớn hở ngồi xuống, kéo chiếc cằm thon gọn của nàng lại gần, khẽ c.ắ.n lên cánh môi hồng nhạt.

“Thiếp muốn làm chàng bất ngờ thôi. Gần đây thiếp thấy chàng có vẻ bận rộn, sợ chàng ăn uống thất thường, ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Ừm, đầu năm quả thực công việc tương đối bận rộn.” Chu Thuận Chi đáp lời ậm ừ, sau đó tự mình rót rượu ra hai chiếc chén sứ nhỏ.

Khương Yên nghiêng đầu, đôi mắt gợn sóng lăn tăn, sâu không lường được.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Cũng phải.”

Bởi vì y quán không có khách, mà Chu Thuận Chi cũng chẳng màng đến chuyện kiếm tiền, nên mấy ngày nay Khương Yên ở nhà bầu bạn khiến hắn vui vẻ vô ngần. Ngày nào trong trạch viện cũng ngập tràn rượu thịt say sưa.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu, Chu Thuận Chi chợt phát hiện cơ thể mình xuất hiện dị thường.

Hắn kinh ngạc kêu lên: “Ôi chao, tại sao ta lại ngứa ngáy đến nhường này?”

Lời vừa dứt, Tạ quản gia đã vội vàng xắn ống tay áo hắn lên xem xét.

Trên làn da trắng nõn lập tức lộ ra những mảng đỏ chằng chịt tựa như chàm, ngứa ngáy khó chịu không sao chịu nổi.

“C.h.ế.t tiệt! Công tử, đây là… là…?”

Ông ta không dám nghĩ tới tình huống tồi tệ nhất, ngay lập tức cuống cuồng chạy vội ra ngoài.

“Có chuyện gì mà Tạ quản gia lại hớt hải đến vậy?” Khương Yên ung dung bước vào thư phòng của Chu Thuận Chi, thấy hắn cởi trần, nhăn nhó ngồi trên sập gỗ.

Tạ quản gia không dám tiết lộ nhiều, chỉ nói là muốn đi kiểm tra phòng bếp, đồng thời căn dặn Phùng Đức mau chóng mời đại phu về chẩn bệnh cho Chu Thuận Chi.

“Có ta ở đây rồi, cần gì phải đi mời đại phu nào khác?” Khương Yên mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Chu Thuận Chi, dùng tay nâng lấy gương mặt hắn xoay qua xoay lại, xem xét thật kỹ lưỡng.

Tạ quản gia không dám trái ý Khương Yên, nhưng thể chất của Chu Thuận Chi có phần đặc thù, nếu để nàng kiểm tra những nốt đỏ trên người, e rằng sẽ bại lộ những bí mật không thể phơi bày ra ánh sáng.

Thấy ông ta cứ ngắc ngứ đứng đó, Khương Yên cười nhạt: “Đừng lo lắng, chỉ là dị ứng mà thôi, không phải trúng độc đâu.”

Tạ quản gia vừa thở phào một cái, đã nghe Khương Yên tiếp lời: “Cỏ tầm ma chỉ gây ngứa và nổi ban đỏ nhưng nếu biết sử dụng lại là vị t.h.u.ố.c quý, ta cũng không muốn lãng phí nó đâu.”

Chu Thuận Chi ngẩng đầu, đôi mắt phượng hẹp dài tối sầm lại, sâu thẳm khó lường.

“Nàng… ý là nàng đã hạ độc ta? Vì sao?”

“Muốn xem tướng công của thần thiếp có thể chịu đựng được bao lâu.”

Khương Yên đứng dậy, những đầu ngón tay mềm mại lần dò lên cánh tay cùng lồng n.g.ự.c lốm đốm mảng đỏ, chà mạnh vài cái.

“Tốc độ lan của triệu chứng này rất nhanh, chỉ sau một canh giờ thì cả gương mặt của chàng cũng sẽ nổi đỏ ngứa ngáy không ngừng, có muốn để thiếp chữa cho không?”

Khương Yên vừa dứt lời, toàn bộ căn phòng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng như tờ.

"Được, đã như vậy thì thiếp cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại đây nữa."

Khương Yên không muốn tiếp tục chịu đựng sự giả dối, dứt khoát muốn đứng lên rời đi, bàn tay to của Chu Thuận Chi ngay lập tức chụp lấy, siết chặt.

“Nàng đừng đi, ta sẽ thành khẩn.”

Nói xong, hắn đưa mắt ra hiệu cho Tạ quản gia gọi Phùng Đức đi vào canh giữ bên cạnh Khương Yên, còn mình cùng với ông ta đi về phía đằng sau kệ sách cao sát trần nhà, xoay một khối cầu nhỏ bí ẩn, mở ra một cánh cửa mật thất.

Khương Yên cũng không sốt ruột, nàng nhàn nhã với tay lấy một cuốn sách trên kệ, lật lật mấy trang rồi chống cằm trầm tư.

Tầm hai canh giờ sau, cửa mật thất mở ra lần nữa.

Đối diện Khương Yên là gương mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt đầy quen thuộc của Cơ Trường Uyên.

Không nằm ngoài suy đoán của nàng.

Dù đang rất ngứa nhưng Cơ Trường Uyên vẫn vô cùng phong độ và đầy khí chất ngồi xuống, thỉnh thoảng những ngón tay thon dài lại rà nhẹ trên những vết phát ban.

“Thuốc uống và cao bôi ngoài da, tầm ba ngày sau sẽ hết.” Khương Yên lạnh nhạt đặt lên án thư một bọc vải nhỏ bằng nắm tay.

Cơ Trường Uyên biết mình đuối lý, không nghĩ nàng lại có thể phát hiện nhanh như vậy, còn tự tay vạch trần hắn, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi: “Nàng đừng như vậy mà…”

“Đừng như vậy là sao, ta đang rất là kiềm chế để không g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, ngươi còn ý kiến cái gì?” Khương Yên quắc mắt nhìn nam t.ử cao lớn đẹp đẽ như tiên quân trước mặt.

“Cái gì mà phụ mẫu qua đời, trong người mang bệnh, không ai chăm sóc, tất cả chỉ là lừa người. Vậy mà ta cũng ngu ngốc lún sâu vào cái bẫy đáng nguyền rủa này của ngươi. Lừa được ta vui không hả, Cơ Trường Uyên?”

Nói đến đây, Khương Yên nâng cao giọng, dường như những tâm tư tình cảm được giấu kín dưới lớp vỏ bọc thản nhiên của nàng từ nãy đến giờ đã bắt đầu muốn vỡ tung trào ra.

Cơ Trường Uyên mím môi, gương mặt hắn đanh lại: “Ta không phải cố ý muốn lừa nàng, thật sự ta không nghĩ ra biện pháp nào khác…”

“Ta đã sớm biết được nàng đang ở Giang Châu, từ hơn một năm rưỡi trước, nhưng ta biết nếu ta xuất hiện dưới thân phận Cơ Trường Uyên này, nàng chắc chắn sẽ không chấp nhận ta, cũng sẽ tìm cách chạy trốn một lần nữa…”

“Ta không muốn lại khiến nàng một lần nữa phải lang thang trong cảnh không nhà, ta càng muốn được nàng thừa nhận, được nàng chấp nhận, ta đã nghĩ như vậy đó…”

“Cho nên ta mới dùng thân phận của Chu Thuận Chi để đến gặp nàng, khiến nàng dần dần mở lòng và đón nhận tình cảm của ta.”

Khương Yên quắc mắt nhìn hắn, đường nét trên khuôn mặt nàng căng ra thể hiện sự giận dữ cực độ.

“Ngươi nói hay nhỉ? Là ai khiến ta phải rơi vào tình cảnh này?”

“Nếu không phải do ngươi cưỡng ép ta thì ta có cần thê t.h.ả.m đến mức này không hả? Rốt cuộc ta đã làm gì nên tội để bị ngươi bắt lấy không buông vậy hả? Ngươi đã tính kế đến mức này rồi, còn muốn tính kế cái gì nữa???”

“Ta nói cho ngươi biết, ngươi có làm gì đi nữa thì ta cũng không chấp nhận, càng không muốn theo người trở về cái lồng giam đáng c.h.ế.t kia của ngươi, cút về kinh thành với phi tần mỹ nữ của ngươi đi, đừng có bám lấy ta nữa.”

Khương Yên tuyệt vọng dùng toàn lực hét to, sau đó lảo đảo ngã xuống.

Trước khi nhắm mắt, nàng nhìn thấy rất rõ nét mặt đau đớn và đầy hoảng loạn của Cơ Trường Uyên khi lao đến ôm lấy mình.